Đọc truyện Breathing Room – Chương 3
Ren đã ngắm chị từ lúc chị tới. Chị đã từ chối hai bàn trước khi tìm một chiếc vừa ý mình, rồi sắp xếp lại các lọ gia vị ngay khi ngồi xuống. Một phụ nữ sáng suốt. Chị mang dấu hiệu thông minh hiển hiện như đôi giày Ý của chị, và thậm chí từ đây chị cũng lộ ra một sự nghiêm túc có mục đích mà anh thấy thật gợi cảm như đôi môi hơi quá dầy của chị vậy.
Nhìn chị tầm ngoài ba mươi với lớp trang điểm nhẹ và trang phục đơn giản nhưng đắt tiền, trông giống những phụ nữ châu Âu tinh tế. Khuôn mặt chị khơi gợi tò mò hơn là xinh đẹp. Chị không gầy nhẳng kiểu Hollywood nhưng anh thích thân hình chị – bộ ngực cân xứng với vòng hông, vòng eo thon, hứa hẹn đôi chân tuyệt mỹ bên dưới chiếc quần đen. Mái tóc vàng có những lọn màu nổi bật không phải tóc tự nhiên, nhưng anh cá đó là điều duy nhất giả mạo ở chị. Không móng tay giả, không lông my giả. Và nếu bộ ngực đó chứa đầy silicôn, chị sẽ phô nó ra thay vì giấu chúng bên dưới chiếc áo len đen bó khít.
Anh thấy chị kết thúc một ly rượu và bắt đầu ly khác. Chị gặm đầu móng tay. Cử chỉ đó dường như không phải là tính cách của một phụ nữ chỉn chu như vậy, khiến nó gợi tình kỳ lạ.
Anh ngắm những phụ nữ khác trong quán, nhưng rồi mắt anh trở lại chị. Anh uống một ngụm rượu và suy ngẫm. Phụ nữ tìm anh chứ anh chưa bao giờ theo đuổi họ. Nhưng đã một thời gian dài rồi, và có gì đó về người phụ nữ này.
Khỉ gió…
Anh ngả ra ghế và công khai chiếu cái nhìn âm ỉ vào chị.
Isabel cảm nhận ánh mắt anh trên mình. Người đàn ông lồ lộ sự gợi cảm. Ly thứ ba đẩy sự chông chênh của tâm trạng phiền muộn lên cao và mối quan tâm của người đàn ông này lại nâng nó cao hơn một chút. Đây là người biết về đam mê.
Anh cựa khẽ và nhướng một bên mày lưỡi mác đen. Chị không thường thể hiện sự quyến rũ rõ rệt như vậy. Những người đàn ông đẹp trai muốn sự tư vấn từ tiến sĩ Isabel Favor, không phải sex. Chị quá đáng sợ.
Chị chuyển món đồ bạc sang phải khoảng nửa inch. Nhìn anh không giống người Mỹ và chị không bị theo đuổi trên tầm quốc tế nên anh sẽ không nhận ra chị. Không, người đàn ông này không quan tâm tới sự khôn ngoan của tiến sĩ Favor. Anh ta chỉ muốn sex.
“Đó không phải vấn đề của anh, Isabel. Đó là vấn đề của em”.
Chị ngước nhìn, và môi anh nhếch lên. Trái tim đau đớn của chị, tê điếng bởi rượu, say mê nụ cười nhẹ ấy.
Người đàn ông này không nghĩ tôi bị tâm thần phân liệt, Michael. Người này nhận ra một phụ nữ cực kỳ gợi cảm khi anh ta thấy.
Anh khoá mắt vào chị và chủ tâm chạm đốt ngón tay vào khoé miệng. Có gì ấm áp cuộn lên trong chị, như một tảng bột nhão phồng lên trong lò nướng. Chị ngắm nghía, mê hoặc, khi đốt ngón tay anh trôi về vết lõm nhẹ ở môi dưới. Cử chỉ gợi tình rõ rệt đến nỗi lẽ ra chị phải cảm thấy khó chịu. Thay vào đó, chị nhấp một ngụm rượu khác và chờ xem anh làm gì tiếp theo.
