Breathing Room

Chương 19


Đọc truyện Breathing Room – Chương 19

“Chú thích bánh socola hay bánh dâu?”

Isabel dừng chân bên vườn biệt thự, nhìn Brittany đang chìa chiếc đĩa gốm cho Ren.

Anh tập trung hoàn toàn vào việc phân loại lá và cành con. “Chú nghĩ là thích bánh dâu. Và có lẽ một ly scotch nếu chuyện đó không quá phức tạp”.

“Chú không được nói vậy”, Steffie la. “Chú phải nói trà”

“Hay một cốc Slurpee”, Brittany nói. “Chúng ta có thể uống Slurpee”.

“Không, không được, Brittany. Chỉ trà thôi. Hoặc cà phê”.

“Cà phê là tốt rồi”. Ren nhận lấy chiếc cốc và đĩa tưởng tượng từ cô bé, điệu bộ của anh khéo đến nỗi Isabel tưởng như có thể thấy chúng trong tay anh.

Cô nấn ná xem một lúc. Sự tập trung của anh khi chơi với mấy cô bé thật kỳ lạ. Anh không như vậy với lũ con trai. Khi anh đung đưa Connor hay chui vào dưới mui xe chiếc Maserati mới sửa với Jeremy gần đây, anh làm điều đó một cách thản nhiên. Kỳ cục là thực tế anh dường như có thiện ý chơi bất cứ trò nào các cô bé bắt chơi kể cả những trò tưởng tượng như tiệc trà này. Cô đáng lẽ phải hỏi anh chuyện đó.

Cô đi về căn nhà nông trại để xem họ có tiến triển nào với chiếc máy dò kim loại từ hôm qua không. Giulia phát hiện ra cô và vẫy tay mệt mỏi. Cô gái có một vết bẩn trên má và bóng tối trong mắt. Đằng sau, ba người đàn ông và một phụ nữ đang rà rừng ôliu rất có phương pháp. Những người khác đứng xung quanh cầm xẻng, sẵn sàng đào khi máy dò kêu bip bip, điều xảy ra quá thường xuyên.

Giulia đưa chiếc xẻng của mình cho Giancarlo và bước tới chào Isabel, cô hỏi chuyện ngay lập tức để biết tình hình.

“Ngày càng có nhiều xu, đinh, và một đoạn vành”, cô nói. “Một giờ trước chúng em tìm thấy vài thứ còn lớn hơn, nhưng đó chỉ là một mảng bếp lò cũ”.

“Nhìn em mệt mỏi quá”.

Giulia quệt má bằng mu bàn tay, làm vết bẩn loang rộng hơn. “Em mệt thật. Và em phải chịu thôi, bởi em ở đây suốt. Vittorio không để chuyện này ảnh hưởng tới công việc riêng. Anh ấy đưa nhóm của mình ra đúng theo lịch, nhưng em…”.

“Chị biết em nản, Giulia ạ, nhưng cố đừng đặt nó lên Vittorrio”.

Cô trao Isabel nụ cười mệt mỏi. Em đang tự nhủ mình điều đó đấy. Vitttorio, anh ấy đã phải kiên nhẫn chịu đựng quá nhiều thứ từ em”.

Họ đi vào bóng râm một cây ôliu. “Chị đang nghĩ về Josie, cháu gái Paolo”, Isabel nói. “Marta đã nói với cô gái về bức tượng này, nhưng rõ ràng tiếng Ý cuả Josie không được tốt, nên ai mà biết được cô gái đó hiểu được chừng nào? Chị đang nghĩ về việc gọi cho cô ấy để xem cô ấy biết đến đâu, nhưng có lẽ em gọi thì hơn. Em biết rõ gia đình này hơn chị”.

“Phải đấy, ý kiến hay”, cô liếc vào đồng hồ, tính thời gian chênh. “Em cần trở lại văn phòng. Em sẽ gọi cho cô ấy từ đó”.

