Breathing Room

Chương 22


Đọc truyện Breathing Room – Chương 22

Mắt Tracy rưng rưng do hoóc môn sai khiến. “Em đã nói cảm ơn chị vì đã đưa Harry trở lại với em chưa?”

“Vài lần rồi”

“Nếu đối với chị điều đó chưa…”.

“Hai người đã giải quyết chuyện đó. Những gì chị làm chỉ đẩy nhanh tiến trình thôi”.

Cô lau mắt. “Em không biết. Cho đến khi có sự đồng hành của chị, tụi em không có nhiều may mắn lắm. Conor, giữ quả bóng tránh xa đám hoa ra”.

Connor nhìn lên từ trái bóng đang đá trong vườn hoa nhỏ xíu đằng sau nhà Briggs ở Casalleone và cười toe toét. Một bên sân dốc xuống một dãy nhà ở phố dưới, bên kia hướng tới khu vực có bức tường La Mã cổ đại bao quanh thị trấn.

“Hôm nay Ren sẽ tới Rome”, Isabel nói, lỗ hổng trong cô nhức nhối. “Anh ấy muốn thoát khỏi chị”.

Tracy đặt chiếc áo khoác thô hồng trẻ con đang vá sang bên. “Kể em nghe chuyện gì đang diễn ra nào”.

Isabel mường tượng bữa tiệc tối qua. Khi kết thúc, cô nói, “Chị đã không gặp anh ấy từ đó, Anna bảo chị rằng anh ấy và Larry đã lên đường tầm giữa trưa”.

“Lũ ăn bám L.A thì sao?”

“Họ đến Venice rồi. Pamela dễ thương lắm”.

“Nếu chị nói vậy”. Tracy xoa bụng. “Anh ta có kiểu luôn chọn đường dễ nhất, điều đó lý giải sao anh ta lại cưới em. Chỗ duy nhất anh ta giải phóng những cảm xúc hỗn độn là trên màn ảnh”.

“Nó cũng không gây nhiều cảm xúc hỗn độn hơn khi dính tới chị đâu”. Isabel cố nở nụ cười, nhưng không thành.

“Không đúng”.

“Em nói thế chỉ để làm chị dễ chịu thôi. Anh ấy nghĩ chị phán xét anh ấy, chị có thế thật, nhưng chỉ về công việc thôi. Chị cố không lộ ra bởi chị biết điều đó không công bằng, đặc biệt bởi chị có quá nhiều sai lầm của chính mình phải giải quyết. Lý do duy nhất chị thách thức anh ấy là bởi chị quá quan tâm tới anh ấy. Tất cả mọi lúc anh xuất hiện, thì thang điểm của chị vọt lên cao tới mức làm chị choáng váng”.

“Chị có chắc là ham muốn không làm lu mờ phán xét của chị không?”

“Em biết anh ấy lâu tới mức em không hề nhận thấy anh ấy đã trở thành người đàn ông tuyệt vời thế nào “.

“Khỉ thật”. Tracy lún xuống ghế. “Chị thực lòng yêu anh ta”.

“Chị không nghĩ đó còn là bí mật nữa”. Chắc chắn là không từ phía Ren sau khi cô đã ném trái tim mình vào anh tối qua.

“Em biết chi bị anh ta hấp dẫn. Người phụ nữ với bầu nhiệt huyết là thế đấy. Và mỗi cái nhìn anh ấy bắn vào chị đều là X-rated (cấm trẻ em dưới 18 tuổi). Nhưng chị quá sáng suốt về con người. Em nghĩ chị hiểu mối quan hệ với Ren chỉ dừng ở cấp độ “con” thôi. Anh ta chỉ nghiêm túc với mỗi công việc”.

Isabel thấy nhu cầu khẩn thiết phải bảo vệ anh. “Anh ấy nghiêm túc về rất nhiều chuyện”.

“Gọi tên một thứ xem”.

“Thức ăn”


“Chị nói đấy nhá”, Tracy dài giọng.