Anh đứng dậy, nhấc ly lên và chậm rãi tiến về phía chị. Hai người phụ nữ Ý ngồi bàn bên ngừng nói chuyện để nhìn. Một người thôi bắt chéo chân. Người kia ngọ ngoậy trong ghế. Họ đều trẻ đẹp nhưng thiên thần sa ngã thời Phục hưng này nhìn thẳng vào chị.
“Signora?”. Anh chỉ chiếc ghế đối diện. “Posso farti compagnia?”
Chị cảm thấy mình gật đầu, ngay cả khi trí óc ra lệnh đuổi anh đi. Anh trượt vào ghế, quyến rũ như một tấm lụa đen.
Ở gần, anh cũng không ít ấn tượng hơn, nhưng mắt anh hơi đỏ, và bộ râu lởm chởm nơi quai hàm dường như do mệt mỏi hơn là một tuyên bố thời trang. Oái ăm thay, quai hàm bù xù lại tăng khả năng gợi dục ở anh.
Chị hơi run khi tự giới thiệu mình bằng tiếng Pháp. “Je ne parle pas litalien, monsieur.”(tôi không biết tiếng ý)
Một phần trí óc ra lệnh cho chị đứng dậy và bỏ đi ngay lập tức. Phần khác tự nhủ chẳng việc gì phải vội thế cả. Chị làm một cuộc khảo sát nhanh xem có gì thể hiện rõ chị là người Mỹ không, nhưng châu Âu tràn ngập những cô gái tóc vàng, bao gồm cả những người như chị có những vệt tóc sáng màu làm tinh thần thêm vui vẻ. Chị mặc bộ đồ đen, còn anh mặc một chiếc quần mỏng và chiếc áo phông không tay cao cổ. Đôi giày khó chịu của chị là hàng Ý. Vật trang sức duy nhất chị mang là một cái vòng đeo tay mảnh với một chữ duy nhất Hít thở khắc bên trong, nhắc chị phải tập trung. Chị chưa ăn, nên anh không thấy được việc chuyển dĩa từ tay trái sang phải mà những người Mỹ thường làm khi cắt thịt.
Có chuyện gì vậy? Sao maỳ lại làm thế?
Bởi thế giới chị biết đã đổ sụp quanh mình. Bởi Michael không hề yêu chị, bởi chị đã uống quá nhiều rượu và chị chán ngấy việc sợ hãi, và chị muốn cảm thấy như một người đàn bà thay vì một kẻ thất bại.
“È un peccato.” Anh nhún vai theo kiểu tuyệt vời của Ý. “Non parlo francesca.”(không nói được tiếng pháp)
“Parlez-vous anglais?”(anh có nói được tiếng anh không?)
Anh lắc đầu và chạm nhẹ vào ngực mình “Mi chiamo Dante.”
Tên anh là Dante. Thật phù hợp ở thành phố này, nơi từng là quê hương của thi hào Dante Alighieri.
Chị vỗ nhẹ vào ngực mình. “Je suis . . . Annette.” (tôi là Annette)
“Annette. Molta bella.” Anh nhấc chiếc cốc trong một cử chỉ lặng lẽ gợi tình.
Dante… Cái tên sưởi ấm bụng chị như dòng siro nóng bỏng, và không khí đêm nay bỗng có mùi xạ.
Tay anh chạm vào chị. Chị nhìn nó trân trân nhưng không rụt lại. Thay vào đó, chị uống một ngụm rượu khác.
Anh bắt đầu chơi đùa đầu ngón tay chị, để chị biết nó còn hơn một sự tán tỉnh thông thường. Đây là sự quyến rũ, và sự thật là nó được tính toán làm phiền chị chỉ trong khoảnh khắc. Chị quá mất tinh thần bởi sự tinh tế, khéo léo này.
“Giữ gìn thân thể quý báu của bạn” Nền móng Tinh thần hiến dâng khuyên.
“Bạn là một kho báu, tạo vật tuyệt vời nhất của Chúa…” . Chị hoàn toàn tin điều này, nhưng Michael đã làm tâm hồn chị đau đớn và thiên thần sa ngã tên Dante này hứa hẹn một sự chuộc lỗi kín đáo, nên chị cười với anh và không rút tay ra.
