Đọc truyện Breathing Room – Chương 13
Tracy say sưa trong cảm giác xa xỉ khi tỉnh dậy mà không bị đứa bé năm tuổi xía vào hay nằm trong vũng nước từ chiếc tã giấy của Connor rỉ ra. Nếu cậu bé không bỏ đóng tã sớm thì cô sẽ phải đặt cậu vào cái bỉm Depends của người lớn.
Cô nghe thấy tiếng rú rít của Jeremy sau đó là tiếng hét chói tai của Steffie. Nó đang trêu chọc em và Brittany có lẽ đang trần truồng chạy quanh, và Connor bị tiêu chảy nếu ăn quá nhiều hoa quả vào bữa sáng. Nhưng thay vì dậy hẳn, cô lại vùi mặt vào gối. Vẫn còn sớm. Sẽ thế nào nếu Harry vẫn chưa đi? Cô không thể chịu nổi suy nghĩ nhìn anh bỏ đi.
Cô nhắm mắt và cố bắt mình ngủ lại, nhưng đứa bé đạp thình thình vào bàng quang, nên cô nặng nhọc lê khỏi giường và chậm chạp đi tới phòng tắm. Đúng lúc cô ngồi trên bồn cầu, cửa bật mở và Steffie lao vào.
“Con ghét Jeremy. Bảo anh ý thôi trêu con đi”.
Brittany xuất hiện- lần này có mặc quần áo nhưng son môi của Tracy lem luốc quanh mồm. “Mẹ! Nhìn con này!”
“Bế con!” Connor chêm vào đòi.
Và rồi Harry ở đó, đứng trên ngưỡng cửa nhìn cô. Anh vẫn chưa tắm và mặc quần bò với một trong những chiếc áo phông ngủ. Chỉ Harry Briggs có những cái áo phông đặc biệt dành cho lúc ngủ, những cái cũ anh thấy quá xấu để mặc ban ngày nhưng vẫn còn qúa tốt để vứt đi. Ngay cả trong chiếc áo phông ngủ, nhìn anh vẫn tuyệt hơn cô, ngồi trên bồn vệ sinh với cái áo ngủ vẳn lên tận eo.
“Cho mẹ chút riêng tư đi nào?”
“Con ghét Jeremy. Anh ý gọi con là một…”
“Mẹ sẽ nói với nó. Giờ, đi đi. Tất cả các con”.
Harry bước lui khỏi cửa. “Nào các con. Anna nói bữa sáng sẽ sẵn sàng trong một phút nữa. Các cô gái, mang em theo nào”.
Bọn trẻ miễn cưỡng đi ra và cô bị bỏ lại cùng Harry, người lúc nàycô ít muốn đứng gần nhất . “Mọi người nghĩa là cả anh nữa. Sao anh vẫn ở lại?”
Anh nhìn cô qua kính. “Bởi gia đình tôi ở đây”.
“Như anh quan tâm đến chuyện đó vậy”. Cô chưa bao giờ trong trạng thái tốt nhất vào buổi sáng, và sáng nay cô cảm thấy đặc biệt bẳn gắt. “Ra đi. Tôi phải đi tiểu”.
“Đi ngay đây”. Anh ta ngồi trên rìa bồn tắm và chờ.
Chẳng chóng thì chày phụ nữ mang thai cần được xoa dịu lòng tự trọng từng chút một, và đây là một trong những lần ấy. Khi cô xong, anh đưa cô miếng giấy toilet gập cẩn thận. Cô vò nát nó chỉ để tỏ ra mọi thứ trong đời không thể gọn ghẽ như anh muốn. Cô lau, xả nước và đứng dậy để rửa tay, làm tất cả những việc đó không nhìn anh.
Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện lúc này khi bọn trẻ ăn sáng. Tôi muốn lên đường vào buổi trưa”.
“Sao phải chờ đến trưa khi anh có thể đi ngay?” Cô bóp tuýp kem đánh răng lên bàn chải.
“Tôi đã nói với cô hôm qua. Tôi không đi nếu không có bọn trẻ”.
Anh không thể làm việc và chăm sóc bọn trẻ cùng lúc, cả hai người đều biết vậy, vậy sao anh làm điều này? Anh cũng biết cô đừng hòng để cho đội quân các gã chồng tim đá lấy bọn trẻ khỏi cô. Anh đang cố lôi kéo cô trở về Zurich.