Sau khi Giulia đi, đến lượt Isabel sử dụng cái máy dò kim loại trước khi trao nó cho Fabiola, vợ Bernardo, và trở lại biệt thự. Cô tìm cuốn sổ ghi chép rồi giấu mình trên chiếc ghế bành trong vườn hồng.

Sự tách biệt của khu vườn này khiến nó trở thành một trong những nơi ưa thích nhất của cô. Nó nằm trên một nền đất hẹp dưới khu vườn chính nhưng được che khỏi tầm nhìn bởi những vườn cây ăn quả nhỏ. Một con ngựa lướt trên cánh đồng bên cạnh rừng cây và ánh mặt trời buổi chiều tà tạo một vầng hào quang vàng rực trên những tàn tích của lâu đài cổ trên đỉnh đồi. Hôm nay là một ngày ấm áp, giống như mới đầu tháng tám chứ không phải cuối tháng chín, hương hoa hồng phảng phất trong không gian.

Cô nhìn cuốn sổ ghi chép trong lòng nhưng không mở ra. Mọi ý tưởng cô viết ra dường như chỉ là nhắc lại những cuốn sách trước đó. Cô đang có một cảm giác khó chịu rằng cô đã viết mọi điều cô biết về việc vượt qua khủng hoảng cá nhân rồi.

“Em đây rồi”, Ren thong thả đi về phía cô, mặc một chiếc áo cầu thủ bóng bầu dục kẻ xanh trắng và chiếc quần soóc. Anh chống tay lên chiếc ghế sắt cô ngồi và cúi xuống trao cô một nụ hôn dài. Rồi anh ôm lấy ngực cô. “Ngay tại đây, ngay lúc này”.

“Hấp dẫn đấy. Nhưng em không mang còng theo”.

Anh thả ngực cô ra và trượt vào chiếc ghế bên cạnh, trông sưng sỉa. “Tối nay chúng mình sẽ làm chuyện đó trong xe như mọi người trong thành phố”.

“Anh đang có hứng.” Cô hướng mặt về phía mặt trời. “Giả sử câu lạc bộ nữ hâm mộ không tìm được anh”.

“Anh thề rằng mấy cô bé ấy có rađa”.


“Anh nhẫn nại cực kỳ đấy. Em ngạc nhiên vì anh dành quá nhiều thời gian cho chúng”.

Mắt anh trở nên lạnh băng. “Em có ý gì?”

“Những gì em nói thôi”.

“Anh không muốn nói về chúng”.

Cô nhướng mày. Anh biết làm thế nào để tạo khoảng cách với mọi người cũng thành công như anh biết làm thế nào để quyến rũ họ, dù cô không hình dung nổi sao anh thấy cần làm thế lúc này. “Có người đang vui kìa”.

“Xin lỗi”. Anh duỗi ra và bắt chéo chân, nhưng cử chỉ đó dường như tính toán hơn là tự nhiên, cứ như anh buộc mình thư giãn. “Tracy có nói em biết cô ấy và Harry đã thuê một ngôi nhà trong thị trấn không?

Cô gật. “Căn hộ ở Zurich góp thêm những rắc rối của họ. Nó quá nhỏ đối với gia đình họ. Họ quyết định tốt hơn là cô ấy và lũ trẻ ở lại đây, nơi họ cảm thấy như ở nhà, và Harry sẽ trở về vào cuối tuần”.

“Anh có phải là người duy nhất thấy khó chịu khi người tình hiện tại lại tư vấn hôn nhân cho cô vợ cũ không nhỉ?”

“Không nếu như có nhiều lòng tin. Mọi người có thể kể anh nghe những gì chúng em nói chuyện”.

“Những gì anh cố hết sức can ngăn”. Anh cầm tay cô lơ đãng nghịch các ngón tay một hồi lâu. “Tại sao em lại đặt mình đứng ngoài thế nhỉ? Có gì trong đó dành cho em chứ?”

“Đó là nghề của em”.

“Em đang đi nghỉ mà”.