Anh chìm sâu hơn vào ghế, thoải mái với thân thể mình theo cách chỉ một vài đàn ông như thế. Chị ghen tị với sự tự hào thể chất của anh.
Họ cùng nhau ngắm những sinh viên người Mỹ ngày càng ầm ĩ hơn. Anh gọi ly thứ tư cho chị. Chị làm mình sửng sốt bằng cách liếc mắt tán tỉnh một chút. Thấy chưa, Michael, tôi biết làm điều này thế nào mà. Và anh biết sao không? Bởi tôi gợi cảm hơn anh nghĩ nhiều.
Chị hài lòng với rào chắn ngôn ngữ khiến việc nói chuyện là không thể. Đời chị ngập đầy từ ngữ: những bài giảng, sách vở, những cuộc phỏng vấn. PBS (Public Broadcasting Service, “Dịch vụ Truyền thông Công cộng”) chiếu các băng của chị bất cứ khi nào họ có cuộc vận động gây quỹ. Chị nói, nói và nói. Và nhìn xem nó đã khiến chị ra thế nào.
Ngón tay anh lướt xuống dưới tay chị và vuốt ve lòng bàn tay trong một cử chỉ nhục dục trần trụi. Savonarola, kẻ thù của mọi thú vui xác thịt từ thế kỷ 15, đã bị thiêu trên giàn thiêu chính tại quảng trường này. Chị có bị thiêu cháy không?
Giờ chị đang bị thiêu đốt và đầu chị xoay mòng mòng. Tuy vậy, chị vẫn chưa say đến mức không thấy được nụ cười chưa bao giờ lên tới mắt anh. Anh ta đã làm điều này hàng trăm lần trước đây. Đây là sex, không phải sự thành thật.
Đó là khi sự thật đánh vào chị. Gã là trai bao.
Chị sắp giật tay ra. Nhưng tại sao? Điều này chỉ phân định mọi thứ thành đen trắng rõ ràng thôi, thứ mà chị thường đánh giá cao. Tay kia chị nhấc ly rượu lên môi. Chị tới Ý để tái tạo lại cuộc sống, nhưng sao chị làm được khi không xóa bỏ băng lời buộc tội đáng sợ của Michael cứ tua đi tua lại trong đầu. Cái băng làm cảm giác chị teo lại và ngu độn. Chị chống trả sự tuyệt vọng của mình.
Có lẽ Michael phải lãnh trách nhiệm cho vấn đề tình dục của họ. Chẳng phải Dante, gã trai bao trong vài phút nữa sẽ cho chị thấy nhiều nhục dục hơn Michael cho chị trong suốt bốn năm qua hay sao? Có lẽ một tay chuyên nghiệp có thể thực hiện hoàn hảo cái mà một tay mơ không thể. Ít nhất có thể tin một tay chuyên sẽ nhấn những cái nút đúng.
Thực tế đang suy nghĩ về chuyện này lẽ ra phải làm chị choáng váng, nhưng sáu tháng qua đã làm chị chai sạn với những cú sốc. Là nhà tâm lý học, chị biết chắc không ai tạo ra một cuộc đời mới bằng cách lờ đi những vấn đề cũ. Chúng chỉ trở lại gặm nhấm họ thôi.
Chị biết mình không nên quyết định điều quan trọng này khi không còn tỉnh táo. Mặt khác, nếu say, chị chưa bao giờ quan tâm tới nó, và điều đó bỗng dường như là lỗi lầm tệ nhất chị tạo ra. Chị có thể tìm được cách nào sử dụng chút tiền còn lại tốt hơn là để quá khứ nghỉ ngơi và chị có thể tiến lên phía trước. Điều này là phần bị quên lãng trong kế hoạch đổi mới bản thân.
Đơn độc, Nghỉ ngơi, Suy nghĩ, Hàn gắn tình dục- bốn bước dẫn tới bước thứ năm- Hành động. Và tất cả, dù nhiều dù ít, lên hệ với Bốn nguyên tắc nền tảng.