“Ý chị là mọi thứ về thức ăn. Anh ấy thích nấu nướng, sáng tạo và phục vụ. Thức ăn có nghĩa cộng đồng với anh ấy, và em biết hơn bất kỳ ai rằng anh ấy đã lớn lên cùng ít người thế nào. Anh ấy yêu nước Ý. Anh ấy tôn thờ trẻ con, dù có thú nhận hay không. Anh ấy quan tâm tới lịch sử, hiểu biết nghệ thuật và âm nhạc. Và anh ấy nghiêm túc về chị”. Cô hít thở sâu, và giọng cô mất sự chắc chắn. “Chỉ là không nghiêm túc như chị với anh ấy. Anh ấy cứ điên điên về việc anh ấy xấu xa ra sao và chị thánh thiện thế nào”.

“Ren sống trong một thế giới luôn thay đổi, và điều đó khiến anh ta xấu xa. Phụ nữ ném mình vào anh ta. Những giám đốc trường quay cầu xin anh ta lấy tiền của họ. Mọi người không thể nói vâng đủ nhanh. Điều đó cho anh ta cái nhìn méo mó về vị trí của anh ta trong thế giới này”.

Isabel định nói cô biết quan điểm của Ren về vị trí của anh trong thế giới này khá rõ, nếu có chút giễu cợt/bất cần, nhưng Tracy vẫn chưa kết thúc.

“Anh ấy không thích làm tổn thương phụ nữ, nhưng dù sao cuối cùng anh ấy luôn làm chính điều ấy. Isabel… chị đừng để bị hút vào”.

Lời khuyên đúng đắn, nhưng đã quá muộn.

Isabel cố giữ mình bận rộn, chỉ để thấy mình nhìn lơ đãng vào khoảng không hay rửa đi rửa lại một chiếc đĩa. Khi cô nhận ra mình cứ quanh quẩn bên ngôi nhà nông trại chờ chuông điện thoại, cô tức giận với bản thân tới mức chộp lấy sổ lịch và bắt đầu lên kế hoạch tới từng phút. Cô ghé thăm Tracy, chơi với lũ trẻ và dành nhiều giờ tại biệt thự giúp chuẩn bị lễ festa. Tình cảm của cô đối với Anna lớn dần khi người phụ nữ lớn tuổi kể cho cô câu chuyện về lịch sử ngôi biệt thự và người dân ở Casalleone.

Ba ngày trôi qua và cô chẳng nghe một lời từ Ren. Cô cảm thấy mất phương hướng, thất vọng và chán nản ngày càng tăng về quãng đời vừa qua. Không chỉ cô đã thất bại trong việc tìm ra phương hướng mới, mà cô còn khiến hướng đi cũ khó khăn hơn nữa.

Vittorio và Giulia đưa cô tới Siena, nhưng bất chấp vẻ đẹp của thành phố cổ, chuyến đi không thành công. Bất cứ khi nào đi ngang qua một đứa trẻ, nỗi buồn của Giulia gần như hiển hiện. Dù cô gái đã đương đầu khá tốt, nhưng thất bại trong việc tìm thấy bức tượng đã hủy hoại cô. Vittorio làm mọi điều có thể để làm họ vui lên, nhưng căng thẳng cũng chớm rung lên trong anh.

Ngày hôm sau Isabel tình nguyện trông Connor ở ngôi nhà nông trại lúc Tracy giữ cuộc hẹn với bác sĩ và Marta tới biệt thự giúp Anna nấu nướng. Khi họ đi qua rừng oliu, cô tập trung vào việc tán gẫu vui vẻ với cậu bé bởi khối đau sắc nhọn đã đục một lỗ xuyên qua tim cô. Sau khi chơi với lũ mèo, và trời dần trở lạnh, cô bế cu cậu vào trong nhà và để cậu bé vẽ trên bàn bếp bằng mấy chiếc bút sáp cô đã mua cho cậu.

“Cháu vẽ con chó!” Conor chìa tranh ra khoe.

“Con chó tuyệt thật”.

“Giấy nữa!”.

Cô mỉm cười và kéo một cuốn sổ trắng từ đống giấy để trên bàn. Connor, cô nhanh chóng phát hiện, không tin vào việc cất trữ các nguồn nguyên liệu tự nhiên. Cậu bé mới dễ thương làm sao. Cô chưa bao giờ nghĩ nhiều về việc có con, gắn chúng với cái tương lai chưa định rõ. Cô đã cư xử thản nhiên biết bao với điều quan trọng đến thế trong đời mình. Cô chớp chớp cố ngăn dòng nước mắt.