“Công việc của em không cho phép những kỳ nghỉ”.

“Mọi công việc đều cho phép nghỉ ngơi”.

“Anh không thể phá cái đồng hồ mà em dựa vào đó để làm việc”.

Anh cau mày. “Làm sao em chắc là đang giúp đỡ? Có gì đó kiêu ngạo trong việc làm ra vẻ em luôn biết điều gì tốt nhất cho người khác”.

“Anh nghĩ em kiêu ngạo à?”

Anh trân trân nhìn bãi cỏ trang trí dập dờn trong gió. “Không. Em luôn tự đề cao và ngoan cố. Nhưng em không kiêu ngạo”.

“Dù sao anh cũng đúng. Đó là một dạng kiêu ngạo trong suy nghĩ rằng em biết điều gì tốt nhất cho người khác”.

“Nhưng em rất tận tâm”.

“Đôi khi chúng ta tập trung vào thiếu sót của người khác để khỏi phải chú ý tới sai lầm của chính mình”. Cô nhận ra móng cái đang trườn tới răng và cô thả nó rơi trong lòng.

“Có phải đó là điều em nghĩ em đã làm không?”

Cô không nhưng giờ cô phải tự hỏi mình có thế hay không? “Em đoán đó là điều em đã đến Ý để tìm ra”.

“Cho tới nay em đã làm ra sao rồi”

“Không tốt lắm”.


Anh vỗ nhẹ chân cô. “Nếu em cần bất cứ sự giúp đỡ nào để tìm ra những thiếu sót của mình, chắc chắn cho anh biết nhé. Như việc gọn ghẽ quá đáng ở em và cách em cố thao túng mọi thứ để em tham gia vào”.

“Em biết, nhưng có những điều em phải lựa chọn cho mình”.

“Nếu đó là niềm an ủi, anh nghĩ em là người tốt chết tiệt”.

“Cảm ơn, nhưng tiêu chuẩn của anh thấp hơn của em”.

Anh cười, rồi xiết chặt tay cô và trao cô cái nhìn thông cảm. “Tội nghiệp tiến sĩ Fifi. Là một lãnh tụ tinh thần thực chó chết nhỉ?”

“Không đến mức như một lãnh tụ tinh thần mất manh mối đâu”.

“Em không mất manh mối. Em chỉ tưởng tượng thôi”. Anh vuốt má cô bằng ngón cái.

Cô không muốn anh khơi gợi sự nhạy cảm ở cô. Nhiều ngày nay cô đã cố thuyết phục mình tin rằng cô không thực lòng yêu anh, rằng tiềm thức của cô đã tạo ra cảm xúc đó nên cô không phải cảm thấy tội lỗi về việc quan hệ. Nhưng đó không phải là sự thật. Cô yêu anh, tốt thôi, và khoảnh khắc này đã giải thích rõ. Sao người ở thái cực đối nghịch lại có thể hiểu cô đến thế? Cô thấy cảm giác trọn vẹn khi họ bên nhau. Anh cần người nhắc anh nhớ đến cuộc sống nghiêm túc, đứng đắn, còn cô cần người giữ mình tránh khỏi việc trở thành tự cho là đúng đắn. Nhưng cô biết anh không nhìn nhận theo cách đó.

“Chú Ren!” Hai bé gái xuyên qua những lùm cây lao vào vườn .

Anh ngửa cổ ra và rên lên. “Chúng đúng là có ra đa”.

“Chúng cháu tìm chú khắp nơi”, Stefffie nói. “Chúng cháu đã dựng một ngôi nhà và muốn chú chơi với chúng cháu”.

“Giờ là lúc trở lại công việc rồi”. Anh xiết chặt tay Isabel và đứng dậy. “Nào, bình tĩnh đi”

Cứ như điều đó đã từng xảy ra… cô nhìn anh khuất dần. Một phần trong cô muốn chối bỏ tình yêu dành cho anh, nhưng phần kia muốn giữ nó vĩnh viễn. Một nỗi thương thân nho nhỏ bùng lên trong cô.