“OK, cứ mang chúng đi. Tôi đang cần nghỉ ngơi đây”. Cô bắt đầu chải răng cứ như không quan tâm gì đến thế giới cả.
Cô nhìn qua gương thấy anh chớp chớp mắt sau tròng kính. Anh không mong đợi chuyện này. Cô thấy anh đã có thời gian cạo râu. Cô yêu mùi làn da anh vào buổi sáng và cô thèm được vùi mặt vào cổ anh.
“Được thôi”, anh chậm rãi nói.
Nổi cơn ác độc, cô đặt bàn chải xuống và vòng tay ôm lấy bụng. “Ngoại trừ đứa này. Chúng ta đồng ý là ngay khi đứa trẻ này sinh ra, nó hoàn toàn thuộc về tôi”.
Lần đầu tiên anh tránh ánh mắt cô. “Tôi… tôi không nên nói vậy”.
“Lời xin lỗi không được chấp nhận”. Cô nhổ vào chậu rửa và súc miệng. “Tôi nghĩ tôi sẽ lấy lại tên cô trông trẻ – cho tôi và lũ trẻ”.
“Cô ghét tên cô trông trẻ mà”.
“Anh đúng. Vastermeen là một cái tên kinh khủng”. Anh theo cô từ phòng tắm vào phòng ngủ, cho cô cơ hội làm đau anh như anh đã làm cô đau. “Tôi sẽ trở lại với Gage. Tôi luôn thích âm thanh từ Tracy Gage”. Cô đẩy cái va li khỏi lối đi. “Tôi hy vọng đứa bé sẽ là con trai để tôi có thể đặt tên nó là Jake. Jake Gage. Anh không thể mạnh hơn nhiều đâu”.
“Chó chết”.
Cuối cùng cô đã quyết định chọc thủng bức tường thờ ơ lạnh nhạt của anh, nhưng sự thực làm anh tổn thương không làm cô thoả mãn. Thay vào đó, cô cảm thấy muốn khóc. “Điều đó có khác gì đâu? Đây là đứa bé anh không muốn, nhớ chứ?”
“Chỉ bởi vì tôi không vui về việc chửa đẻ lần này không có nghĩa tôi không chấp nhận con”.
“Tôi phải biết ơn chăng?”
“Tôi sẽ không xin lỗi vì cảm giác của mình. Khốn kiếp, Tracy, cô luôn luôn buộc tội tôi vì không thể chạm vào cảm xúc của tôi, nhưng những cảm xúc cô muốn ở tôi chỉ là những gì cô thích. Cô nghĩ cuối cùng anh cũng nới lỏng sự tự kiềm chế một chút, nhưng anh trở lại giọng vô cảm lạnh lùng khiến cô phát điên. “Tôi không muốn Connor, nhưng giờ tôi không hình dung được cuộc đời thiếu nó. Logic nói rằng tôi sẽ cảm thấy tương tự với đứa bé mới này”.
“Tạ ơn Chúa vì logíc”. Cô lấy bộ đồ bơi từ đống quần áo trên sàn nhà.
“Đừng trẻ con thế. Lý do thực sự cô thất vọng là cô không nhận đủ sự quan tâm, và Chúa biết cô muốn được quan tâm”.
“Quỉ tha ma bắt anh đi”.
“Cô biết trước khi chúng ta rời Connecticut là tôi lúc nào cũng phải làm việc”.
“Nhưng anh quên không nói rằng anh cũng xoắn lấy tôi”.
“Anh không xoắn gì cả”.
Vẻ kiên nhẫn quá mức trong giọng anh khiến cô nghiến chặt răng. “Anh giải thích như thế với cô em nóng bỏng ở nhà hàng đấy hả?”
“Tracy…”
“Tôi đã thấy anh cùng cô ta! Hai người ôm ấp nhau trong cái xó quán ấy. Cô ta đang hôn anh!”.
Anh có sự oán hận trong vẻ tức giận. “Tại sao cô không đến cứu tôi mà lại bỏ tôi đó với cô ta. Cô biết tôi không giỏi trong những tình huống xã hội khó xử”.