Tracy xuất hiện ngay khi Connor bắt đầu trở nên bồn chồn. Cô bế con trai lên và thổi vào cổ cu cậu, rồi ngồi lên bàn ôm cậu trong lòng trong khi Isabel pha một cốc trà. “Bác sĩ Andrea rõ ràng là một gã vạm vỡ. Em vẫn không thể quyết định xem có sởn gai ốc hay không khi được một bác sĩ điển trai đỡ đẻ”.

“Anh ta là một kẻ tán tỉnh hàng loạt”

“Đúng đấy. Ren gọi chưa?

Cô nhìn chằm chằm lò sưởi lạnh cóng và lắc đầu.

“Em rất tiếc”.

Cơn tức giận cuộn lên bên nỗi đau. “Chị quá mức đối với anh ta. Quá mức về mọi thứ. Chỉ là khó nhằn thôi. Chị ước anh ta không trở lại nữa”.

Trán Tracy cau lại quan tâm. “Em không nghĩ chị quá mức. Anh ta đúng là đồ khỉ gió”.

“Ngựa!” Connor la lên trên ngưỡng cửa, chìa một bức tranh khác ra.

Trong khi Tracy quay lại khen, Isabel cố buộc mình hít thở, nhưng cơn giận đã thắp lửa bên trong cô tới mức đốt cháy hết số oxy đó rồi.


Tracy thu dọn đồ chơi của Connor, rồi ôm cô khi chuẩn bị đi. “Đó là mất mát của anh ta. Anh ta không thể tìm được một người phụ nữ tốt hơn chị, bao gồm cả cái đám bạn hiện thời. Chị không dám để anh ta thấy chị khóc à”.

Cơ hội lớn đấy, Isabel nghĩ.

Sau khi họ đi, cô lấy áo choàng và đi ra ngoài cố bình tâm lại, chỉ để nhận ra cơn giận còn dễ chịu hơn nỗi đau. Cô đã gục ngã gấp hai trong bốn tháng qua, và cô phát ốm vì nó. Tất nhiên, thoát khỏi Michael hóa ra là một việc may mắn, nhưng Ren là một kẻ nhát gan dạng khác. Chúa đã ban một món quà quý giá trước mặt cả hai người bọn họ, nhưng chỉ một thực lòng muốn nhận. Sẽ ra sao nếu cô quá mức về mọi thứ? Anh ta cũng vậy. Và khi trông thấy anh ta, cô sẽ nói tất cả những chuyện đó.

Cô ngừng lại. Cô sẽ không nói với anh gì hết. Cô đã thách thức anh một lần, nhưng cô sẽ không làm thế nữa. Và không phải bởi lòng tự trọng của cô. Nếu anh không thể đến với cô như chính con người thật của anh, cô không muốn anh chút nào.

Con gió chuyển sang hướng bắc. Cô lạnh cóng và khổ sở lúc trở lại ngôi nhà, nên cô thắp lửa lên. Sau khi xong xuôi, cô vào bếp pha một tách trà cô không muốn. Khi chờ nước sôi, cô bận rộn dọn dẹp đám giấy Connor đã để vương vãi trên bàn. Cô nhận thấy cậu bé không thích vẽ hơn một hình trên một trang. Khi cậu dùng hết đám giấy cô cho, cậu bé trưng dụng luôn mặt sau thư của người hâm hộ mà cô vẫn không để ý.

Cô pha ấm trà rồi mang chiếc cốc cùng với số thư trở lại phòng khách. Cô đã luôn sốt sắng trả lời thư từ, nhưng cô muốn ném đám thư này vào lửa. Vấn đề là gì đây?

Cô nhớ Ren đã phẫn nộ, ghê tởm khi cô chỉ rõ chúng ít ỏi thế nào. “Cứu vớt tâm hồn dựa trên chất lượng hơn là số lượng, đúng thế chứ?” Cô nhìn đống thư con con như một biểu tượng khác của việc cô đã ngã xuống sâu biết bao, nhưng anh còn thấy vài điều khác nữa.

Cô ngả người trên ghế dài và nhắm mắt lại. Những lá thư ấm áp trong ngón tay cô cứ như chúng đang sống vậy. Cô nhặt bức đầu tiên và bắt đầu đọc. Khi đọc xong, cô chuyển sang bức thứ hai rồi thứ ba, đến khi đọc hết. Trà nguội ngắt. Đám lửa cháy lách tách. Cô cuộn người sâu hơn trong chiếc ghế dài, và chậm rãi, bắt đầu cầu nguyện. Lời nọ tiếp nối lời kia, cô cầm từng lá thư trong tay và cầu nguyện cho người viết nó.

