Breathing Room

Chương 17


Đọc truyện Breathing Room – Chương 17

Porcini (nấm)

Một cành cây ướt đẫm đập vào mặt Isabel khi Giulia nhô lên từ dưới bụi cây. Đôi giày của cô sũng nước sau trận mưa rào hôm qua, không còn nguyên vẹn sau chuyến xuyên rừng sáng nay. Cô vội đi về phía một cây đổ rạp và cúi xuống gần Giulia phía trước một đám nấm nâu mượt mà, mũ nấm lớn che đủ một nàng tiên.

“Mmm… vàng Tuscany”. Giulia rút con dao díp mang theo, cắt cây nấm gọn gàng sát tận gốc và để vào trong giỏ. Isabel biết fungaroli- những người hái nấm ở đây chưa bao giờ dùng túi nhựa, mà chỉ dùng giỏ để cho mầm và những mảnh thân nấm rơi xuống đất bảo đảm cho vụ nấm năm sau. “Em ước Vittorio có thể đi với chúng ta. Anh ấy cứ làu bàu khi bị đánh thức dậy sớm, nhưng anh thích tìm nấm”.

Isabel cũng ước Ren đi với họ. Nếu cô không bảo anh trở lại biệt thự tối qua sau khi ân ái, cô thể nói anh ra khỏi giường sáng nay đi cùng. Dù họ là người tình chỉ mới 24 giờ ít ỏi, cô thấy mình quờ tìm anh tối qua, rồi sực tỉnh khi không có anh ở đó. Anh như ma tuý vậy. Một loại ma tuý nguy hiểm. Loại cocain tuyệt vời trên tài mọi thứ heroin. Và cô sẽ cần một chương trình 12 bước khi chuyện tình kết thúc.

Cô lướt ngón tay bên dưới cổ tay áo len kéo chiếc vòng vàng. Hít thở. Tập trung và hít thở. Cô có thể tìm nấm trong rừng Tuscany bao lần nữa đây? Bất chấp sự ẩm ướt, sự vắng mặt của Ren và cảm giác cứng đơ thường trực ở lưng do cúi tìm nấm, cô vẫn thấy thật thích thú. Buổi sớm chiếu ánh nắng rạng rỡ và trong trẻo, Steffie đã an toàn, và Isabel có một người tình.

“Ngửi xem này. Không phải là không diễn tả được chứ?”

Isabel hít hơi cay nồng, hơi đất của chiếc nấm đó và nghĩ về sex. Nhưng giờ mọi thứ đều khiến cô nghĩ về sex. Cô đã mong đợi được quay trở về ngôi nhà nông trại đó gặp Ren. Những người từ thành phố đến sẽ tụ tập lúc 10 giờ và hoàn thành việc dỡ tường, anh sẽ ở đó giúp họ.

Cô nhớ anh đã ủ rũ đến thế nào tối qua trước khi đi. Lúc đầu cô nghĩ đó là bởi cô đã tống anh ra, nhưng anh khá hài hước về chuyện đó. Cô hỏi anh có chuyện gì nhưng anh chỉ bảo rằng mệt. Dường như còn hơn thế nữa. Có lẽ đó chỉ là phản ứng còn lại từ việc tìm được Steffie. Chỉ một điều chắc chắn: Ren là bậc thầy giả vờ, nếu anh không muốn cô biết điều gì diễn ra trong mình, cô có rất ít cơ hội tìm được.

Họ lại tiếp tục, mắt săm soi, dùng cây gậy Giulia mang theo để gạt những bụi cây lúp xúp gần gốc nấm và bên cạnh những thân gỗ mục. Mưa đã tiếp thêm sinh khí cho khung cảnh khô khát và không khí ngập mùi hương thảo, oải ương và cây mùi dại. Isabel tìm được một đám nấm mượt như nhung dưới đống lá cây và thêm vào giỏ.

“Chị thật giỏi việc này”, Giulia nói bằng giọng thì thầm cô vẫn dùng mọi sáng. Nấm rất quý giá và tìm nấm là một hoạt động bí mật. Những chiếc giỏ có nắp để che giấu kho báu của họ phòng khi họ đi qua ai đó trong rừng mà không ai bị biến thành kẻ ngốc cả. Giulia ngáp lần thứ tư trong nhiều phút.

“Hơi sớm đối với em phải không?” Isabel hỏi.

“Em phải gặp Vittorio ở Montepulciano tối qua và ở Pienza đêm trước. Khi em trở về đã rất muộn rồi”.

“Em có hay gặp cậu ấy khi cậu ấy đi công tác không?”

Giulia vừa chọc mấy bụi cỏ vừa nhìn vào bên dưới. “Thỉnh thoảng thôi. Vài đêm”.

Nó có nghĩa bất cứ điều gì.

Khi gần tới 10 giờ, họ trở lại ngôi nhà nông trại, mang theo giỏ nấm đầy ắp. Dân làng bắt đầu xuất hiện và Ren đứng trong vườn xem xét bức tường. Cách anh đi đôi ủng đầy bụi, mặc quần gin và chiếc áo phông bạc phếch biến chúng thành một tuyên bố thời trang. Khi anh thấy cô, nụ cười anh xoá đi cái ớn lạnh cuối cùng buổi sáng, và nó ngày càng nở rộng hơn khi anh phát hiện ra cái giỏ. “Sao mình không để nó ở nơi nào an toàn nhỉ?”

“Ô, không, anh không”.

Nhưng cô quá muộn rồi. Anh đã chộp cái giỏ từ Giulia và cầm nó đi vào nhà.

“Nhanh lên”. Cô túm tay Giulia và lôi cô gái vào bếp, ngay sau anh. “Trả lại nó ngay lập tức. Anh không đáng tin”.

“Em làm tổn thương cảm xúc của anh đấy”. Đôi mắt anh nhìn ngây thơ như một cậu lễ sinh vậy. “Anh sẵn lòng gợi ý nấu một bữa tối nho nhỏ cho bốn người chúng ta. Không có gì phức tạp đâu. Chúng ta có thể bắt đầu với vài cái nấm rán qua để trên bánh mì nướng. Rồi có lẽ spaghetti al porcino- một món nước xốt nhẹ, rất đơn giản. Anh sẽ rán nấm bằng dầu ô liu, tỏi và vài cây mùi tây tươi. Chúng ta có thể nướng những cái to hơn và dùng chúng trong món salad arugula. Tất nhiên nếu anh quá tự tin…”

“Vâng!” Giulia nhảy cẫng lên như trẻ con. “Vittorio sẽ về nhà tối nay. Em biết đến lượt chúng em mời anh nhưng anh là đầu bếp giỏi hơn và em đồng ý thay mặt cả hai bọn em”.