“Ồ, phải…thật bất tiện”. Cô chộp lấy đôi xăng đan.
“Thôi đi, Tracy. Những lề thói nữ hoàng bi kịch trở nên cũ rích rồi. Cô ấy là VP mới của Worldbridge và cô ấy uống quá nhiều thôi”.
“May cho anh”.
“Thôi như đứa trẻ ranh hư hỏng đi. Cô biết tôi là người đàn ông cuối cùng trên trái đất ngoại tình, nhưng cô cứ phải sáng tác ra một bi kịch Hy Lạp từ sự uỷ mị của một phụ nữ say mèm, bởi cô cảm thấy bị bỏ quên”.
“Phải đấy. Tôi đang hơi có chút giận dỗi đây”. Dù thế nào chăng nữa đối mặt với ý tưởng không chung thuỷ vẫn dễ hơn là sự ruồng bỏ gây tổn thương sâu sắc về tình cảm, nhưng cô có thể biết anh chưa từng ngoại tình. “Sự thực là, Harry ạ, anh đã xa cách tôi hàng tháng trời trước khi chúng ta rời nhà. Sự thực là, Harry… anh đã chuồn khỏi cuộc hôn nhân của chúng ta và anh đã chuồn khỏi tôi”.
Cô muốn anh ta phủ nhận chuyện đó, nhưng anh ta không. “Cô mới là người bỏ đi, đừng đổ tội cho tôi. Và cô đã chạy đi đâu vậy? Thẳng tới anh chồng cũ ham hội hè “.
Mối quan hệ của Tracy với Ren là sự thiếu tự tin duy nhất của Harry. Trong suốt 12 năm, anh ta né tránh việc gặp gỡ Ren, và lạnh nhạt khi cô nói chuyện với Ren qua điện thoại. Điều đó không giống anh ta.
“Tôi chạy tới Ren bởi tôi biết có thể nương tựa vào anh ấy”.
“Thế à? À, trông anh ta không có vẻ vui như thế khi thấy cô nhỉ”.
“Anh không thể hiểu Ren cảm thấy gì trong một triệu năm nữa”.
Cuối cùng cô cũng túm được yếu điểm của anh, nên anh quyết định thay đổi chủ đề. “Cô là người nằn nì tôi nhận việc ở Zurich. Và cô cũng nài nỉ đến đó với tôi”.
“Bởi tôi biết nó có ý nghĩa nhiều thế nào với anh, và tôi không ném nó trở lại mặt tôi rằng tôi đã phá hoại sự nghiệp của anh bởi tôi lại có thai lần nữa”.
“Tôi ném mọi thứ trở lại cô bao giờ?”
Chưa bao giờ. Anh có thể nguyền rủa cô với một danh sách những lời bất bình dài dằng dặc từ những ngày đầu cuộc hôn nhân, khi cô vẫn tìm cách để yêu người khác, nhưng anh chưa bao giờ làm điều ấy. Đến khi cô có thai Connor, anh luôn quá kiên nhẫn với cô. Cô muốn sự kiên nhẫn đó trở lại đến tuyệt vọng. Kiên nhẫn, an ủi, và hơn hết, là tình yêu cô luôn nghĩ là vô điều kiện.
“Đúng đấy”, cô cay đắng nói. “Tôi mới là kẻ giữ mãi hận thù. Anh thì hoàn hảo rồi, điều đó giải thích tại sao anh phát xấu hổ khi bị kẹt với một cô vợ không hoàn hảo như thế”. Cô quăng bộ đồ bơi lên vai, chộp lấy bộ trang điểm và chuồn vào phòng tắm. Khi cô bước ra, anh đã đi mất, nhưng khi cô đi về nhà bếp để kiểm tra bọn trẻ, cô nghe tiếng anh gọi Jeremy trong vườn. Họ đang chơi đuổi bắt.
Trong một lát cô giả vờ rằng mọi thứ đều ổn cả.
******
“Cô nhìn gì vậy?”
“Ma”. Isabel cầm cái áo phông đẫm mồ hôi của Ren. Đó là một chiếc xanh sẫm và nó khiến mắt anh có ánh bạc đặc biệt đáng ngại. Cô nhìn anh một lúc lâu trước khi cất những cái đĩa Marta đã để trong tủ chậu sau khi bà từ biệt thự xuống để rửa. “Đúng là ma. Làm sao mà anh có thể chạy trong lúc nóng nực thế này nhỉ?”