Gã dành thời gian uống nốt chỗ rượu, mơn trớn bàn tay chị, trượt ngón tay xuống dưới chiếc vòng vàng và qua mạch đập trên cổ tay. Bất thình lình gã chán trò chơi này và ném một nắm tiền lên bàn.
Giờ là lúc quyết định. Tất cả những gì chị phải làm là giữ nguyên tay trên bàn và lắc đầu. Cả tá phụ nữ khác ngồi kề bên và gã sẽ không làm ầm ĩ.
“Sex sẽ không hàn gắn những gì đã tan vỡ trong lòng bạn”, tiến sĩ Isabel đã từng thuyết giảng. “Sex không có tình yêu sâu sắc và lâu bền chỉ khiến bạn cảm thấy phiền muộn và nhỏ bé. Nên đầu tiên hãy hàn gắn lại mình! Rồi bạn có thể nghĩ về sex. Bởi nếu không như vậy, nếu bạn cố sử dụng sex để che giấu những đam mê của mình, để làm tổn thương kẻ đã đối xử tồi tệ với bạn, để hàn gắn lại sự thiếu tự tin, để bạn có thể cảm nhận tất cả – bạn sẽ chỉ làm cho những gì đã tan vỡ trong lòng thương tổn nặng nề hơn…”
Nhưng Tiến sĩ Favor là một kẻ thất bại phá sản và cô gái tóc vàng ở tiệm cà phê Florentine không cần nghe chị ta. Isabel đứng dậy và nắm tay gã.
Đầu gối chị run rẩy vì rượu khi gã dẫn chị rời quảng trường vào những con phố hẹp. Chị tự hỏi phải trả một gã trai bao thế nào và hy vọng mình đủ tiền. Nếu không, chị sẽ dùng thẻ tín dụng thấu chi. Họ đi về hướng sông. Một lần nữa chị lại trải qua cảm giác bứt rứt quen thuộc. Bức tranh nào trong số những kiệt tác cũ (Old Masters) đã ghi lại nét mặt gã nhỉ. Nhưng đầu óc chị quá mụ mẫm không thể nhớ nổi.
Gã chỉ chiếc khiên Medici ở bên rìa một toà nhà, rồi trỏ về phía một cái sân nhỏ nơi những bông hoa trắng mọc quanh đài phun nước. Người hướng dẫn du lịch và gã trai bao ở trong cùng một cái vỏ gợi dục. Vạn vật đã có sự chuẩn bị. Và đêm nay nó lo liệu một đường kết nối âm thầm trong kế hoạch của chị để tạo ra một cuộc đời mới.
Chị không thích những người đàn ông cao choán ngợp mình và gã chỉ cao hơn chị một cái đầu, nhưng gã sẽ nhanh chóng nằm ngang thôi nên điều đó không thành vấn đề. Chị cố kìm cơn run hoảng sợ. Gã có thể đã kết hôn, nhưng dường như đang đi khai hoá văn minh, một mình đi khai hoá. Gã có thể là một tên giết người hàng loạt, nhưng dẫu có Mafia, thì tội phạm ở Ý vẫn có khuynh hướng khoái trộm cắp hơn giết người.
Gã có mùi đắt tiền- sạch sẽ, kỳ lạ và hấp dẫn- nhưng cái mùi ấy dường như đến từ các lỗ chân lông chứ không chỉ cái vỏ bên ngoài. Chị đã thấy trước cái cảnh gã ấn chị vào một toà nhà đá cổ, tốc váy lên, và đẩy vào trong, ngoại trừ điều đó xảy ra quá nhanh, vượt qua nó không phải là vấn đề. Vấn đề là có thể làm im tiếng của Michael để đời chị có thể tiến về phía trước.
Rượu khiến chị vụng về và chị vấp chẳng vì gì cả. Ồ, chị là một kẻ khéo miệng, được thôi. Gã đỡ chị rồi chỉ về phía một khách sạn nhỏ đắt tiền.
“Vuoi venire con me alalbergo.”
Chị không hiểu từ nào, nhưng sự mời mọc rõ ràng.
“Anh muốn đam mê!” Michael đã nói.
Được thôi, đoán xem, Michael Sheridan? Tôi cũng thế.
