Đọc truyện Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre – Chương 27
Raymond trầm lặng một hồi, động tác rất nhanh nhẹn chui qua cửa sổ xe, ngồi xuống bên cạnh Chesil, sau đó bắt đầu chơi bộ bài làm ra gần đây để trợ giúp hắn học tập ngôn ngữ.
Hành động bất ngờ của Raymond đánh vỡ không khí quái dị giữa ba người, Jim lấy túi nước mang theo ra uống mấy ngụm, dùng ánh mắt khiến người ta không thể lý giải chằm chằm nhìn hai người tự nhiên chơi bài. Mùi rượu mơ hồ bốc ra từ trong túi nước cùng miệng gã, như mùi máu tươi hấp dẫn chó sói chú ý, làm Ammut ngồi bên cạnh không ngừng nuốt nước bọt, cuối cùng thẳng thắn liên tục hít sâu muốn hút hơi rượu cho đỡ thèm.
Penn liếc cảnh tượng trong kính chiếu hậu, lại đăm chiêu bóp tắt thuốc, trực giác nói với y, đường đi sẽ không bình lặng.
Nhiệt độ sa mạc ban đêm vội vàng giảm xuống, mặt trời độc ác ban ngày dường như chỉ là một ảo giác, ô tô dừng trong sa mạc không chút vật che, trăng cong như mày bị hào quang quần sao che giấu.
Raymond dựa vào ghế cuộn mình đứng dậy, gió lạnh từ khe hở thổi vào làm y phát run, nhiệt độ đối lập làm sương mù mỏng mảnh kết lên cửa kính, không có cách nào đi vào giấc ngủ, y quay đầu nhìn người đàn ông phun ra nhịp thở vững vàng. Nhịn không được không hiểu tại sao Penn ăn mặc phong phanh như mình lại không cảm giác được rét lạnh.
“ Ray.” Ngay lúc Raymond chà xát cánh tay sưởi ấm, cố gắng làm mình ngủ, tiếng Chesil đột ngột truyền đến, y quay đầu, dưới ánh sáng mỏng manh thấy Chesil từ cửa sổ ló vào. “Lạnh không? Đây, có mền.”
Nghe Chesil nói, Raymond đột ngột kích động lên, lúc y chuẩn bị vật tư hoàn toàn không nghĩ đến phương diện chống lạnh nên khi nghe đối phương nói có mền, trong lòng nhịn không được cảm tạ người chuẩn bị thứ này — nhưng y hy vọng người đó không phải là Penn.
Thời gian ở chung với Penn càng dài, Raymond lại càng phát hiện hai người không hợp, Penn dường như thích tìm chỗ soi mói y, nếu nói đây là vì Chesil cùng y quan hệ không tồi (Raymond nghĩ lầm hai người kia là người yêu), vậy y thật sự cảm thấy rất oan uổng, cảm giác của y đối với Chesil e rằng không có gì bất đồng với Aida, dù hiện tại lại thêm một chút thương hại cùng tội nghiệp, chỉ sợ cũng không làm nên uy hiếp gì, nhưng những lời này y cũng không dự định nói với Penn.
“ Có mấy cái?”
“ Một cái.”
À một tiếng, Raymond nghĩ thầm chỉ có thể dùng chung với Chesil, lúc đang chuẩn bị bò qua, y đột ngột dừng lại. Hồi tưởng vẻ mặt vẫn mang sự chán ghét cùng khinh bỉ của Jim, y cảm thấy nếu đối phương lại thấy mình cùng Chesil quấn một cái mền, mặc dù không có gì, chỉ sợ cũng sẽ không nói lời hay. Âm thầm thở dài vẫy vẫy tay với Chesil, kêu đối phương qua, tuy buồng lái không đủ to, nhưng chiều rộng ghế phụ cũng đủ để hai người ngồi. So với sự khinh bỉ của Jim, y thà đối mặt với cảm xúc đối địch của Penn.
Sau khi Chesil qua, hai người dồn lại cùng quấn một tấm chăn, không khí sa mạc rét lạnh nháy mắt bị ngăn cách, nhiệt độ từ bên cạnh truyền đến làm thân thể Raymond ngừng run rẩy, y vô thức càng sát lại gần, tham lam hấp thu nhiệt độ đối phương, Raymond nhịn không được hồi tưởng hồi nhỏ mình cũng thường xuyên dựa vào Aida sưởi ấm, nhưng nhiệt độ cơ thể động vật hoàn toàn bất đồng cùng nhân loại.