“Hẹn gặp các bạn lúc tám giờ”. Đám nấm mất hút trong tủ bếp.

Hài lòng, Giulia trở lại vườn để chào vài người bạn. Ren liếc vào đồng hồ, nhếch hàng lông mày cao ngạo, và chĩa một ngón cái kiêu căng lên trần. “Em. Lên gác. Ngay. Khẩn trương”.

Anh không phải người duy nhất biết đùa. Cô ngáp. “Em không nghĩ vậy”.

“Rõ ràng anh sẽ phải cứng rắn”.

“Em biết hôm nay sẽ là một ngày đẹp”.

Cười vang, anh kéo cô vào phòng ngủ, ấn cô vào tường, rồi hôn cô tới mức cô nhũn ra. Ngay lập tức, Giulia gọi vọng từ bếp và họ buộc phải rời nhau ra.

Trong lúc họ làm việc, những người dân thành phố nói với cảm xúc tràn trề và những cử chỉ hùng hồn về việc họ đã nhẹ nhõm ra sao khi tìm thấy chỗ giấu tiền bí mật của lão Paolo và họ không còn phải sống trong nỗi sợ khủng khiếp nữa. Isabel thắc mắc sao cả thành phố không đoạt luôn giải thưởng của Viện hàn lâm.

Tracy nặng nề đi xuống với Marta và Connor. Harry xuất hiện nửa giờ sau đó với những đứa con lớn. Nhìn anh kiệt quệ và phiền muộn, Isabel ngạc nhiên khi thấy Ren đi tới nói chuyện với anh ta.

Steffie ở ngay cạnh bố trừ lúc chạy tới nói chuyện với Ren. Dường như anh thích sự bầu bạn của cô bé, một sự ngạc nhiên sau tất cả những lời phàn nàn của anh về việc bọn trẻ cứ loanh quanh ở đó. Có lẽ sự cố hôm qua đã thay đổi cách nhìn của anh. Anh thậm chí còn cúi xuống nói với Brittany, bất chấp sự thực là cô bé đã cởi phăng áo ra .

Khi Jeremy thấy em gái được nhiều người quan tâm, cậu bắt đầu dở chứng, điều mà cha mẹ cậu dường như quá chán nản không để ý . Ren khen cơ bắp của cậu bé , rồi sai cậu đi vác đá.

Isabel quyết định thích dịch vụ cấp lương hơn lao động chân tay, nên cô giúp làm bánh san uých và giữ cho bình nước luôn đầy ắp. Marta la rầy cô bằng tiếng Ý, dù không nhẹ nhàng gì, vì cô thái bánh giáng sinh quá mỏng. Từng người một, những người gây rắc rối cho cô quyết định tìm cách hàn gắn lại. Giancarlo xin lỗi về vụ bóng ma, và Bernado, nghỉ việc buổi sáng, đưa cô tới gặp vợ ông, một phụ nữ có đôi mắt buồn rười rượi tên là Fabiola.

Khoảng 1 giờ sau một người đàn ông Ý điển trai với mái tóc quăn dày xuất hiện. Giulia đưa anh ta tới gặp Isabel. “Đây là Andrea, anh trai của Vittorio. Anh ấy là bác sĩ ở đây. Anh đóng cửa văn phòng chiều nay để giúp việc tìm kiếm”.

“Piacere , signora. Hân hạnh được gặp chị”. Anh ta ném điếu thuốc đi. “Một thói quen xấu đối với bác sĩ, tôi biết chứ”.

Andrea có một vết sẹo nhỏ trên má và đôi mắt thực dụng của một gã ranh ma. Khi họ tán chuyện, cô ngày càng nhận biết cái nhìn của Ren từ phía bức tường và cố thuyết phục mình rằng anh đang tỏ ra sở hữu. Không giống vậy, nhưng là một giấc mơ đẹp.

Tracy lạch bạch đi tới. Isabel giới thiệu cô với Andrea, và cô bảo anh ta giới thiệu một bác sĩ sản khoa trong vùng.

“Tôi đỡ đẻ ở Casalleone”

“Những bà mẹ may mắn biết chừng nào”. Câu trả lời của Tracy hơi tán dương, nhưng như Isabel ngờ là, bởi Harry đứng khá gần đó và có thể nghe lỏm được.

Đến giữa trưa bức tường đã được dỡ ra từng mảnh và không khí vui vẻ biến mất. Họ chẳng tìm thấy gì hay ho hơn mấy con chuột chết và vài mảnh gốm vỡ. Giulia đứng một mình trên đỉnh đồi nham nhở, đầu cúi gằm. Bernado nhìn như đang an ủi bà vợ với đôi mắt buồn rười rượi. Một phụ nữ tên là Tereza, người có lẽ là họ hàng khác của Anna nắm tay mẹ. Andrea Chiara tách ra để nói chuyện với một thanh niên đang hút thuốc và đá ủng vào đất.

Ngay sau khi Vittorio đến. Anh ta nắm bắt ngay tâm trạng của cả nhóm và lập tức đến bên cạnh Giulia. Isabel nhìn anh ta dẫn cô vợ vào bóng rợp giàn dây leo, nơi anh kéo cô lại gần.

Ren băng qua lối nhỏ rải sỏi đến với Isabel . “Anh thấy như đưa đám vậy”.

“Có gì đó khủng khiếp hơn một thứ đồ bị mất”

“Anh cũng muốn biết đó là gì”.

Giulia tách khỏi Vittorio và tới chỗ họ trông như sắp khóc. “Chị sẽ thứ lỗi cho chúng em vì bữa tối tối nay chứ? Em thấy không khoẻ. Điều này sẽ khiến còn nhiều nấm hơn dành cho hai người “.

Isabel nhớ sự phấn khích trước đó của Giulia về bữa ăn. “Chị rất tiếc. Chị có làm được gì không?”

“Chị có thể tạo nên điều kỳ diệu không?”

“Không, nhưng chị có thể cầu nguyện”.

Giulia mỉm một nụ cười mệt mỏi. “Thế thì chị hẳn phải cầu nguyện rất nhiều đấy”.

“Có thể dễ hơn nếu cô ấy biết đang cầu nguyện cho cái gì”, Ren nói.