Rồi cô bắt đầu cầu nguyện cho chính mình.

Bóng tối trùm lên ngôi nhà nhỏ. Lửa cháy liu điu. Cô nói lời cầu xin cho sự mất mát.

Hãy cho con tìm thấy đường.

Nhưng cuối cùng khi mở mắt, tất cả những gì cô có thể thấy là những hành động sai lầm khủng khiếp của mình.

Cô đã tạo nên Bốn nguyên tắc nền tảng như cách đấu tranh với sự bất ổn của chính mình. Ở đâu đó bên trong, cô gái nhỏ sợ hãi có bậc cha mẹ không ổn định đã trưởng thành với lòng nhân hậu, vẫn ao ước sự ổn định mãnh liệt tới mức đã xây dựng một hệ thống quy tắc khiến cô cảm thấy an toàn.

Hãy làm điều này điều này điều này nữa, và mọi thứ sẽ tốt đẹp. Bài thuyết giảng của bạn không thay đổi từ tháng này sang tháng khác. Cha mẹ bạn không say sưa tới mức quên nuôi dưỡng bạn. Không ai thét lên những lời căm hận hay chạy khỏi giữa đêm bỏ bạn một mình. Bạn sẽ không phát ốm. Bạn sẽ không lớn lên. Bạn sẽ không bao giờ chết.

Bốn nguyên tắc nền tảng đã cho cô ảo tưởng về sự an toàn. Bất cứ khi nào điều gì xảy ra không vừa vặn với chúng, cô chỉ cần nhét nó vào một khối khác để cố chống đỡ. Cuối cùng toàn bộ cấu trúc đã phát triển kềnh càng tới mức nó đổ sập xuống cô. Cô đã sống một cuộc sống liều lĩnh tuyệt vọng, tất cả trong một cố gắng để kiểm soát điều không thể kiểm soát được.

Cô đứng lên khỏi ghế và đăm đăm nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ. Bốn nguyên tắc nền tảng bao gồm cả tâm lý học, ý thức chung và tinh thần sáng suốt của các bậc thầy. Cô đã nghe quá nhiều giấy chứng nhận mà chẳng hiểu chúng hữu dụng thế nào. Nhưng cô đã muốn tin chúng hơn thế. Cô muốn tin chúng là một hình thức may mắn mang tới sự bảo vệ khỏi cuộc sống nguy hiểm. Nếu theo những điều luật này bạn sẽ luôn được an toàn.

Nhưng cuộc đời từ chối tuân theo bất cứ luật lệ nào, và tất cả sự tổ chức, tái tổ chức, xây dựng mục đích, tính toán, và suy ngẫm trong thế giới sẽ không đưa thế giới vào một khuôn dạng nào cả. Cũng như hàng nghìn Nguyên tắc nền tảng, dù cho nó được hình thành hay ho thế nào.

Đó là khi cô nghe thấy nó. Một giọng nói nhỏ xíu trong mình. Cô nhắm mắt lại và căng ra nghe ngóng, nhưng cô không thể nói thành lời. Bối rối, cô chôn chân tại chỗ, nhắm mắt lại, áp má vào khung cửa sổ, nhưng vô ích. Giọng nói lại tuột đi.

Dù căn phòng ấm áp, răng cô bắt đầu gõ lập cập. Cô cảm thấy mất mát, cô đơn và cực kỳ tức giận. Cô đã làm mọi điều đúng đắn. Phải, hầu hết mọi điều, nếu không tính đến việc yêu một kẻ hèn nhát nhu nhược. Cô đã làm mọi thứ quá đúng. Cô đã quá bận bịu đặt một trật tự lên cuộc đời mình nên chẳng có thời gian để sống. Không cho tới khi cô tới Ý. Và nhìn vào đống hỗn độn nó trở thành xem.

Lần nữa giọng nói đó lại thì thầm trong cô, nhưng cô vẫn không thể nghe rõ lời, chỉ có nhịp đập của trái tim cô.

*****


“Ren?”

Anh lơ đãng chú ý. “Vâng. Sẽ ổn thôi. Bất cứ điều gì ông nghĩ”

“Anh chắc chứ?”