Chị vượt qua Dante và bước vào một hành lang nhỏ. Những đồ đạc trang nhã trấn an chị- những tấm rèm nhung, ghế mạ vàng, sàn nhà lát đá mài. Ít nhất, chị cũng có tình dục bẩn thỉu trên tấm ga sạch. Và chỗ này không phải là nơi một kẻ điên rồ chọn để giết một nữ du khách ngây thơ, yếu sinh lý.
Lễ tân đưa cho gã chìa khoá, chắc hẳn gã đã đăng ký phòng. Một gã trai bao hạng sang. Vai họ sượt qua nhau trong chiếc thang máy nhỏ, và chị biết sức nóng trong bụng mình không chỉ đến từ rượu và nỗi bất hạnh.
Họ bước vào hành lang được thắp sáng mờ mờ. Khi nhìn anh ta chăm chú, một hình ảnh khủng khiếp nháng qua óc chị: một gã đàn ông mặc quần áo đen bắn vũ khí hạng nặng.
Hình ảnh đó từ đâu đến nhỉ? Mặc dù chị không hoàn toàn cảm thấy an toàn với gã, cũng không cảm thấy mình bị nguy hiểm về thể xác. Nếu gã có kế hoạch giết chị, gã đã làm nó trong một con ngõ mà họ đi qua, không phải với vũ khí hạng nặng trong một khách sạn năm sao.
Gã dẫn chị tới cuối hành lang. Tay gã trên cánh tay chị vững vàng, một tín hiệu lặng lẽ, có lẽ vậy, rằng giờ gã đang làm việc.
Ồ Chúa ơi… Chị đang làm gì thế này.
“Tình dục tốt đẹp, tình dục tuyệt vời, cần thiết đối với trí óc bạn cũng nhiều như cơ thể bạn”.
Tiến sĩ Isabel đúng. Nhưng cái này không phải tình dục tuyệt vời. Đó là tình dục nguy hiểm, cấm đoán, dâm ô ở một thành phố lạ với một gã đàn ông chị không bao giờ gặp lại nữa. Tình dục để thanh lọc đầu óc chị và xoá sạch nỗi sợ của chị. Tình dục để trấn an rằng chị vẫn còn là đàn bà. Tình dục để hàn gắn những gì tan vỡ để chị có thể tiến lên phía trước.
Gã mở cửa và búng tay vào công tắc đèn. Người đàn bà của hắn đã trả hắn khá đây. Nơi đây không chỉ là một phòng khách sạn thường mà là một dãy phòng sang trọng, dù hơi lộn xộn, bởi quần áo gã vương vãi từ chiếc va ly để mở đến đôi giày nằm giữa sàn nhà.
“Vuoi un poco di vino?”
Chị nhận ra từ “vino” và muốn nói có, nhưng bị nhầm và lắc đầu. Cử động quá nhanh khiến chị suýt mất thăng bằng.
“Va bene.” Một cái gật đầu nhỏ, lịch thiệp và rồi gã đi qua chị vào phòng ngủ. Gã di chuyển như một sinh vật của bóng tối, bóng mượt và đáng tởm. Hoặc có lẽ chị mới chính là kẻ đáng tởm bởi không bỏ đi. Thay vào đó, chị đi theo đến tận ngưỡng cửa và nhìn gã đi tới cửa sổ.
Gã cúi xuống ra để đẩy màn gió ra và làn gió luồn vào những món tóc dài mượt mà trong lúc ánh trăng láng bạc trên tóc gã. Gã chỉ ra ngoài.”Vieni vedere. Il giardino è bellissimo di notte.”
Chân chị như miếng giẻ nhúng cồn khi chị đặt ví lên bàn trang điểm và tới đứng cạnh gã. Chị nhìn xuống và thấy khoảng nửa tá bàn nằm trong khoảnh sân ngập hoa, những chiếc ô cụp xuống trong đêm. Bên kia bức tường, chị nghe tiếng xe cộ đi lại, và chị nghĩ đã phát hiện ra mùi hôi của sông Arno.
Tay gã luồn vào tóc chị. Gã đã có cử động đầu tiên.