Lối thoát, Chúa ơi. Ngài không thể ném người như Harry Briggs vào con để làm người tri kỷ. Ô, không. Ngài phải cho con một người đàn ông sát hại phụ nữ để kiếm sống. Hay thật đấy, ông bạn.

Cô vứt cuốn sổ sang bên. Cô quá sao lãng chẳng viết được gì, nên có lẽ tốt hơn nên xuống căn nhà nông trại và làm một lượt xúc. Có lẽ cô có thể xả hết năng lượng tiêu cực trong mình.

Andrea Chiara ở đó khi cô tới. Anh và Vittorio giống hệt nhau, nhưng bác sĩ Andrea không có vẻ vô hại, điều khiến cô ước mong manh rằng Ren ở đó để chứng kiến cách anh ta hôn tay cô chào đón.

“Thêm người phụ nữ đẹp nữa để thêm cảm hứng cho chúng ta, công việc sẽ chạy nhanh hơn”, anh ta nói.

Cô lén lút liếc về phía căn biệt thự, nhưng chao ôi Ren chẳng ở nơi nào nhìn thấy được.

Tracy xuất hiện khi Isabel vừa kết thúc lượt của mình. Mắt cô nhảy múa trong phấn khích. “Em vừa nghe Giulia nói, ngôi nhà chúng em thuê trong thị trấn sẽ sẵn sàng trong ba ngày tới”.

“Chị rất mừng”.

“Thật khó ở xa Harry nhiều, nhưng chúng em sẽ nói chuyện qua điện thoại hàng đêm và anh ấy có thể làm việc 18 tiếng một ngày nếu anh ấy muốn mà không cảm thấy phải vội phải về nhà trong đêm hay em sẽ chê bai anh ấy. Tốt hơn hết, khi anh ấy bay xuống đây dịp cuối tuần, chúng em sẽ có anh ấy chỉ cho chúng em thôi, không điện thoại di động”.

“Chị nghĩ đó là kế hoạch tốt”.

“Khi em gần tới ngày sinh, anh ấy sẽ đi làm từ đây. Bọn trẻ như bay trên mây biết rằng chúng không phải trở lại Zurich nữa. Chúng học tiếng Ý nhanh hơn em nhiều, và chúng đã dính chặt lấy Anna và Marta. Chị sẽ ở đây một tháng nữa, và Ren sẽ quanh đây quãng ba tuần. Chúng ta sẽ hạnh phúc hơn nhiều ở đây”.


Ba tuần. Anh chưa nói với cô. Lẽ ra cô phải hỏi, nhưng cô đã hy vọng anh nói gì đó thay vì hành động cứ như tương lai không tồn tại với họ, mặc dù không phải thế. Ren khó mà là kẻ giết phụ nữ hàng loạt mà báo chí mô tả, nhưng quãng thời gian khác trong cuộc sống của anh được đánh dấu bằng những mối quan hệ khác. Nhiều năm sẽ trôi qua và anh sẽ chỉ còn nhớ cô như một cuộc tình ở Tuscany. Cô không thích sự tổn thương cô đã gây ra cho mình, nhưng cô không tìm được cách nào khác để sống tiếp.

Tracy ngừng nói đủ lâu nhìn cô vẻ buồn cười. “Chị là người duy nhất em gặp có thể làm công việc chân tay mà không bị dây bẩn”.

“Nhiều năm thực hành mà”.

Tracy chỉ về phía rừng oliu, nơi Andrea hút thuốc khi anh ta vừa kết thúc lượt dùng máy dò. “Em có một cái hẹn với Bác sĩ Wet Dream (Giấc mơ ướt) tuần tới. Anna nói rằng anh ấy là một bác sĩ tuyệt vời bất chấp danh tiếng ăn chơi. Em cũng có thể tự mình thưởng thức khi chân trong cùm”.

“Để chị thêm vài tin tốt nữa nhé. Chị nghĩ giờ là lúc gỡ bỏ lệnh cấm sex”.

