Bạn đang đọc Brown Eyes….love!!!! – Chương 29
Sáng sớm.cố gắng phớt lờ cái tâm trạng khó chịu cứ ẩn mãi trong người.Ivy lê mình bước xuống lầu…hi vọng 1 ngày làm việc sẽ khiến nó thoải mái hơn..
Chỉ có nó với Sarah là dậy giờ này…còn cả nhà vẫn đang say ngủ..Cũng phải thôi!mới 7h hơn…
Nó đã kể mọi chuyện cho Sarah nghe,và thật may,nhỏ chỉ nói đơn giản:
_Mình luôn ủng hộ cậu!!!mình tin chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết!cậu hãy làm những gì mà cậu nghĩ là đúng!
Những gì mình nghĩ là đúng…những gì mình đang làm,mình đều nghĩ là đúng,và những gì mình sắp làm…hi vọng cũng sẽ đúng…
Mãi suy nghĩ,nhìn lại thì:
_Sarah đợi mình với!_nó nói với theo khi thấy Sarah ra mở cổng.
Nó luống cuống chạy ra..
Ivy bỗng chựng lại…hắn đang đứng trước cổng nhà,cười toe toét..
_Hi em iu!_hắn vẫy vẫy tay.
_Sao anh lại đến đây?_Nó ngạc nhiên.
_Sáng nay ngủ dậy,tự nhiên thấy nhớ em kinh khủng…nên chạy tới đây!^^!
Ivy đưa mắt nhìn Sarah,thấy nhỏ đang chúm chím cười:
_Hạnh phúc quá ta!
Ivy nói:
_Đây là Sarah.bạn thân của em!
_Chào bạn,mình là Sarah!!_Sarah chào nó
Hắn gật đầu:
_Chào bạn!mình là Henry!bạn gọi mình là Satan cũng được,đó là nickname mà ai đó đặt ình!
Hắn lại cười tít mắt….sao mà nhìn đáng iu thế nhở ^_^~
_Tự nhiên mới sáng sớm đứng trước cổng..lỡ đến trưa em mới ra khỏi nhà thì sao?
Hắn nhún vai:
_Thì….anh điện thoại kêu em ra…!!Thôi mình đi nào!_hắn cầm tay nó
_Đi đâu?
_Đi chơi!_hắn nói tỉnh bơ
_Em phải đi làm mà!
_Không phi em đã xin nghỉ phép để về quê sao?
_Bây giờ không về thì đi làm chứ!
_Nhưng em vẫn đang nghỉ phép..không nói nhiều!đi chơi thoai!
Hắn cầm tay nó,nháy mắt với Sarah:
_Sarah thông cảm nhé!
Rồi hắn kéo nó đi thẳng,trong khi nó vẫn còn ngơ ngác…
_Thả em ra!em không muốn đi xe đó!
_Anh hứa là chạy chậm thôi mà!
_Không!em không tin anh đâu!
_Nói nhiều quá!Đội nón vào_hắn ụp cái mũ bảo hiểm lên đầu nó_ngồi lên xe,nhanh lên!
_Không!_nó chu mỏ.
_giờ muốn chủ động hay bị động?
_Là sao?
_Là em tự ngồi hay muốn anh bồng lên xe!nói trước anh mà bồng là không bảo đảm an toàn đâu nghen!
_Thôi!để em ngồi!!
Ivy quay lại nhìn Sarah,mếu máo.Sarah chỉ còn biết mỉm cười,lắc đầu trước cảnh tượng đó…
——————————————————–
_Thấy chạy chậm hok?_Hắn hỏi
_Ờ!
_Sao trả lời có vẻ mệt mỏi vậy?Còn buồn ngủ ah?Phải tăng tốc 1 chút để em tỉnh thôi!
_Này,này..không giỡn nhá_Nó hết hồn.
Hắn cười khoái chí:
_Hahaha!Giờ mình đi đâu nhỉ?_hắn suy nghĩ_đi khu vui chơi đi!anh thích chơi trò nhào lộn!
Nó liếc hắn:
_Như con nít!
_Trước giờ vẫn vậy mà!ah mà không!chỉ trước mặt em anh mới như thế thôi!Cả Jack nữa!
_Vậy trước mặt những người khác thì sao?
Hắn vuốt cằm:
_Dĩ nhiên là 1 cậu công tử…
_..ăn chơi!_nó nói
_Ấy!bậy ah!!anh không biết ăn chơi là gì!( xạo kinh >__
_Chứ sao?
_Là 1 cậu công tử chững chạc lạnh lùng,xung quanh có hàng tá,hàng tá cô gái theo!_hắn nói vẻ tự hào.
Ivy nhăn mặt:
_Ghê không?Nhưng chắc tại nhiều tiểu thư theo quá nên chán mới chọn 1 cô nàng như con trai thế này,phải không?
_Chắc vậy!
Saz….vậy cũng trả lời được,muốn chọc tức mình đây mà!>___
“Sao sau lưng thấy nóng vậy ta?”_hắn nghĩ!Biết là Ivy đang xụ mặt,hắn đưa tay ra đằng sau,cầm chặt tay nó,rồi kéo lên,quàng qua eo hắn:
_Ôm cho chặt vào!không khéo gió thổi bay mất!!