Chị vẫn có thể rút lui. Chị có thể khiến gã hiểu rằng đây là một sai lầm lớn, một sai lầm to tướng, mẹ của mọi sai lầm. Bạn phải trả gã trai bao chưa làm xong việc bao nhiêu nhỉ? Và boa bao nhiêu? Chị có nên đi…
Nhưng gã vẫn ôm chị. Và cái ôm không tệ. Đã một lúc lâu. Gã mang lại cảm giác rất khác Michael. Chiều cao khó chịu, tất nhiên, nhưng sự vạm vỡ lại rất dễ chịu.
Gã hạ đầu xuống và chị dợm lùi lại, bởi chị chưa sẵn sàng bắt đầu nụ hôn. Rồi chị tự nhủ đây là sự thanh lọc.
Môi gã chạm vào khoé miệng bên phải. Cú lướt hòan hảo của lưỡi, không quá rụt rè, cũng không quá nghẹt thở. Đó là một nụ hôn tuyệt diệu, thực hiện một cách tao nhã, không có những âm thanh nhóp nhép. Khá hoàn thiện. Quá hoàn thiện. Thậm chí trong hoang mang, chị vẫn biết không có gì trong đó thực của gã cả, chỉ là một màn trình diễn thành thạo một cách chuyên nghiệp không tốn chút hơi sức nào. Điều này thật tốt. Chính xác cái chị trông đợi nếu chị có đủ thời gian trông đợi bất cứ chuyện gì.
Chị đang làm gì ở đây thế này?
Ngậm miệng lại và để gã đàn ông làm việc. Nghĩ về hắn như một biểu tượng tình dục. Những nhà trị liệu danh tiếng sử dụng họ, phải không?
Gã hẳn tin vào việc sử dụng thời gian của mình và máu chị bắt đầu chảy nhanh hơn. Chị trao cho hắn những dấu hiệu dịu dàng.
Tay gã luồn xuống dưới áo len của chị trước khi chị sẵn sàng, nhưng chị không cố thay đổi gã. Michael đã lầm. Chị không cần phải kìm chế. Bên cạnh đó, cảm nhận sự vuốt ve của Dante rất tuyệt nên chị không thể là cái gọi là rối loạn chức năng đó, đúng không? Gã gẩy nhẹ móc áo ngực và chị bắt đầu căng thẳng. Thư giãn đi và để gã đàn ông làm việc. Điều này thật tự nhiên, dù cho gã hoàn toàn lạ lẫm đi chăng nữa.
Gã đẩy ngực áo sang bên và vuốt ve dọc xương sống chị. Chị sẽ để gã làm vậy. Chị sẽ để gã mân mê những ngón tay trên núm vú mình. Phải, như thế đó. Gã rất thạo… Mất nhiều thời gian. Có lẽ chị và Michel đã quá vội vàng lao tới kết cục, nhưng bạn có thể mong đợi gì từ những kẻ nghiện việc luôn có mục đích chứ?
Dante dường như thích vuốt ve ngực chị, điều này thật tuyệt. Michael thích chúng, nhưng Dante dường như còn hơn là am hiểu chúng.
Gã kéo chị rời cửa sổ về phía chiếc giường và đẩy áo len của chị lên. Trước đó, gã chỉ chạm được vào ngực chị. Giờ gã có thể thấy rõ chúng, và cảm giác điều đó thật xâm phạm, nhưng nếu kéo áo xuống, chị hẳn sẽ chứng minh luận điểm của Michael, nên chị vẫn giữ tay buông thõng hai bên.
Gã nựng nịu ngực chị. Nâng nó lên, nhào nặn nó rồi cúi đầu và mút núm vú sâu vào miệng. Thân thể chị bắt đầu trôi khỏi nơi neo đậu.
Chị cảm thấy sự yếu ớt dâng tràn trên hông mình. Đó là phản ứng hợp tác tự nhiên thôi, và chị tuột giày ra. Gã lùi lại chỉ đủ để cởi chiếc áo len, rồi áo ngực của chị. Gã đúng là một phù thuỷ với áo quần phụ nữ. Không hề dò dẫm lóng ngóng hay lãng phí cử động nào, tất cả đều hoàn hảo, ngay cả những lời âu yếm vô nghĩa bằng tiếng Ý gã thì thầm bên tai chị.