Tracy xoa bụng và trông đầy suy tư. “OK”

Đây khó mà là phản ứng Isabel mong đợi. “Có vấn đề à?”

“Không hẳn”. Cô với xuống dưới váy để gãi . “Nhưng … chị không phiền đừng bảo Harry chị đã gỡ bỏ lệnh cấm nhé?

“Hôn nhân là sự trao đổi cởi mở, nhớ chứ?

“Em biết, nhưng- ôi, Isabel, em thích nói chuyện. Đêm qua, chúng em nói chuyện về cá voi- và không phải về hình dáng em. Chúng em đang cố nghĩ xem có thể kể tên bao nhiêu loài, Và bộ phim đáng sợ nhất chúng em có thể nhớ từ lúc nhỏ. Anh ấy để em kể về chuyện cãi nhau của em với bạn cùng phòng ở trường cao đẳng khiến em phát điên, và mọi lúc em vẫn nghĩ socola là món kem anh ấy ưa thích nhưng hóa ra đó lại là hồ đào. Chúng em lên danh sách mọi món quà nhớ được mà chúng em đã từng tặng nhau và em thực sự thích hay không. Dù vậy em đã đi quanh với đôi chân kẹp chặt suốt cả tuần bởi em phấn khích không chịu nổi, em không muốn thôi nói chuyện. Đó không phải vì diện mạo của em đâu. Anh ấy yêu cả con người em mà”.

Isabel cảm thấy một sự nhức nhối khác bên tim. Dù tất cả những rối loạn cảm xúc của họ, Tracy và Harry đã chia sẻ những điều quý giá. “Chị đã gỡ bỏ lệnh cấm”, cô nói. “Lúc nào nên nói với Harry, hãy để lương tâm em dẫn lối”.

“Tuyệt”, Tracy rầu rĩ nói.

******

Tracy trao đổi vài lời với Andrea rồi đi tới biệt thự. Cô cùng đọc truyện với hai con gái một lúc lâu rồi thử giao cho Jeremy một bài tập lịch sử, nhưng sự tập trung của cô gặp rắc rối. Cô sắp phải làm gì với quyết định bỏ lệnh cấm sex của Isabel đây?

Cô vẫn vận lộn với vấn đề này đêm đó khi cô và Harry đi về ngôi nhà nông trại, tay trong tay. Cô là một cô gái giàu hư hỏng và cô ghét tình trạng khó xử về mặt đạo đức, nhưng cuộc hôn nhân của cô sẽ không có kết quả nếu cô không đủ dũng cảm đương đầu với thách thức trước mặt. Khi họ đi qua cửa bếp, cô quyết định lúc này là thời điểm tốt để sử dụng vài kỹ năng mới Isabel đã dạy họ, nên cô cầm cả hai tay anh và nhìn thẳng vào mắt anh.

“Harry, có vài điều lẽ ra em phải nói với anh, nhưng em không muốn. Em có lý do đúng đắn, và em muốn sự cho phép của anh từ chối thông tin này”.

Cô biết anh muốn có chút thời gian để nghĩ kỹ hơn và cô vô cùng hạnh phúc khi ngắm nét mặt thân thương của anh trong lúc chờ đợi.

“Nó có liên quan tới chuyện sống chết không?”

Giờ cô là người phải suy nghĩ. “Gần như vậy, nhưng không hẳn”

“Đó là điều anh muốn biết?”

“Ồ vâng”

“Nhưng em không muốn nói với anh”

“Em thực lòng không muốn. Không phải lúc này. Sớm thôi. Rất sớm”

Anh khẽ nhướng một bên mày. “Bởi…?”

“Bởi em quá yêu anh. Em yêu việc trò chuyện cùng anh. Trò chuyện là điều quan trọng với em, và một khi anh biết điều em không muốn anh biết, em sợ chúng ta sẽ không còn nói chuyện nhiều như vậy nữa và em sắp nghĩ anh sẽ chỉ yêu em vì gương mặt em thôi”

Mắt anh sáng lên,. “Isabel đã bỏ lệnh cấm sex!”