Howard Jenks ấn khung người vạm vỡ sâu hơn vào chiếc ghế bành nhìn càng giống người suy nghĩ lại về việc lựa chọn diễn viên hàng đầu. Và Ren không thể đổ lỗi cho ông. Sự chú tâm của anh vẫn đứt quãng. Một phút trước anh đang ở trong cuộc đối thoại, phút tiếp theo đầu óc anh đã trôi tận đâu.

Anh cũng biết nom anh như shit vậy. Mắt đỏ ngầu và chỉ một nghệ sĩ hóa trang bậc thầy mới có thể xóa đi quầng thâm dưới mắt. Nhưng làm sao nhìn anh tử tế được khi anh không có nổi một giấc ngủ ngon trong nhiều ngày. Chết tiệt, Isabel, để anh yên.

Larry cau mày với anh từ chiếc ghế đối diện trong dãy phòng khách sạn của Jenk ở phố Regis Grand, Romes. “Anh có chắc chuyện đó không, Ren? Tôi nghĩ anh đã quyết định không sử dụng người đóng thế trong các cảnh ở Golden Gate”.

“Tôi không muốn”, Ren trả lời, cứ như đó là tất cả điều anh muốn nói. “Nó chỉ là mấy chuyện ở phố Regis Grand, Rome thôi mà, và tôi thoải mái với độ cao”. Anh có ý ngừng ở đó, nhưng từ ngữ vẫn tiếp tục tuôn ra. “Bên cạnh đó, bắt một bé gái sáu tuổi khó nhằn đến thế nào chứ?”

Một sự im lặng khó chịu rơi xuống căn phòng. Oliver Craig, diễn viên đóng vai Nathan, nhướng mày.

Craig nhìn như một cậu lễ sinh, nhưng anh ta diễn xuất một cách chuyên nghiệp. Anh theo học tại Viện Hoàng gia và làm đại diện tại nhà hát Old Vic. Một vở hài kịch lãng mạn có ngân quỹ ít ỏi đã mang anh tới sự chú ý của Jenks.

“Những trò nguy hiểm trên cầu liên quan tới nhiều thứ hơn là săn đuổi mấy bé gái”. Jenks khắc nghiệt nói. “Bởi tôi chắc là anh biết”.

Craig đến giải cứu. “Tối qua Ren và tôi đã nói chuyện về sự cân bằng giữa các cảnh hành động và những khoảnh bình lặng hơn. Nó khá tuyệt đấy”.

Larry khơi lên cuộc nói chuyện này – cuối cùng cũng có vai để thể hiện tài năng tuyệt vời của mình thì Ren sẽ hài lòng thế nào, Ren và Oliver sẽ làm việc cùng nhau thì sẽ sáng chói ra sao… bla, blah. Ren xin lỗi ông và đi tới phòng tắm. Khi tới đó, anh dựa vào bồn rửa và vã nước lạnh lên mặt. Anh cần trấn tĩnh lại. Tối qua Jenks đã gọi riêng Larry và hỏi anh ta xem Ren có dùng được nữa hay không.

Anh lấy khăn. Đây là cú đột phá lớn nhất trong sự nghiệp của anh, và anh đang thổi bay nó, tất cả bởi anh không tài nào tập trung được. Anh muốn nghe giọng Isabel khủng khiếp tới mức gần như đã gọi cho cô cả chục lần. Nhưng anh sẽ nói gì đây? Rằng anh quá nhớ cô tới mức không sao ngủ nổi? Rằng khao khát của anh đối với cô đã biến thành cơn đau không bao giờ chấm dứt. Nếu anh không đồng ý tham gia lễ hội thu hoạch, anh có thể lẩn vào đêm tối như gã đê tiện ngày trước. Thay vào đó, anh đã để ruột gan bị moi ra lần nữa.

Hôm qua, anh đã chạm mặt một phóng viên Mỹ muốn biết tin đồn hắn ta nghe được có phải là sự thật không. “Có lời đồn anh và Isabel là một cặp”.

Savannah và cái miệng lắm lời của cô ta thật bận rộn. Ren phủ nhận tất, giả vờ anh chẳng biết Isabel là ai. Danh tiếng mong manh của cô có lẽ không sống sót nổi trong mối quan hệ công khai với anh.