Chị đứng trước gã trong chiếc quần lót ren màu be với chiếc vòng vàng có từ Hít thở khắc bên trong. Gã cởi bỏ giày và tất- chả có gì kỳ cục ở đó cả- và cởi chiếc sơ mi lụa đen với sự thành thạo chậm rãi của một vũ công thoát y, để lộ dần từng cơ bắp sắc nét hoàn hảo. Chị có thể thấy gã giữ những món hàng mua bán được thực hiện theo trật tự tốt.
Ngón cái gã phủ trên núm vú chị, nơi vẫn còn ẩm ướt từ miệng gã. Gã xiết chúng giữa các ngón tay và chị bồng bềnh trôi khỏi mình – từng là nơi trú ẩn tuyệt vời – càng xa càng tốt. “Bella”, gã thì thào, âm thanh rên rỉ trầm trầm đầy nam tính.
Tay gã luồn vào lớp ren màu be giữa hai chân chị và bắt đầu chà xát, nhưng chị chưa sẵn sàng cho điều này. Dante cần trở lại trường của trai bao.
Chị không kịp nghĩ về chuyện đó khi đầu những ngón tay gã bắt đầu chậm rãi rà quanh lớp ren. Chị túm lấy tay gã để giúp cho sự yếu lả bất chợt ở đôi chân. Tại sao chị luôn nghĩ mình biết làm công việc của người khác tốt hơn chính họ nhỉ? Điều này không chỉ là một lời nhắc nhở rằng chị không phải là chuyên gia trong mọi chuyện, hoặc bất cứ chuyện gì – không, cái chị cần là sự nhắc nhở nhiều hơn nữa về điều đó.
Gã giở lớp ga phủ với một cái vẫy thanh nhã nơi cổ tay, kéo chị xuống rồi nằm sát bên, cử động này được thực hiện quá tinh tế, nó hẳn đã được dàn dựng từ trước. Gã nên viết cuốn sách: Những bí mật tình dục của gã trai bao hàng đầu nước Ý. Cả hai người họ nên viết sách. Cuốn của chị sẽ có tên là Tôi đã chứng tỏ mình là phụ nữ và khôi phục lại cuộc sống như thế nào. Nhà xuất bản của chị có thể bán chúng thành một bộ. (hehe chị này bệnh nghề nghiệp quá nặng)
Chị đang trả tiền cho chuyện này, và gã đã chạm vào chị, giờ là lúc chạm vào gã, cho dù họ chưa biết gì về nhau và điều đó dường như quá táo bạo.
Thôi đi!
Chị bắt đầu ngập ngừng khám phá ngực, rồi lưng gã. Michael đã làm, nhưng không như người này.
Tay chị trườn xuống bụng gã, nơi cuộn lên săn chắc như một vận động viên. Quần gã đã cởi ra- gã đã cởi chúng ra khi nào nhỉ?- và quần lót làm bằng lụa đen.
Làm đi!
Chị chạm vào gã qua lớp vải mỏng và nghe tiếng thở gấp gáp. Thật hay giả đây, chị không biết. Dẫu sao, có một thứ không phải là ảo tưởng. Gã đã sinh ra với món quà trời phú dành cho việc mua bán.
Chị cảm thấy quần lót mình tuột ra. Bạn hy vọng giữ chúng mãi sao? Gã chuyển mình và bắt đầu hôn lên phía trong đùi chị. Một tiếng chuông báo động rung lên. Sự căng thẳng trong chị lớn dần khi miệng gã dâng lên cao hơn. Chị chộp lấy vai gã và đẩy ra. Có vài chuyện chị không thể phục tùng, thậm chí để thanh lọc quá khứ đi chăng nữa.
Gã nhìn chị chằm chặp. Trong ánh sáng lờ mờ chị thấy câu hỏi hiện trên mặt gã. Chị lắc đầu. Gã nhún vai và với tới chiếc bàn bên giường ngủ.