Cô thả tay anh xuống và nặng nề dịch ra. “Em ghét trao đổi trung thực”

Anh cười khi bắt kịp cô. Anh cuốn cô vào vòng tay và hôn vào trán cô. Đứa trẻ đạp giữa họ. “Này, em không phải người duy nhất thích trò chuyện đâu. Và lúc này em biết rằng anh sẽ yêu em nếu em có xấu xí như bác Walt của anh đi nữa. Thỏa thuận thế này nhé: Cứ mỗi phút khỏa thân, chúng ta sẽ nói chuyện gấp ba. Điều mà với cách cảm nhận của anh lúc này có nghĩa là vô số cuộc trò chuyện”

Cô cười vào cổ anh chỉ để hít lấy mùi da thịt anh khiến máu cô chảy rào rạt. Nhưng nếu họ lại trượt vào hình mẫu cũ thì sao? Họ đã có một bài học đau đớn để mối quan hệ của họ có thể thành công. Có lẽ đó là lúc tin tưởng vào cái khung mới mẻ vững chắc của cuộc hôn nhân của họ.


“Đầu tiên anh phải vuốt ve em đã”, cô nói. “Quần áo vẫn nguyên. Không được đặt tay dưới eo”.

“Xong. Và người đầu tiên phá vỡ thỏa thuận phải mát xa toàn thân cho người kia”.

“Anh thích rồi đấy”. Chết tiệt. Cô thích được mát xa toàn thân cho anh.

Anh túm lấy cô và kéo cô lên chiếc ghế dài trước lò sưởi, nhưng cô chỉ ngả vào hõm vai anh trước khi cô rên lên. “Em phải đi tiểu. Em luôn phải tiểu. Nếu em từng nói đến việc chửa lần nữa, hãy bỏ em chết quách trên đỉnh núi đi”.

Anh cười và kéo cô lên. “Anh sẽ đi với em”.

Khi Harry theo vợ lên gác, anh không thể nghĩ ra điều anh đã từng làm trong đời mình khiến anh xứng với người phụ nữ này. Cô là sự hỗn loạn trước sự bình tĩnh của anh, là giọt thủy ngân trên đế kim loại của anh. Anh theo cô vào phòng tắm. Cô không phản đối khi anh ngồi trên bồn tắm. Cho đến khi có Isabel và danh sách của chị, Tracy vẫn không hiểu anh đã ngỏ lời xin lỗi cô khi vào cùng cô trong toa lét chỉ bởi anh yêu sự mật thiết của việc đó, sự ấm cúng dễ chịu hàng ngày. Tracy cười như điên khi anh cố giải thích chuyện đó, nhưng anh biết cô đã hiểu.

“Món rau ưa thích của em?” cô nói. Cô không quên anh muốn cô tới chừng nào, và cô muốn chắc rằng anh nhớ những mối quan tâm của cô. “Đừng lo. Em hiểu, đậu hà lan ý mà”.

“Đậu xanh”, anh trả lời. “Không nấu quá kỹ. Hơi giòn”. Anh giơ tay ôm bắp chân cô. Anh biết anh phải nói điều anh cảm nhận thay vì cho rằng Tracy sẽ hiểu điều quá hiển nhiên đối với anh.

Anh cũng thích nói chuyện, em biết đấy”. Sự trung thực buộc anh thêm vào. “Nhưng lúc này anh quan tâm tới sex hơn. Chúa ơi, Trace, đã quá lâu rồi. Em biết điều em làm với anh chứ? Chỉ riêng với em thôi?”

“Vâng, bởi anh đã nói với em rồi”. Họ cười với nhau, và một lúc sau đi tới phòng ngủ. Khi đã ở trong phòng, cô trao anh ánh nhìn tinh quái của cô nàng đỏm dáng. “Nhỡ anh làm em mang bầu thì sao?”