Và hắn cứ nắm chặt tay nó không buông…
Cảm giác hạnh phúc lại đến với nó..ước gì đoạn đường hắn chở nó cứ xa…xa mãi…không bao giờ dừng….để 2 chúng mình bên nhau như thế này…anh nhỉ?
Nhưng giờ đã đến lúc…phải tìm cách giảu quyết thôi..
_Anh ah!!ba anh bây giờ đang ở đâu?
_Ba anh hả?Ông đang ở công ty!mà sao?
_Anh….đưa em đến gặp ba anh,được không?
_Ọc!!chưa gì con dâu đã muốn gặp mặt ba chồng rồi ah?
_Không đùa đâu!!nếu chuyện này không giải quyết….e rằng…_nó nói lửng
Henry vội tấp vào lề,hắn bỏ mũ bảo hiểm ra,nhìn nó:
_Anh nghĩ đã đến lúc em kể cho anh biết mọi chuyện rồi!
Nó bất ngờ,nhìn hắn:
_Anh biết ư?
Hắn lắc đầu:
_Không!nhưng vì sao em từ chối tình cảm của anh,vì sao ba anh thay đổi thái độ mỗi lần nhắc đến nhà em?Chỉ có kẻ ngốc mới không nigh ngờ những điều đó..
_Anh nói sao?ba anh như thế nào mỗi lần nhắc đến nhà em?
_Ông có vẻ mất bình tĩnh,tái mặt đi!!!làm ơn nói cho anh biết mọi chuyện được không?rốt cuộc là vì chuyện gì mà em lại từ chối anh?có phải vì ba anh không?ông đã làm gì gia đình em?
Ivy im lặng…có nên nói cho hắn biết không??
Hắn lay vai nó:
_Nói đi,Ivy!hay là ông ấy là nguyên nhân khiến nhà em bị phá sản?
_Không phải!….chuyện đã đến mức này…có lẽ anh nên biết,em giấu cũng chẳng được gì?
Hắn nhìn Ivy,chờ đợi.
_Ba của anh…ông ta…đã hại chết cô của em!
Hắn sững sờ…nhìn nó:
_Em nói gì??ba anh…hại chết..?
_Phải?_nó gật đầu_…cô của em!
_Không thể nào??sao lại như thế?_hắn vẫn còn hoảng hốt trước cái tin đó!_2 người có thù oán gì ư?
_Không có thù oán gì!trái lại là khác…..2 người đã yêu nhau tha thiết!
Henry làm ra vẻ khó hiểu:
_Anh không hiểu!nếu vậy thì tại sao em lại nói là ba anh hại chết cô ấy?
_Vì ba anh đã phụ bạc cô em,để yêu 1 người phụ nữ khác,giàu có hơn…xinh đẹp hơn..đó chính là mẹ của anh!
_Nếu như ba anh thật lòng yêu mẹ anh thì sao?giống như anh…đã quyết định lấy Stephanie nhưng rốt cuộc vẫn không quên được em!!!
_Không phải như thế đâu!
_Thế là thế nào?em nói đi!
Ivy chậm rãi:
_Nếu như vậy thì em cũng chẳng nói làm gì!Cô của em đã van xin,khóc lóc,năn nỉ nhưng ba anh lại dứt khoát bỏ cô ấy!!cô ấy vẫn bám theo,quấy phá!Rồi..một ngày…2 người hẹn nhau nói chuyện….ba anh lợi dụng lúc đó..lái xe tông chết cô…
_Không!anh không tin!_hắn hét lên_anh không tin,anh không tin ông ấy có thể làm như thế!!Hoang đường…Vậy tại sao ông ấy không bị bắt?em giải thích đi!
_Thế lực..tiền bạc…2 cái đó ba anh đều có…ai bắt được?
Hắn nhìn nó:
_Em có tin không?
_Sao?
_Em có tin chuyện đó không?
_Em…..chuyện này ba em kể….làm sao em không tin được?
_Vậy…. em tính thế nào??
Ivy nhìn hắn,đôi mắt nâu ấy….đang nhìn lại nó..tha thiết…
_Em đã nói rồi…dù có chuyện gì…em cũng không xa anh đâu!em đã quyết định như thế!Anh…cũng vậy chứ?
Hắn quay đầu đi,không trả lời,rồi hắn ngồi lên xe,đội nón vào:
_Em lên xe đi!
_Henry ah!Sao vậy anh?
_Em lên xe đi…anh chở em về chỗ làm!
_Sao vậy?_nó bất ngờ
Hắn lạnh lùng không nói,nổ máy xe..Ivy chỉ còn cách leo lên xe ngồi,trong lòng thấy lạ lẫm,không biết hắn đang nghĩ gì nữa..
Thật ra….trong lòng Henry bây giờ đang rất hoang mang…hắn không tin chuyện mình vừa nghe là sự thật..hắn không tin ba hắn lại là người như thế…nhưng nếu…nhưng nếu là sự thật thì hắn biết làm thế nào đây??hắn biết làm sao để có thể ở mãi bên cạnh Ivy mà không suy nghĩ về chuyện đó?rồi gia đình Ivy nữa,chắc chắn sẽ không chấp nhận…Ivy nói rằng..sẽ không rời xa hắn nữa…nhưng còn hắn….hắn có làm như thế được hay không??
Hắn thấy sợ…lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ như thế này…sợ rằng hạnh phúc mình vừa có được…..sẽ…tan vỡ…..!!!!