Vittorio vẫn còn ở bên giàn dây leo, Giulia quay đầu nhìn anh dò hỏi. Anh ta lắc đầu. Isabel nhìn vẻ mặt Giulia tối sầm giận dữ và quyết định đó là lúc tăng sức ép. “Chúng tôi không giúp được nếu hai bạn không trung thực”.

Giulia xoa xoa hai tay. “Dù sao em cũng không nghĩ chị giúp được”.

“Em có rắc rối gì không?”

Cánh tay cô vung ra. “Chị có thấy đứa bé nào trong tay em không? Phải, em đang gặp rắc rối”.

Vittorio nghe tiếng cô, và anh ta lao lên phía trước. “Đủ rồi, Giulia”.

Ren dường như đọc được tâm trí Isabel lúc đó đang nói rằng họ cần chia để trị. Khi Isabel khoác vai Giulia, anh bước vào lối mòn để tách Vittorio ra. “Sao chúng ta không trò chuyện nhỉ?”

Isabel vội đưa Giulia vòng qua hông nhà tới xe cô. “Chúng ta đi xe chút nhé”.

Giulia vào chiếc Panda không một cử chỉ phản đối. Isabel lùi xe và hướng ra đường. Cô chờ vài phút trước khi nói.

“Chị ngờ em có lý do đúng đắn để không nói cho chúng tôi biết sự thật”.

Giulia dụi đôi mắt mệt mỏi. “Sao chị biết em không nói thật?”

“Bởi câu chuyện của em nghe quá giống một kịch bản phim của Ren. Bên cạnh đó, chị không nghĩ số tiền bị đánh cắp khiến em buồn như vậy”.

“Chị là một phụ nữ thông minh”. Cô chải tóc bằng mấy ngón tay, vén ra đằng sau tai. “Chẳng ai muốn trông như kẻ ngốc cả”.

“Và đó là điều em sợ à? Sự thật đó sẽ biến em thành kẻ ngốc? Hay chỉ là Vittorio cấm em nói?”

“Chị nghĩ em im lặng bởi Vittorio bảo thế à?” Cô cười mệt mỏi. “Không. Không phải vì anh ấy”.

“Thế thì tại sao? Hiển nhiên em cần giúp đỡ. Có lẽ Ren và chị có thể có hướng mới”.

“Có thể không” Cô bắt chéo chân. “Chị tốt với em quá”.

“Bạn bè để làm gì chứ?

“Chị là bạn tốt của em hơn là em đối với chị”.

Khi họ băng qua căn nhà nông trại nhỏ, nơi một phụ nữ làm việc trong vườn, Isabel cảm thấy sức nặng cuộc đấu tranh nội tâm của Giulia.

“Đây không phải là chuyện của em để kể” Giulia cuối cùng cũng nói. “Đó là của cả thành phố và họ sẽ giận em”. Cô lấy một miếng giấy trong gói Isabel để trên ghế và hỉ mũi bằng tiếng sụt sịt giận dữ. “Em chẳng quan tâm. Em sẽ nói với chị. Và nếu chị nghĩ điều đó là ngu ngốc… thì em cũng không thể đổ lỗi cho chị”.

Isabel chờ. Ngực Giulia nhô lên hạ xuống trước khi cô thở tiếng thở dài cam chịu. “Chúng em đang tìm Ombra della Matt”.

Mất vài phút Isabel mói nhớ được bức tượng tạ ơn hình một cậu bé người Etruscan ở bảo tàng Guarnacci, Ombra della Sera. Cô đạp phanh để một chiếc xe tải đi ngang qua. “Điều đó có nghĩa là gì vậy? Ombra della Matt?”.

“Ánh sớm”.

Bức tượng ở Volterra được gọi là “Bóng chiều”. Đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên đấy chứ?”

“Ánh sớm” là một cặp. Đó là tượng một phụ nữ. Ba mươi năm trước giáo sĩ trong làng tìm thấy nó khi ông trồng những bụi hồng ở cổng nghĩa trang”.

Đúng như Ren nghi ngờ. “Và dân làng không muốn giao cho chính phủ”.

“Đừng nghĩ những người dân tham lam cố giấu một cổ vật là trường hợp thường tình. Giá chỉ đơn giản thế”.

“Nhưng đây là một cổ vật rất giá trị”.

“Phải, nhưng chỉ theo cách chị nghĩ thôi”.

“Chị không hiểu”.

Giulia giật giật chiếc khuyên tai ngọc trai nhỏ. Cô rúm ró và kiệt sức. “Ánh sớm” có những quyền năng đặc biệt. điều đó giải thích tại sao chúng em không nói cho người ngoài”.

“Những quyền năng gì vậy?”

“Trừ phi chị sinh ra ở Casalleone, chị không hiểu được đâu. Ngay cả những người chúng em sinh ở đây cũng không tin”. Cô phác những cử chỉ nhỏ duyên dáng. “Chúng em cười khi cha mẹ kể cho nghe về bức tượng, nhưng giờ chúng em không còn cười nữa”. Cuối cùng cô quay lại nhìn Isabel”. “Ba năm trước Ombra della Mattina biến mất, và từ đó không một phụ nữ nào trong vòng ba mươi km của thành phố này có thể thụ thai”.

“Không ai có thai trong ba năm á?”

“Chỉ những người thụ thai ở xa thành phố thôi”.

“Em thực lòng tin sự hiện diện của bức tượng là nguyên nhân à?”

“Vittorio và em đều học đại học. Về mặt lý trí chúng em có tin không ư? Không. Nhưng thực tế là vậy… Cách duy nhất những cặp vợ chồng có thể thụ thai là làm điều ấy ngoài ranh giới của Casalleone, và điều này không phải lúc nào cũng dễ dàng”.

Cuối cùng Isabel cũng hiểu.”Điều đó là nguyên nhân khiến em luôn phải đi xa để gặp Vittorio. Em cố có con”.

Đôi tay Giulia vặn vẹo trong lòng. “Và là nguyên nhân bạn chúng em Cristina và Enrico muốn có đứa thứ hai phải bỏ con gái lại cho Bà nhiều đêm để có thể xa nhà. Và tại sao Sauro và Tea Grifasi phải lái tới tận vùng nông thôn để ngủ với nhau trong xe rồi lái trở về nhà sau đó. Sauro bị đuổi việc tháng trước vì ngủ quên cả nghe chuông báo thức. Và tại sao Anna luôn buồn bã. Bernado và Fabiola không thể có con để bà ấy trở thành bà được”.