“ Ray, lên.” Chesil nhỏ giọng nói, sau đó nâng cánh tay lên vòng qua cổ Raymond ôm y vào trong ngực.
Động tác rõ là đối đãi với phụ nữ làm Raymond nhíu mày, vốn định cự tuyệt, nhưng thấy Chesil di chuyển điều chỉnh thân thể, y nghĩ tư thế hắn trước đó hẳn là rất khó chịu, liền thẳng thắn nuốt lại lời cự tuyệt, tùy ý Chesil làm, dù sao cũng chỉ là sưởi ấm.
Toàn thân ấm lại, Raymond lập tức mơ hồ, trước khi hoàn toàn say ngủ, y liên tục dặn dò bản thân buổi sáng nhất định phải dậy sớm hơn Penn, tránh để đối phương vì ghen mà thối mặt tìm mình gây phiền toái.
Ào, tiếng nước từ xa truyền đến, Raymond nửa tỉnh nửa mê nuốt mấy cái, cổ họng khô khốc làm y khó chịu, tiếng nước càng lúc càng rõ ràng kia làm Raymond mơ thấy mình nhảy vào một dòng sông nhỏ, tận tình hưởng thụ nước mát dễ chịu.
Nhưng y dần thanh tỉnh đột ngột ý thức được bản thân họ đang ở sa mạc, tuyệt đối không thể có nước sông quỷ tha ma bắt kia, lúc mở mạnh mắt ra, ngoài cửa sổ xe là một mảnh màu than chì, không khí rét lạnh sáng sớm làm y nhịn không được rùng mình một cái. Lúc này bên vành tai lại truyền đến một tiếng vẩy nước.
Raymond lòng đầy khó hiểu mở cửa xe, sa mạc dưới bầu trời màu than chì là một mảnh trắng bệch vô tận, sương cát bị gió hất lên lướt qua trước mắt, Raymond nhìn xung quanh, thấy ngoại trừ sa mạc ra không có cái gì khác nữa, y đi đến phía sau xe, đột ngột thấy mặt cát bị nước thấm trở thành màu đen. Ngẩn ra một chút, phía sau lại truyền đến âm thanh lạ làm y quay đầu. Chỉ nhìn thấy Ammut xốc vải bạt lên, cái nâng trên tay đúng là bình chứa nước của họ.
“ Chết tiệt, ông đang làm gì?” Raymond nhịn không được rống lên, Ammut lại đổ bình nước quý báu của họ đi? Gã điên rồi!
“ À, Allah trên cao.” Ammut cầm bình nước nhảy xuống xe, vẻ mặt oan ức nhìn Raymond, nhưng người nọ mặt mày đỏ bừng đoạt lấy bình nước, bắt lấy cổ áo bạch bào Ammut phẫn nộ quát.
“Ông phát điên à? Đây là nguồn nước chúng ta cần để chống chịu tới được ốc đảo! Thật đáng chết!”
“ Bên trong có rắn, có rắn!”
Ammut vẻ mặt bình tĩnh khoa tay múa chân, như đang nói với Raymond rắn trong thùng nước to dài đáng sợ bao nhiêu. Nhưng so với chết khát trong sa mạc, một con rắn nước tính là cái gì? Cái lý do gọi là không biết làm Raymond nghiến răng nghiến lợi thô bạo đánh Ammut một cú, nhưng gã đàn ông như quái vật sau khi bị đánh chỉ lộ ra nụ cười răng vàng ngây ngô ghê tởm, không phản kháng cũng không xin tha. Nếu không vì đau đớn truyền đến từ nắm tay, Raymond hầu như cho rằng ban nãy mình đánh hụt.
Nghe thấy xôn xao, Jim vừa tỉnh dậy thò đầu ra từ trong vải bạt, Penn cũng chạy tới.
“ Sao thế?” Penn thấy Raymond phẫn nộ muốn đánh người, hỏi, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, y đại khái cũng đoán được một nửa. Penn lên thùng xe, xác định nước dự trữ hiện tại chỉ có ba bình đầy. Y tặc lưỡi sau đó nhảy xuống xe, sắc mặt âm trầm đi về phía Ammut, không chút lưu tình đá một cú vào bên hông gã, gạt ngã đối phương trên bãi cát.