“Thì anh sẽ cưới em. Bao nhiêu lần cũng được”.

Anh hôn cô một lúc lâu trước khi cô lùi lại. “Đứa bé này là cuối cùng, em hứa. Em sẽ đi thắt ống dẫn trứng”.

“Nếu em muốn có con, với anh cũng ổn thôi. Chúng ta có thể nuôi vài đứa nữa”.

“Năm đứa là ổn với em. Em luôn muốn có năm con”. Cô nhấm nháp khóe môi anh “Ồ, Harry, em quá mừng vì anh không buồn về đứa trẻ này.”

“Chưa bao giờ là vì đứa trẻ cả. Giờ em đã biết rồi”. Anh sờ tay lên mặt cô. “Anh ghét quá bấp bênh như vậy”.

“Em nghĩ chính em đã đẩy anh đi”.

Ngón cái anh vạch theo đường quai hàm cô. Môi cô mọng lên bởi những nụ hôn, và anh ngờ mình cũng vậy. “Chúng ta không liều lần nào nữa nhé? Tư vấn hôn nhân mỗi sáu tháng dù cần hay không. Và anh nghĩ chúng ta nên để Isabel biết chúng ta sẽ không làm việc với bất kỳ bác sĩ tâm thần nào ngoài cô ấy”.

“Chị ấy sẽ phát hiện ngay ra khi chúng ta xuất hiện trên bậc cửa hai lần một năm”.

Họ tới giường ngủ và sẵn lòng để việc lên kế hoạch nghiêm túc ấy lại. Lúc đầu, họ khép chặt môi nhưng chuyện đó không kéo dài. Khi môi cô hé ra, anh tận dụng để trượt lưỡi vào trong nơi thầm kín ngọt như mật của miệng cô. Họ chơi đùa như vậy một lát, nhưng không đủ. Tay anh trở nên tham lam, và anh ấp lòng bàn tay lên ngực cô. “Từ eo trở lên”, anh thì thầm.

“Từ eo trở lên mới là chơi đẹp”.

Anh tụt váy qua đầu cô. Cô đang ngắm khuôn mặt anh khi anh cởi áo lót cô. Cô nói chưa bao giờ chán nhìn ngắm anh.

Ngực cô tuột ra, và miệng anh khô khốc khi nhìn xuống cái núm phồng lên. Anh biết chúng nhạy cảm hơn, như anh biết cô thích được chạm vào dù thế nào đi nữa. Anh nhớ cơn choáng váng của cô khi cô thấy bộ ngực khi mang bầu đã đứng ở vị trí cao thế nào trong danh sách làm anh kích động. Anh chưa bao giờ từng nói với cô điều này. Anh cho rằng cô đã biết từ cách anh chẳng thể rời tay khỏi chúng.

Cô thốt ra một lời cảm thán trong họng khi anh cúi đầu mút. Rồi cô trượt tay vào giữa hai chân anh. “Ôi, em thua rồi”.

Sự kìm chế của anh vỡ tan, và quần áo họ bay đi. Cô đẩy anh thật mạnh và anh ngã ra giường. Tóc cô đổ xuống như đám mây đen nhánh tràn xuống một bên vai khi trèo lên anh, và rồi cô nâng lên một chút để anh có sự tiếp xúc mà anh khao khát. Ngón tay anh vuốt ve cô, lên xuống thung lũng ẩm ướt mùi xạ hương trước khi anh đẩy vào.

Ký ức những điều họ gần như đã đánh mất khiến họ thật dữ dội. Anh chạm vào cô khắp nơi và cô cũng làm vậy. Họ nhìn vào mắt nhau, trân trọng điều họ thấy.

“Anh mãi mãi yêu em”, anh thì thầm.

“Mãi mãi”, cô thì thầm đáp lại.

Rồi thân thể họ tìm thấy nhịp độ tuyệt vời và họ không thể cất nên lời nữa. Cùng nhau họ rơi vào bóng tối đẹp đẽ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.