Anh tự nhủ điều anh đã nhắc đi nhắc lại nhiều ngày nay. Ở vài điểm một chuyện tình phải kết thúc để tiến về phía trước theo bước logic tiếp theo, và không có bước tiếp nào cho hai người quá khác biệt như thế. Đáng lẽ anh phải để cô yên ngay từ đầu, nhưng sức hấp dẫn mạnh hơn anh có thể kháng cự. Và giờ, đã đến lúc phải rời xa, một phần khao khát trong anh vẫn muốn cô nghĩ tốt về mình sau tất cả. Có lẽ đó là lý do anh đã cố gắng hết mức để theo đuổi ít nhất một ký ức tốt đẹp anh có thể trao cô trước khi họ nói lời tạm biệt cuối cùng.

Anh xả toilet chưa sử dụng và trở ra. Cuộc nói chuyện dừng ngay khi anh xuất hiện, chả có gì bí mật trong việc họ đang nói gì. Oliver, anh để ý, đã đi mất. Không phải dấu hiệu tốt.

Jenks đẩy cái kính lên đầu. “Ngồi đi, Ren”.

Thay vì ngồi xuống ghế như lẽ ra anh phải tỏ rõ anh hiểu tính nghiêm trọng của tình hình, Ren lại thơ thẩn đi tới quầy bar và bật nắp chai Pellegrino. Chỉ sau khi làm một ngụm, anh ngồi xuống. Viên đại diện bắn cho anh cái nhìn cảnh báo.

“Larry và tôi đã nói chuyện”, Jenks nói. “Anh ấy vẫn bảo đảm với tôi anh cam kết làm phim này, nhưng tôi có vài nghi ngờ nghiêm túc. Nếu có chuyện gì, tôi muốn anh đặt nó lên bàn để chúng ta có thể giải quyết”.

“Không có gì cả”. Một giọt mồ hôi mọc lên sát chân tóc. Anh biết mình cần nói gì đó để trấn an Jenks và anh cố tìm những lời lẽ đúng đắn, chỉ nghe mình buột ra những lời ngược lại. “Tôi muốn một bác sĩ tâm lý nhi khoa sẵn sàng khi bọn trẻ ở đây. Người tốt nhất ông tìm được, hiểu chứ? Tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi chịu trách nhiệm về những cơn ác mộng của mấy đứa bé gái”.

Ngoại trừ đó là nghề của anh, có trách nhiệm với cơn ác mộng của mọi người. Anh tự hỏi sao Isabel có thể ngủ được.

Nếp hằn trên miệng Jenks sâu tới mức có thể trồng lúa mì được nhưng trước khi ông trả lời, điện thoại reo vang. Larry cầm máy. “Vâng?”. Anh ta nhìn Ren.

“Anh ấy không có đây”.

Ren lấy ống nghe từ tay anh ta và áp vào tai. “Gage”.

Jenks trao đổi một cái nhìn dài với Larry. Ren lắng nghe, rồi đặt ống nghe trở lại điện thoại và đi về phía cửa. “Tôi phải đi rồi”.

*****


Cơn giận của Isabel vẫn ở lại. Nó sôi lên sùng sục khi cô cắt rau trong gian bếp biệt thự và kéo những chiếc đĩa từ tủ xuống. Vào lúc chiều muộn, khi cô gặp Giulia trong thị trấn làm một ly rượu, nó vẫn không biến mất. Cô dừng lại để gặp lũ trẻ nhà Briggs, nhưng ngay cả khi nghe chúng nói truyện cơn giận vẫn sôi lên trong cô.

Ngay khi cô vừa định lái xe về nhà thì một chớp màu nháng lên trong cửa sổ một cửa hàng nhỏ thu hút sự chú ý của cô. Chiếc váy lấp lánh ở đó, một chiếc váy màu cam đậm như ngọn lửa cháy lên nóng bỏng như cơn giận ở cô. Nó không giống trang phục cô thường mặc, nhưng chiếc Panda của cô dường như không biết điều này. Nó lượn vào chỗ cắm biển Không đỗ xe ngay trước cửa hàng, và mười phút sau cô xuất hiện với chiếc váy mà cô không đủ tiền trả và không tưởng tượng mình có thể mặc nó.