“ Còn lại ba bình!” Lời Penn làm Raymond càng tức giận, lúc đang muốn xông lên cho thêm mấy đá nữa, lại bị Chesil vừa đến giữ chặt.
“ Allah trên cao, thật sự có rắn!” Ammut ngồi dưới đất liên tục khoa tay múa chân, giọng điệu nghe như rất oan ức.
“Chết đi!” Penn dường như bị chọc giận, tiến lên phía trước giẫm một cái lên bụng Ammut. Chẳng lẽ trong mười bình toàn bộ đều có rắn? Coi bọn họ là đồ ngốc hay sao? Cảm thấy tốn sức như vậy nữa cũng không có gì cần thiết, Penn thúc giục hai người lên xe, sau đó về lại buồng lái giẫm lên chân ga xuất phát.
“ Thật chết tiệt! Không biết còn có thể chống chịu với nhiêu đây nước hay không.” Từ sau cửa sổ xe leo lại về buồng lái, Raymond cáu kỉnh cào tóc gầm gừ, y không hiểu hành động quái lạ này của Ammut rốt cuộc vì cái gì! Y nhìn kính xe, quái vật bò dậy quơ quơ hai tay đuổi theo ô tô, đột ngột làm phẫn nộ y tiêu tan một nửa.
“Đưa bản đồ cho tôi.”
“ Hả?” Ngữ điệu trấn định của Penn làm Raymond quay đầu, thấy đối phương lại đòi bản đồ, Raymond vẫn ngoan ngoãn đưa bản đồ qua. Một tay mở bản đồ ra nhìn một hồi, Penn gật gật đầu.
“ Còn mấy ngày nữa là đến, chúng ta tiết kiệm rồi nghĩ biện pháp kiếm chút nước cất, hẳn là có thể chống được.”
“ Vậy là được rồi!” Nghe Penn chắc chắn như vậy, Raymond cũng theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt y lại không kiềm được nhìn bóng người chạy theo giữa cát bụi ô tô hất lên trong kính chiếu hậu. “…. Thật sự vứt gã?”
“À, người đó tâm địa bất chính, có thể thuê được kẻ như thế, cậu cũng rất lợi hại.” Penn kéo khóe miệng, châm biếm nói.
“……………….” Raymond nhíu mày, nhịn không được mắng thầm trong lòng, y quả thực không có mắt nhìn người! Chết tiệt, bất quá cũng không cần Penn phải bộ dạng khoan dung dạy bảo y. Y liếc kính xe, cảm thấy vứt người trong sa mạc như vậy dường như có chút không ổn, không có nước lại không có đồ ăn… Sẽ chết sao?
“….. Dừng xe.” Raymond trong lòng bồn chồn nửa ngày, nghĩ thầm Penn nói nước hình như cũng có cách khác kiếm được, ban nãy y cũng đã đánh Ammut coi như giáo huấn, nếu cứ vứt người kia để gã chờ chết như vậy, y vẫn cảm thấy lương tâm không chịu được.
“ Hả?” Penn khinh thường đầy mắt nhìn Raymond, tựa như đang nói đề nghị của y rất hoang đường. “Sao, cậu còn muốn cứu gã? Người như thế chết cũng không thấy tiếc.”
“…. Ở trong sa mạc, hắn chắc chắn phải chết. Tôi không nhẫn tâm như anh!” Raymond cắn răng.
Penn cười ha hả như nghe được trò cười gì, trước khi hoàn toàn chọc tức Raymond, đột ngột giẫm mạnh lên thắng xe, thu nụ cười lại, nhún vai.
“ Như cậu mong muốn, công tử bột lòng dạ tốt bụng, nhưng tôi vẫn hảo tâm nhắc nhở cậu, coi chừng tốt bụng quá hại chết bản thân! Ái chà, tôi bị cậu lây bệnh cũng thành ra tốt bụng.” Penn ngẩng đầu lên vỗ vỗ trán khoa trương như diễn ca kịch, còn bất đắc dĩ nhún vai. Raymond quay đầu không tiếp tục nhìn động tác cố ý chọc mình của đối phương, nhìn quái vật trong gương dần chạy tới gần, sau lưng đột ngột nổi lên một trận rùng mình, y lắc đầu, cố gắng thuyết phục bản thân không để ý tới lời dọa dẫm của Penn.