“Dược sĩ của thị trấn mang thai đấy chứ. Chị đã thấy mà”.

“Chị ấy sống ở Livorno suốt sáu tháng với chị gái, người luôn chỉ trích.

Chồng chị ấy lái đi lái về hằng đêm. Giờ họ đang tiến hành ly hôn”.

“Nhưng tất cả những điều đó có gì liên quan tới ngôi nhà nông trại và lão Paolo chứ?”

Giulia dụi mắt. “Paolo là người đánh cắp bức tượng”.

“Rõ ràng Paolo nổi tiếng không thích trẻ con”, Isabel nói với Ren tối đó khi họ cùng đứng trong bếp, nhẹ nhàng chùi những vết bẩn trên nấm bằng miếng vải ướt. “Lão không thích tiếng ồn ào chúng gây nên và lão phàn nàn rằng có càng lắm trẻ con có nghĩa họ càng phải dành nhiều tiền cho trường học”.

“Đúng kiểu của anh. Nên lão quyết định giảm tỉ lệ sinh của thị trấn bằng cách đánh cắp bức tượng. Và em đã mất phần trí óc nào khi bắt đầu tin chuyện này vậy?”

“Giulia chỉ nói sự thật thôi”.

“Anh không nghi ngờ điều này. Điều anh thấy khó hiểu là thực tế em đang coi quyền năng giả định của bức tượng là nghiêm túc”.

“Chúa hành động theo những cách bí hiểm”. Ren đang tạo ra một đống lộn xộn trong bếp như thường lệ, và cô bắt đầu lau chỗ trống trên quầy.


“Tha cho anh đi”.

“Không ai có thai ở Casalleone từ khi bức tượng bị đánh cắp”, cô nói.

“Tuy nhiên anh không bị thôi thúc phải vứt đám bao cao su của em đi đâu. Điều này không xúc phạm sự nhạy cảm của em tí nào à?”

“Không tí nào”. Cô mang một giỏ bát bẩn tới chậu rửa. “Nó bổ sung điều em biết. Trí óc đầy quyền năng”.

“Em nói có vài chứng kích động theo số đông diễn ra phải không? Những phụ nữ đó không thụ thai bởi họ tin họ không thể thụ thai”.

“Điều đó đang xảy ra đấy”.

“Anh thích chuyện mafia hơn”.

“Chỉ bởi có súng thôi chứ gì”.

Anh mỉm cười và cúi xuống hôn mũi cô, rồi dẫn tới miệng cô, rồi dẫn tới ngực cô, và vài phút trôi qua trước khi họ lại hít thở . “Nấu đi”, cô yếu ớt nói. “Em chờ lũ nấm suốt cả ngày rồi”.

Anh rên lên và vớ con dao. “Em đã có được nhiều thông tin từ Giulia hơn anh có từ Vittorio đấy, anh phải nói vậy. Nhưng bức tượng biến mất ba năm trước. Sao mọi người chờ tới giờ mới đào chỗ ấy lên nhỉ?

“Giáo sĩ của thành phố giữ bức tượng trong văn phòng nhà thờ…”

“Và không hấp dẫn sao khi ngoại giáo và Thiên chúa giáo song song tồn tại?”

“Mọi người đều biết nó ở đó”, cô nói và tráng bát, “nhưng quan chức địa phương không muốn một cuộc nổi loạn bằng cách thông báo điều đó, nên họ tìm cách khác. Paolo đã làm việc vặt ở nhà thờ trong nhiều năm, nhưng không ai liên kết giữa lão và sự biến mất của bức tượng cho đến khi lão chết vài tháng sau đó. Rồi mọi ngưòi bắt đầu nhớ rằng lão không thích trẻ con”.

Ren đảo mắt. “Dứt khoát là khả nghi”.

“Marta luôn bảo vệ lão. Bà nói lão không ghét trẻ con. Lão chỉ imbronciato bởi viêm khớp. Imbronciato là gì vậy?

“Bẳn tính”.

“Bà chỉ rõ lão là người cha tốt đối với con gái. Thậm chí lão còn bay tới Mỹ nhiều năm trước để gặp con khi chị ấy sinh. Nên mọi người lùi lại, và những lời đồn bắt đầu lan rộng. Em đoán nó trở lên khá tệ”.

“Có súng không?”

“Thật tiếc, không”. Cô lau sạch một mảng trên quầy bếp nhỏ. “Hôm trước khi em tới, Anna gửi Giancarlo xuống đây để dọn sạch một đống rác đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Và thử đoán xem cậu ta thấy gì kẹt trong cái lỗ trên tường khi cậu ta tình cờ làm rơi một tảng đá?”

“Anh đang nín thở đây”.

“Phần đế hoa cương của bức tượng. Cũng chính cái đế đã biến mất vào ngày bức tượng bị đánh cắp”.

“Điều đó giải thích mối quan tâm bất ngờ đến bức tường đó”.

Cô lau khô tay. “Mọi người ở thị trấn phát điên lên. Họ lên kế hoạch dỡ bức tường, để cho bí mật phơi bày”.

“Em “

“Đúng đấy”.

“Mọi thứ sẽ dễ hơn nhiều nếu họ nói với anh sự thật ngay từ đầu”, anh nói.

“Chúng ta là người ngoài, và họ không có lý do gì để tin ai trong số chúng ta cả. Đặc biệt là anh”.

“Cảm ơn”.

“Có ích gì cho họ khi tìm bức tượng nếu chúng ta phao lên rằng nó ở đây”. Cô nói. “Các nhà chính trị ở đây mắt nhắm mắt mở đối với một cổ vật Etruscan vô giá nằm trong văn phòng nhà thờ là một chuyện, nhưng các quan chức còn lại trong vùng không phải dạng xu nịnh đó. Mọi người sợ rằng bức tượng cuối cùng sẽ bị khoá trong một hộp kính ở Volterra bên cạnh Bóng chiều”.

“Nơi nó nên ở”. Anh đập một nhánh tỏi bằng mặt dao.

“Em có vài cuộc truy tìm lúc anh làm việc bên ngoài, xem em tìm được gì này”. Cô tìm lại chiếc phong bì dát vàng cô thấy trong giá sách phòng khách và trải ra bàn bếp. Có hàng chục bức ảnh cháu gái lão Paolo, tất cả được ghi chú cẩn thận đằng sau.