Tối đó, cô bắt đầu nấu ăn trong sự thù địch điên cuồng. Cô vặn lửa trong lò đến lúc cái chảo rán kêu xèo xèo và rán xúc xích cay mà cô đã mua trước đó. Con dao chặt phầm phập xuống thớt lúc cô thái hành và thỏi, rồi ném thêm hạt tiêu cay từ vườn nhà. Khi nhận ra mình vẫn chưa đun nước để nấu mì, cô rót món nước xốt cay xè lên miếng bánh mì dày cộp đã để cả ngày qua và mang mọi thứ ra vườn, cô ngồi lên bức tường và ngấu nghiến ăn với hai ly Chianty. Đêm đó, cô rửa đĩa theo tiếng om sòm của nhạc rock and roll Ý trên đài. Cô đánh vỡ một chiếc đĩa và quẳng nó vào sọt rác. Nó đập vào mạnh đến nỗi vỡ vụn ra.

Chuông điện thoại reo vang.

“Signora Isabel, Anna đây. Tôi biết cô nói rằng sáng mai cô sẽ lên để giúp sắp bàn trong khu lều, nhưng không cần nữa. Signore Ren sẽ quan tâm đến việc đó”.

“Anh ấy về rồi à?” Chiếc bút chì cắm sâu vào lòng bàn tay cô. “Anh ấy về khi nào vậy?”

“Chiều nay. Cô vẫn chưa nói chuyện với ông ấy à?”

“Chưa”. Cô giúi móng cái vào răng và cắn đứt nó ra.

Anna tiếp tục các chi tiết cuối cùng về buổi lễ festa, những cô gái bà đã thuê để giúp cho buổi lễ, thực tế bà không muốn Isabel làm bất cứ điều gì ngoài việc có một khoảng thời gian thú vị. Cơn giận của Isabel bốc lên đến nỗi cô khó khăn lắm mới đáp lời bà được.

Tối đó cô thu thập các trang ghi chép đã viết cho cuốn sách về vượt qua khủng hoảng cá nhân và quăng vào lửa. Khi mọi thứ biến thành tro, cô nuốt hai viên thuốc ngủ và lên giường.

Buổi sáng, cô mặc quần áo và lái xe vào thị trấn. Nói chung cô cảm thấy choáng váng sau khi uống thuốc ngủ, nhưng cơn giận vẫn còn, và nó xua tan hết những váng vất. Cô làm một cốc cà phê hơi mạnh trong quầy ba ở quảng trường, rồi đi dạo trên phố, nhưng cô sợ nhìn vào cửa sổ các quầy hàng bởi lo mình sẽ làm vỡ kính. Vài người làng dừng cô lại háo hức nói chuyện về bức tượng đã mất hay buổi lễ chiều nay. Cô bấm móng tay vào lòng bàn tay và trả lời càng ngắn càng tốt.

Cô quay trở lại ngôi nhà nông trại khi chỉ còn một lát nữa là đến lễ festa. Cô tới phòng tắm, vặn vòi hoa sen sang bên lạnh và đứng dưới làn nước cố làm cho làn da thôi rực lên. Khi trang điểm, ngón tay cô ấn quả quyết hơn thường lệ vào chiếc bút chì kẻ mắt và chiếc chổi mạ đồng quệt thêm phấn lên đôi má cô. Phấn nền, bóng mắt, mascara, mỗi thứ dường như có ý chí của riêng nó. Tracy đã để lại một thỏi son môi thần kỳ bóng loáng đỏ rực và Isabel quệt nó lên miệng. Khi hoàn thành, môi cô lấp lóa như của một con ma cà rồng.

Cô đã treo chiếc váy mới mua lên cửa tủ, và nó gật đầu ra hiệu từ trên móc. Lớp vải rủ xuống từ thân trên đến tận đường viền thành một cột mảnh bốc lửa. Cô chưa bao giờ mặc màu rực rỡ, nhưng giờ cô giật nó khỏi móc và mặc vào. Sau khi kéo khóa cô mới nhớ phải mặc quần lót bên dưới.

Cô quay lại soi mình trong gương. Những hạt hổ phách nhỏ xíu rải rác ẩn trong lớp vải phát sáng rực rỡ như một đống than hồng. Phần thân trên cắt để lộ một bên vai trần và gấu váy tua rua rung rinh bập bùng như những lưỡi lửa từ giữa đùi tới bắp chân. Chiếc váy không phù hợp lắm cho dịp này hay cho cô, nhưng dẫu sao cô vẫn quyết định mặc .