Chị không từng một lần nghĩ về bao cao su. Hiển nhiên chị đã có một mong muốn chết người với những bứt rứt khác. Gã trượt nó vào nhẹ nhàng như làm mọi chuyện khác, rồi kéo chị tới gần hơn, nhưng chị bám lấy chút tỉnh táo nhỏ nhoi còn sót lại và giơ hai ngón tay lên.
“Due?”
“Deux, sil vous plaît.”
Với một cái nhìn hiện rõ “đồ ngoại quốc điên rồ” trên đó, gã với một chiếc bao khác. Lần này cử động của gã không còn dễ dàng nữa. Gã khó nhọc lồng một chiếc nữa trên chiếc kia và chị nhìn lảng ra bởi sự vụng về khiến gã con người hơn, và chị không muốn điều này.
Tay gã lướt qua hông, rồi đùi chị. Gã đẩy chúng mở ra lần nữa, sẵn sàng thực hiện nhiều chuyện hay ho hơn, nhưng sự gần gũi này quá sức chị. Nước mắt rỉ ra từ khoé mắt. Chị ngoảnh đầu đi và quệt nó vào gối trước khi gã để ý. Chị muốn cơn cực khoái, quỉ tha ma bắt nó đi, không phải những giọt nước mắt say xỉn, than thân trách phận. Một cơn cực khoái tuyệt diệu thanh lọc đầu óc, để chị có thể chú tâm hoàn toàn vào tái tạo cuộc sống .
Chị kéo gã nằm lên mình. Khi gã lưỡng lự, chị kéo mạnh hơn và cuối cùng gã làm như chị muốn. Tóc gã sượt qua má chị và chị nghe tiếng thở nặng nhọc khi gã trượt một ngón tay vào bên trong. Cảm giác thật tuyệt, nhưng gã quá gần, và rượu óc ách khó chịu trong dạ dày chị, chị nên đẩy gã nằm ngửa để chị có thể lên trên.
Sự vuốt ve của gã ngày càng chậm rãi, càng trêu ngươi, nhưng chị muốn tới nơi họ đang tới, và chị kéo hông giục gã vào trong. Cuối cùng gã chuyển động chân mình và tới đích.
Chị nhận ra ngay rằng nó không dễ dàng vừa vặn, không như với Michael. Chị nghiến chặt răng và chuyển động đến khi sự kiểm soát của gã có kết quả và gã ngập sâu vào trong chị.
Thậm chí sau đó gã vẫn không tiến tới, nên chị nghiêng hông, giục gã nhanh lên, để đưa chị tới nơi chị cần, để kết thúc, để chị được làm chuyện này trước khi những tiếng thì thầm tỉnh táo xâm chiếm đầu óc chìm trong rượu của chị biến thành tiếng thét và chị buộc phải đối mặt với sự thật rằng chị đã xâm phạm mọi thứ chị hằng tin tưởng và chuyện này là sai lầm!
Gã nghiêng người, lùi lại và nhìn chị đăm đăm với đôi mắt đờ đẫn nóng bỏng. Chị nhắm mắt lại để không phải thấy gã, gã thật tuyệt. Gã trượt tay vào giữa cơ thể họ và mơn trớn, nhưng sự kiên nhẫn của gã chỉ làm mọi thứ tệ hơn. Rượu vón cục lại trong dạ dày chị. Chị đẩy tay gã ra và chuyển động hông mình. Cuối cùng gã bắt lấy dấu hiệu ấy và bắt đầu thúc vào chậm rãi, xuyên suốt. Chị cắn môi và lùi lại, tiến lên, đẩy tay gã ra lần nữa và chống lại sự lạnh giá của cảm giác tự phản bội.
Khoảng thời gian vô tận trôi qua trước khi gã rung chuyển. Chị chịu đựng cơn run rẩy của gã và chờ một lát khi gã lăn sang bên. Khi cuối cùng nó cũng đến, chị nhảy bật khỏi giường.
“Annette?”
Chị lờ gã đi và xọc vội vào quần áo mình.
“Annette? Che problema cè?”
Chị thò tay vào ví, rút ra một nắm giấy bạc quẳng lên giường, và chuồn khỏi phòng.