Ren lau tay và tới xem. Cô chỉ một bức ảnh màu có hình một ông già bế đứa bé trên hiên trước một ngôi nhà nhỏ màu trắng. “Đây là bức ảnh cũ nhất. Đó là lão Paolo. Bức ảnh hẳn được chụp khi lão tới Boston không lâu sau khi cháu gái sinh ra. Tên bé là Josie, rút gọn của Josephina”.

Một vài bức ảnh mô tả Josie ở trại trẻ, những bức khác là trong kỳ nghỉ với bố mẹ tại Grand Canyon. Trong vài bức cô bé chụp một mình. Isabel nhặt hai bức cuối. “Đây là Josie trong ngày cưới sáu năm trước”. Cô gái có mái tóc xoăn sẫm màu và nụ cười rạng rỡ. “Và bức này cùng với chồng được chụp không lâu sau khi Paolo chết”. Cô phẩy nhẹ để anh thấy ngày ghi sau tấm ảnh.

“Nó không giống với bộ sưu tập của một kẻ ghét trẻ con”, Ren thú nhận. Vậy có lẽ Paolo không lấy bức tượng đâu”.

“Lão là người xây bức tường, và cũng là người chịu trách nhiệm về đống rác đó”.

“Không hẳn là một bằng cớ vững chắc. Nhưng nếu bức tượng không ở trong tường, anh tự hỏi nó ở đâu nhỉ?”

“Không trong nhà này”, cô nói. Anna và Marta đã kiểm tra nó từ đầu tới cuối. Họ đã bàn về việc xới vườn lên, nhưng Marta nói bà đã biết nếu Paolo giấu ở đó, và bà không cho phép. Có nhiều chỗ gần bức tường hay rừng oliu, có lẽ ngay cả vườn nho nữa, nơi lão có thể đào hố và giấu nó. Em gợi ý Giulia là họ nên mang theo vài máy dò kim loại”.

“Maý móc à. Anh bắt đầu thích chuyện này đây”.

“Tốt”. Cô cởi chiếc tạp dề đeo quanh eo. “Giờ nói chuyện đủ rồi. Tắt lò đi và cởi ra”.

Anh kêu lên và đánh rơi cả dao. “Em sắp làm anh tiện đứt ngón tay đấy”.

“Chừng nào đó chỉ là ngón tay thôi”. Cô cười toét và cởi áo. “Ai nói rằng em không thể chủ động chứ?

“Không phải anh. OK, anh phải lấy hơi đã”. Anh nhìn chiếc cúc mở ra.

“Mấy giờ rồi?”

“Gần tám giờ”.

“Khỉ gió. Bạn bè sẽ đến bất cứ lúc nào”. Anh chìa tay cho cô nhưng cô cau mày và né ra.

“Em nghĩ Giulia và Vittorio đã huỷ hẹn rồi mà”.

“Anh mời Harry”


“Em không thích Harry”. Cô bước lùi một bước và cài khuy lại.

Anh thở dài. “Điều gì khiến em nghĩ vậy? Đó là một gã tuyệt đấy. Em có phiền để mở vài chiếc không? Và Tracy cũng đến đấy”.

“Em ngạc nhiên vì cô ấy đồng ý. Cô ấy còn không nhìn anh ta hôm nay”.

“Anh không bảo cô ấy là anh mời anh ta”.

“Và đây chẳng phải là một buổi tối dễ chịu?”

“Không thể làm gì được”, anh nói. “Moị chuyện giữa họ sáng nay quá tệ, và Tracy tránh mặt anh ta từ đó. Anh ta khá buồn bực”.

“Anh ta bảo anh à?”

“Này, đàn ông chia sẻ với nhau thôi. Bọn anh cũng có tình cảm chứ”.

Cô nhướng mày.

“OK có lẽ anh ta hơi tuyệt vọng và anh là người duy nhất ở đó có thể nói chuyện. Đàn ông luôn là kẻ vụng về khi dính tới phụ nữ và nếu anh không giúp anh ta họ sẽ ở đây mãi mất”.

“Nhưng kẻ vụng về này quyết định kết hôn 11 năm và là cha của năm đứa trẻ, trong lúc anh…”.

“Trong lúc anh có một ý tưởng chắc em thích. Nhân tiện, một ý tưởng không dính gì tới Cuộc chiến nhà Briggs, một điều khác hơn sự thật rằng chúng ta phải thoát khỏi họ để làm cho xong”.

“Ý tưởng dạng nào?” Cô cúi xuống nhặt vài chân nấm anh làm rớt trên sàn.

“Trang phục diễn hơi gợi dục. Nhưng chúng ta cần biệt thự để làm một cách bình đẳng, có nghĩa là cả gia đình đó và cô trông trẻ phải đi”.

“Trang phục diễn á?” Cô để đám chân nấm rớt trên sàn.

“Trang phục diễn gợi dục. Anh nghĩ về buổi đêm. Nến. Một cơn giông nếu ta may mắn”. Anh cầm ly của cô lên và xoay chân đế giữa những ngón tay. “Dường như Hoàng tử Lorenzo vô đạo dức đã thoáng thấy một thôn nữ hăm hở ở làng này, một phụ nữ không còn cái đỏ mặt đầu tiên của tuổi trẻ…”

“Này!”

“Điều khiến cô ta hấp dẫn hơn nhiều đối với anh ta”.

“Khỉ gió”.

“Thôn nữ nổi tiếng trong vùng vì đức hạnh và làm việc tốt, nên cô ta kháng cự sự tiến tới của anh ta, bất chấp thực tế là anh ta là công tử đẹp trai nhất vùng. Quỷ thật, trong toàn nước Ý”.

“Chỉ Ý thôi à? Anh ta lẽ ra luôn đặt tiền vào một phụ nữ đức hạnh. Anh ta chẳng có cơ hội nào đâu”.

“Anh đã nói rằng hoàng tử Lorenzo cũng là chàng trai thông minh nhất chưa nhỉ?”

“Ôi điều đó làm phức tạp mọi chuyện”.

“Nên anh ta làm gì ngoài việc doạ sẽ đốt làng nếu cô gái không phục tùng”.

“Đồ vô lại. Tự nhiên cô ấy nói sẽ tự sát trước đã”.

“Điều anh ta không tin chút nào, bởi những phụ nữ Công giáo chân chính không tự sát”.

“Anh có một vấn đề “.