Cô cần một đôi giày gót cao nhọn hoắt nguy hiểm với chuỗi hạt hào nhoáng trên mu bàn chân, nhưng không có đôi nào, nên cô xọc chân vào đôi xăng đan màu đồng. Tất cả những điều này còn hơn là dẫm nát trái tim thành nghìn mảnh.

Cô nhìn vào gương. Đôi môi đỏ rực đụng nhau chan chát với cái váy, và đôi xăng đan không hợp lắm, nhưng cô không quan tâm. Cô quên sấy tóc sau khi tắm, và những lọn xoăn vàng óng hoang dã nhìn hệt mẹ cô vào những lúc liều lĩnh nhất. Cô nhớ mẹ, những tiếng la hét, tất cả sự quá độ ghi dấu cuộc đời của mẹ cô nhưng thay vì lấy chiếc băng đô, ngón tay cô đặt lên chiếc kéo sửa móng tay. Cô nhìn chằm chằm vào chúng một lát, rồi đưa tới tóc mình và bắt đầu cắt.

Những nhát cắt nhỏ cắt phần đuôi tóc bao quanh tay cô. Cái kéo làm nên những âm thanh lách tách giận dữ, di chuyển ngày càng nhanh hơn đến lúc mái tóc óng mượt của cô trở thành một đám hỗn độn bù xù. Cuối cùng cô tháo cái vòng ra, quẳng lên giường và rời phòng.

Khi cô chậm rãi theo lối mòn từ ngôi nhà trang trại lên đồi, gót xăng đan nghiến những hòn đá vỡ vụn. Biệt thự Thiên thần hiện ra trước mắt và cô nhìn thấy người đàn ông tóc đen trèo vào chiếc Maserati đầy bụi. Tim cô chao đi, rồi trở lại nhịp đập bình thường. Chỉ là Giancarlo chuyển chiếc xe thể thao tới rìa đường để tạo nhiều chỗ đỗ xe cho khách hơn khi họ đến.

Ngày hôm nay khá lạnh đối với chiếc váy mỏng như vậy, nhưng ngay cả khi mặt trời biến mất sau những đám mây cao tít, làn da cô vẫn cháy bừng bừng. Cô đi qua những khu vườn ngay ngắn tới đằng sau ngôi biệt thự, nơi dân làng bắt đầu tụ họp. Vài người đứng nói chuyện bên dưới tán dù đã được dựng lên, những người khác tập trung trên hành lang. Jeremy và vài cậu bé lớn hơn đang đá bóng quanh các khối tượng khi những cậu bé hơn chen vào.

Cô đã quên bẵng ví, cô chẳng có tiền, không khăn giấy hay son môi, bút hay bạc hà. Cô cũng không có băng vệ sinh, chìa khóa xe hay chiếc túi đựng tua vít, không có những đồ cô mang theo để bảo vệ mình khỏi thực tế lộn xộn của việc đang sống. Tệ nhất là cô không có khẩu súng nào.

Đám đông rẽ ra.

Ren cảm thấy có chuyện bất thường đang diễn ra trước khi thấy cô. Mắt Tracy mở to và Giulia thốt lên một tiếng nhỏ.Vittorio ngẩng đầu và buột ra một cụm từ quen thuộc của Ý nhưng khi Ren nhìn thấy điều đã thu hút sự chú ý của mọi người, đầu óc anh mất khả năng suy nghĩ.

Isabel đặt mình trong lửa.

Anh nhìn ánh sáng rực rỡ của chiếc váy, sức nóng trong đôi mắt cô, sức mạnh của cơn giận dữ toát ra từ cô và miệng anh khô khốc. Những màu sắc trung dung gọn ghẽ ở cô biến mất, tất cả những màu đen, trắng, be thoải mái làm nên thế giới của cô, và tóc cô… Những món tóc quăn lộn xộn bao quanh đầu cô theo phong cách mà những thợ cắt tóc Beverly Hills đặt giá hàng trăm đô la một lần làm tóc.

Son môi của cô sai bét và giày không hợp, nhưng cô cháy bừng với tính mục đích đặt anh vào tình trạng cảnh giác cao độ. Anh đã dành cả năm cho phim The Young and the Restless (một phim truyền hình tâm lý của Mỹ). Anh đã nghiên cứu kịch bản và anh biết chính xác điều gì đang diễn ra.

Con quỷ sinh đôi của Isabel đã tới thị trấn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.