Con dao anh cầm phác một vòng cung. “Cảnh mở ra vào đêm cô ấy tự mình tới biệt thự hoang vắng trong ánh nến của hoàng tử. Vẫn ngôi biệt thự ấy, ngẫu nhiên trùng hợp, nằm trên đỉnh qủa đồi này”.

“Ngạc nhiên đấy”.

“Cô ấy đến trong bộ váy anh ta gửi cho cô vào chiều đó”.

“Em có thể thấy nó. Giản dị và màu trắng”.

“Đỏ tươi và gợi dục”.

“Điều chỉ làm nổi bật đức hạnh của cô”

“Anh ta không lãng phí thời gian vào các bước mở đầu. Anh ta kéo cô gái lên gác…”

“Cuốn cô vào vòng tay và bế cô lên gác”.

“Bất chấp sự thật là cô ấy không nhẹ như lông hồng- nhưng may mắn là anh ta làm được. Và một khi đưa cô gái vào giường, anh ta buộc cô cởi quần áo từ từ… trong khi anh ta ngắm nhìn”.

“Tất nhiên anh ta đã khoả thân khi anh ta ngắm nhìn, bởi trong khu biệt thự rất nóng”.

“Và còn nóng hơn trên giưởng ngủ. Anh đã nói với em anh ta điển trai thế nào chưa?”

“Em tin là anh đã nói rồi”.

“Khi đã đến lúc, cô ấy buộc phải phục tùng anh ta”.

“Em không nghĩ em thích phần này”.

“Đó là bởi em là cô nàng độc đoán”.

“Và, trùng hợp ngẫu nhiên, cô ấy cũng vậy”.

Anh đầu hàng điều không thể tránh khỏi. “Chỉ khi anh ta sẵn sàng đặt mình lên cô ấy, cô ấy có nên liếc thấy một cặp còng không nhỉ?”

“Họ có còng tay vào thế kỷ 18 à?”

“Cùm. Một cặp cùm nằm trong tầm tay cô”.

“Tiện thật”

“Trong khi ánh mắt đăm đắm nhục dục đang chiếu vào đâu đó”- Cặp mắt đăm đắm nhục dục của Ren đang chiếu vào ngực cô- “Cô gái vòng ra sau anh ta, chộp lấy cùm và khoá chúng quanh…”

“Tôi gõ cửa, nhưng không ai mở cả”.

Họ bật ra và nhìn thấy Harry đứng trên ngưỡng cửa trông thật khổ sở.

“Chúng tôi đã làm chuyện đó với còng tay”, anh rầu rĩ nói “. “Thật tuyệt”.

“À” (á khẩu luôn). Isabel hắng giọng.

“Lẽ ra anh phải gõ cửa chữ”, Ren càu nhàu.

“Tôi gõ rồi”.

Isabel chộp lấy chai rượu mới. “Sao anh không mở chai này nhỉ.Tôi sẽ lấy ly cho anh”.

Anh ta vừa rót xong thì Tracy bước vào. Cô xù lông nhím thù địch khi thấy chồng. “Anh làm gì ở đây vậy?”


Ren hôn má cô. “Isabel mời anh ấy. Anh bảo cô ấy đừng mời nhưng cô ấy nghĩ cô ấy hiểu mọi chuyện”.

Trong thời điểm khác của cuộc đời, Isabel chắc đã bảo vệ mình, nhưng cô đang đối phó với những kẻ điên , nên điểm cốt yếu là gì nhỉ?

“Đây dường như là cách tốt nhất”, Harry nói. “anh đã cố nói chuyện với em suốt cả ngày nay, nhưng em cứ lảng tránh”.

“Chỉ bởi anh làm tôi phát ốm”.

Anh nao núng nhưng kiên trì. “Ra ngoài đi Tracy. Chỉ vài phút thôi. Có vài điều anh cần nói với em, và anh phải nói riêng”.

Tracy xây lưng về phía anh, quàng tay quanh eo Ren và đặt má lên cánh tay anh. “Đáng lẽ em không bao giờ nên ly dị anh. Chúa ơi, anh là một người tình tuyệt vời. Người tuyệt nhất”.

Ren nhìn qua Harry. “Anh chắc vẫn muốn kết hôn với cô ấy chứ?Bởi giờ tôi phải nói là tôi nghĩ anh có thể làm tốt hơn nhiều”.

“Tôi chắc”, Harry nói. “Tôi rất yêu cô ấy”.

Tracy nhấc đầu lên như một con thú nhỏ đang đánh hơi, quyết định cái cô ngửi thấy không dễ chịu gì, “Phải, đúng đấy”.

Harry so vai và quay về phía Isabel, bóng tối trong mắt khiến anh trông như người đàn ông chẳng còn gì để mất. “Tôi đã hy vọng làm điều này riêng tư, nhưng hiển nhiên điều đó không xảy ra, và bởi Tracy không nghe, tôi sẽ nói với chị, nếu chị không phiền”.

Tracy dường như lắng nghe, và Isabel gật đầu. “Nói đi”.

“Tôi đã yêu cô ấy ngay lúc cô ấy đánh đổ rượu vào lòng tôi. Tôi nghĩ đó là tai nạn. Tôi vẫn không chắc nên tin cô ấy rằng nó không phải hay không. Có đủ loại những gã điển trai tại bữa tiệc khích nhau để thu hút sự chú ý của cô ấy, nhưng tôi thì còn không dám thử, không chỉ bởi nhan sắc của cô ấy -Chúa biết cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng thấy- mà bởi cô ấy… bởi sự rạng rỡ cô ấy có. Nguồn năng lượng ấy. Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy, nhưng cùng lúc tôi không muốn cô ấy biết tôi đang nhìn. Rôi cô ấy làm đổ rượu và tôi không nghĩ được điều gì để nói cả”.

“Anh ta nói “Lỗi của tôi”, giọng Tracy hơi nghẹn ngào. “Tôi đánh đổ rượu, và gã ngốc đó nói “Lỗi của tôi”, nhẽ ra tôi nên biết ngay lúc ấy”.

Anh ta vẫn không chú ý tới cô, mà tập trung vào Isabel. “Tôi không nghĩ được gì cả. Tôi thấy óc mình như bị chích một liều thuốc tê. Cô ấy mặc chiếc váy màu bạc này cổ khoét sâu, và tóc dựng lên, ngoại từ những chỗ lọn tóc xoăn đổ xuống cổ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy điều gì như thế, điều gì như cô ấy”. Anh nhìn vào ly rượu của mình. “Ngoài sắc đẹp của cô ấy tối đó…” Giọng anh khàn đi.” Ngoài sắc đẹp của cô ấy sau đó …” Anh nuốt ực. “Tôi rất tiếc. Tôi không thể làm điều này”. Anh đặt ly lên quầy bếp và bỏ đi qua lối cửa vườn.

Mắt Tracy trống trải, nhưng cô nhún vai như nó chẳng thành vấn đề. “Xem xem tôi phải xử lý chuyện gì? Lúc tôi nghĩ anh ta cuối cùng cũng sẵn sàng nói chuyện, anh ta lại câm tịt. Tôi có lẽ đã cưới một cái máy tính rồi”.

“Thôi ngay xử xự như lừa vậy”, Ren nói. “Không người đàn ông nào phơi bày gan ruột trước mặt gã chồng cũ hết. Anh ta đã cố nói chuyện với em suốt cả ngày”

“Chuyện lớn nhỉ. Em đã cố nói chuyện với anh ta nhiều năm rồi”.

Isabel liếc ra vườn.”Anh ấy có vẻ không giống một người đàn ông thoải mái với cảm xúc của mình”.

“Tôi có một tin soi sáng cho cả hai người đây”, Ren nói. “Không đàn ông nào thoải mái với cảm xúc của mình cả. Vượt qua nó đi”.

“Anh có”, Tracy nói. “Anh nói về chuyện anh cảm thấy ra sao, nhưng Harry mắc chứng táo bón cảm xúc giai đoạn cuối rồi”.

“Anh là diễn viên, vì vậy tất cả mọi điều ra khỏi miệng anh đều vớ vẩn ấy mà. Harry yêu em. Thằng ngốc cũng thấy”.

“Thế thì em ngốc thật, bởi em không thấy”.

“Em chiến đấu không công bằng”, Isabel nói. “Chị biết đó là bởi em bị tổn thương, nhưng điều đó không khiến cho nó đúng. Hãy cho anh ấy một cơ hội để nói ra điều trong đầu anh ấy mà không có khán giả”. Isabel chỉ ra cửa. “Và nghe bằng trí óc em khi em nói chuyện với anh ấy, bởi trái tim em quá đau đớn lúc này nên không đáng tin cậy”.

“Chẳng có lý nào!Chị không hiểu à! Chị không nghĩ em đã cố gắng à?”

“Cố nữa đi”. Isabel đẩy mạnh cô về phía cửa.

Tracy trông bướng bỉnh, nhưng cô ra ngoài.

“Anh chỉ muốn giết cả hai người đó”, Ren nói, “Và chúng ta còn chưa được nếm món khai vị nữa”.

Harry đứng bên giàn cây leo, tay đút túi quần, gọng kính phản chiếu những tia sáng cuối cùng của mặt trời. Tracy cảm thấy sự choáng váng quen thuộc lần đầu quấy rầy cô 12 năm trước, ngay trước lúc cô bất ngờ đánh đổ rượu vào lòng anh.

“Isabel bảo tôi ra đây”. Tracy nghe sự thù địch trong giọng mình, nhưng cô đã cầu xin anh ta một lần hôm nay, và cô sẽ không làm lại nữa.

Anh rút tay khỏi túi quần và chống lên cạnh giàn cây leo, không nhìn cô.

“Điều em nói sáng nay… Em chỉ tung màn hoả mù khác thôi chứ gì? Về chuyện em béo và có những vết rạn, khi em biết thừa rằng em đẹp lên mỗi ngày?Và nói anh không yêu em khi anh đã nói với em hàng ngàn lần điều anh cảm nhận?”

Những lời nói buột ra như vẹt. “Anh yêu em, Tracy”. Chẳng có cảm xúc nào trong đó. Chưa bao giờ có, “Anh yêu em bởi…”. Chỉ có “Anh yêu em, Tracy. Đừng quên mua thêm thuốc đánh răng khi đến cửa hàng nhé”.

“Lời nói và lòng tin. Hai chuyện khác hẳn”.

Anh chậm chạp quay lại phía cô. “Chưa bao giờ phải đặt câu hỏi về tình yêu từ phía anh, ngay từ đầu. Luôn là từ phía em”.

“Từ phía tôi á? Tôi đã chọn anh! Nếu điều đó phụ thuộc vào anh, chuyện hai chúng ta chẳng bao giờ thành. Tôi đã tìm anh, tôi đã theo đuổi anh, tôi đã cuốn anh vào”.

“Tôi chẳng phải phần thưởng lớn nhỉ”.

Harry chưa bao giờ gào thét, và nỗi kinh ngạc khiến cô câm lặng.

Anh đẩy khỏi giàn leo. “Cô chỉ muốn lũ trẻ thôi. Và tôi có chữ “Bố” in trên mặt. Cô không hiểu à? Đối với cô, chuyện không phải về chúng ta mà tất cả chỉ là nhu cầu có con của cô. Tôi chỉ là ông bố cô muốn cho chúng thôi. Phần nào trong thâm tâm tôi luôn biết rằng đó là điều cô theo đuổi, nhưng tôi vẫn cứ giả ngây giả ngô. Và thật dễ khi mới chỉ có Jeremy và Steffie. Ngay cả khi Brittany sinh ra, tôi vẫn có thể giả vờ rằng mọi chuyện vẫn là giữa chúng ta, rằng cô muốn tôi chỉ vì tôi thôi. Có lẽ tôi có thể vẫn tiếp tục giả vờ như vậy, nhưng rồi cô lại mang bầu Connor, và cô đi loanh quanh với nụ cười hả hê thoả mãn trên mặt. Mọi thứ tựu trung chỉ về việc mang bầu và bọn trẻ. Tôi đã cố nuốt cái thứ đó, để tiếp tục giả vờ tôi là tình yêu lớn của đời cô chứ không chỉ là nguồn t*ng trùng lớn mà thôi nhưng ngày càng khó hơn. Mỗi sáng tôi nhìn cô và muốn cô yêu tôi như tôi đã yêu cô, nhưng tôi phải làm việc và cô thì còn chẳng buồn nhìn đến tôi. Và cô đúng. Tôi bắt đầu khép mình lại để có thể tiếp tục. Nhưng khi cô lại mang bầu lần nữa và cô quá hạnh phúc, tôi không thể giả bộ mãi được nữa. Tôi muốn thế nhưng không thể. Giọng anh vỡ ra. “Tôi … không thể”.

Tracy cố tiếp nhận chuyện này, nhưng quá nhiều cảm xúc giằng xé đầy ứ lên trong cô tới mức cô không thể phân định được. Nhẹ nhõm. Bực anh vì quá chậm hiểu. Và vui mừng. Ôi, vâng, vui mừng bởi rút cục chuyện này chưa hoàn toàn vô vọng. Cô không biết bắt đầu từ đâu, nên cô quyết định bắt đầu từ việc nhỏ. “Còn bàn chải thì sao?”

Anh trân trối nhìn cô cứ như cô bỗng dưng mang một cái bọc thứ hai trên trán vậy. “Bàn chải á?”

“Cũng như em không phải lúc nào cũng nhớ mua bàn chải. Và cũng như việc mất chìa khoá làm em phát điên. Anh bảo em rằng nếu xử lý kém cỏi tài khoản séc một lần nữa, anh sẽ đem cuốn séc của em đi luôn. Và anh có nhớ chỗ méo ở cái chắn bùn xe anh mà anh nghĩ đã gây ra khi đưa Jeremy tới Giải bóng đá của lũ trẻ không? Em làm đấy. Connor nôn vào xe em và em không có thời gian lau sạch nó, nên em lấy xe anh thay thế, và khi em đang gào thét với Brittany ở chỗ đỗ xe ở Target thì đẩy luôn cái xe mua hàng vào đó. Thế thì sao, Harry?”

Anh chớp mắt. “Nếu em giữ một danh sách mua hàng từ trước, em sẽ không quên mua bàn chải”.

Đúng là phong cách điển hình của Harry, anh chẳng hiểu gì cả. “Em sẽ không bao giờ có danh sách mua hàng từ trước hoặc thôi mất chìa khoá hoặc làm gì tốt hơn những thứ khiến anh phát điên cả”.

“Anh biết chứ. Anh cũng biết có hàng nghìn thằng đàn ông xếp hàng để có cơ hội mua cho em bàn chải và để em đẩy cái xe chở hàng vào xe chúng”.

Có lẽ anh đã hiểu.

Isabel bảo cô hãy nghĩ bằng cái đầu chứ không phải trái tim, nhưng điều đó thật khó nếu liên quan tới Harry Briggs. “Em biết anh là người cha tuyệt vời và có lẽ đó là một trong những lý do khiến em yêu anh. Nhưng em vẫn yêu anh ngay cả khi anh không có con được nữa. Với anh em như tìm thấy được những phần đã mất của chính mình. Em không phải muốn thêm con bởi anh không đủ cho em. Mà em muốn chúng bởi tình yêu của em dành cho anh trở nên quá lớn tới mức cần thêm chỗ chứa”.

Hy vọng ngời sáng trong mắt anh, nhưng nhìn anh vẫn phiền muộn. Cô nhận thấy sự bất an của anh còn sâu sắc hơn chính cô. Cô luôn coi anh như người thông minh nhất cô biết, nên khó có thể điều chỉnh được ý tưởng có lẽ cô lại là đối tác khôn ngoan hơn. “Thật đấy, Harry ạ, từng từ đều là thật”.

“Hơi khó tin nhỉ”. Anh dường như đang uống lấy khuôn mặt cô, dù anh đã biết rõ từng ly. “Hãy nhìn vào chúng ta. Anh là loại đàn ông em có thể đi qua trên phố hàng chục lần mà không bao giờ để ý. Nhưng anh… Đàn ông sẽ đi tới thùng thư khi họ thấy em”.

“Em chưa bao giờ biết một người đàn ông quá tự ti về diện mạo cả”. Cô quên hết việc nghĩ bằng đầu và vỗ vào hàm anh để thu hút sự chú ý. “Em yêu vẻ bề ngoài của anh. Em có thể ngắm anh hàng giờ liền. Em đã cưới người đàn ông điển trai nhất trong thiên hà này, và chúng ta biến những kẻ khác thành tội nghiệp. Và anh đúng- em có thể có bất kỳ đàn ông nào trong phòng tại buổi tiệc đó, nhưng em không bị cuốn hút tới riêng ai trong số đó. Và khi em đổ cốc rượu vào lòng anh, em dứt khoát chưa nghĩ về anh như cha của bất kỳ ai cả”.

Cô cảm nhận ý thức của anh bắt đầu được soi sáng, nhưng cô vẫn chưa xong. “Một ngày em sẽ già và nếu anh đã thấy bà em, anh sẽ biết khả năng là em sẽ xấu như ma lúc 80 tuổi. Anh sẽ thôi yêu em lúc đó hay sao? Vẻ ngoài của anh cũng sẽ suy sút thôi đúng không? Bởi nếu vậy, chúng ta gặp quá nhiều rắc rối như em nghĩ đấy”.

“Tất nhiên là không rồi. anh không… anh không bao giờ …”

“Nói về việc tung hỏa mù. Em luôn tin rằng anh suy nghĩ quá rạch ròi, nhưng ngay trong một ngày tồi tệ em cũng nghĩ rạch ròi hơn anh. Chúa ơi, Harry, gần em anh đã trở nên đa sầu đa cảm mất rồi”.

Điều đó làm anh cười, và nhìn anh ngốc đến nỗi cô nhận ra cuối cùng mình cũng đã vượt qua. Cô muốn hôn cho tan biến hết nỗi lo sợ ở anh, nhưng cô cũng có quá nhiều sợ hãi của riêng mình phải giải quyết, và những rắc rối của riêng họ quá lớn để có thể xử lý bằng nụ hôn. Cô không muốn dành những ngày còn lại trong cuộc hôn nhân của họ trấn an anh. Cô cũng không thích xem mình quan trọng đến thế nào đối với anh. Gương mặt anh vô cùng say mê này đã tỏ rõ những dấu hiệu xuống sắc. Anh sẽ cảm thấy thế nào khi phần còn lại của cơ thể cô cũng trở nên xấu xí giống vậy.

“Thực tế những năm kết hôn, anh đã nghĩ chúng ta hiểu nhau hơn cơ”, anh nói.

“Em không sống mãi thế này. Chúng ta cần hàn gắn mọi rạn nứt một cách thường xuyên”

“Anh không biết chúng ta sẽ làm chuyện đó ra sao”.

“Với một cố vấn hôn nhân tốt, ta sẽ biết. Và chúng ta nên có một người càng sớm, càng tốt”. Cô kiễng chân, hôn anh thật mạnh và quay về phía ngôi nhà nông trại. “Isabel! chị có thể tới đây không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.