“Bởi tôi dậy quá muộn để chạy khi trời vẫn còn mát. Con ma nào thế nhỉ?”
“Con ném đá vào cửa sổ của tôi và chạy lòng vòng trong rừng ô liu trong tấm vải trắng. Tôi đã vẫy tay.”
Anh không thấy gì buồn cười cả. “Chuyện này kéo dài đủ rồi”.
“Nhất trí”.
“Trước khi chạy, tôi đã gọi Anna và bảo bà ấy tôi và cô đã tới Siena hôm nay. Điều đó nhắc nhở mọi người rằng nhà này vắng tanh”. Anh chộp ly nước cam tươi cô ngốc nghếch vô ý bỏ lại, uống sạch rồi đi lên gác. “Tôi cần 10 phút tắm rửa, rồi sẽ sẵn lòng lên đường”.
20 phút sau anh quay lại trong chiếc áo phông đen, quần bò và cái mũ Lakers. Anh nghi ngờ nhìn chiếc quần dải rút màu xám của cô, đôi giày đế mềm và chiếc áo phông đen mà cô miễn cưỡng ăn trộm của anh. “Trông cô ăn mặc không giống đi chơi”.
“Cải trang thôi”. Cô lấy cái kính râm và hướng về phía chiếc ô tô. “Tôi đổi ý rồi và quyết định đi khảo sát với anh”
“Tôi không muốn cô đi cùng tôi”.
“Dù sao tôi vẫn đi. Hơn nữa anh sẽ ngủ gật và bỏ lỡ vài điều quan trọng. Cô mở cửa xe. “Hoặc anh sẽ phát chán và bắt đầu rứt chân lũ châu chấu hay vứt bướm vào lửa hay- anh làm cái gì trong Carrion Way ấy nhỉ?”
“Tôi không biết”. Anh đẩy cô sang bên và trèo vào sau bánh lái. “Cái xe chẳng đẹp tí nào”.
“Không phải tất cả chúng ta đều đủ sức mua một chiếc Maserati”. Cô đi sang bên kia và chui vào xe. Chuyện con ma giả tối qua chỉ rõ mức tuyệt vọng khó chịu và cô phải nhìn thông suốt chuyện này, thậm chí nếu nó có nghĩa phải ở một mình với anh ở nơi những nụ hôn đến mất trí đó không thể bị ngắt quãng bởi những người trồng nho, bọn trẻ hay quản gia nữa.
Chỉ có hai bọn họ. Chỉ nghĩ về điều ấy cũng khiến mạch máu cô đập nhanh. Cô sẵn sàng- hơn cả sẵn sàng- nhưng đầu tiên họ cần một cuộc nói chuyện nghiêm túc. Không quan tâm tới cơ thể cô đang nói gì, trí óc biết cô phải đặt ra giới hạn.
“Tôi mang vài thứ cho một chuyến dã ngoại dễ thương. Chúng ở trong thùng xe”.
Anh ném vào cô ánh nhìn chán ghét. “Không ai ngoài phụ nữ mang dã ngoại vào một cuộc giám sát bí mật cả”.
“Vậy tôi nên mang cái gì ?”
“Tôi không biết. Thức ăn bí mật. Bánh rán rẻ tiền, một bình cà phê nóng, và một cái chai không để đi tiểu”.
” Ngốc thật”.
“Không phải một cái chai tí tẹo. Một cái chai bự”
“Tôi sẽ thử quên tôi là nhà tâm lý học”.
Ren vẫy chào Massimo khi anh tăng tốc rồi tạt về phía biệt thự. “Tôi cần xem xem kịch bản của Jenks đã đến chưa. Tôi cũng sẽ làm cho mọi người đều biết về vụ vắng mặt sắp tới của chúng ta”.
Cô mỉm cười nhìn anh mất hút trong nhà. Cô đã cười với Ren trong mấy ngày qua nhiều hơn trong suốt ba năm cùng với Michael. Nụ cười nhạt đi khi cô nhìn vào những vết thương còn lại từ cuộc đính hôn tan vỡ. Chúng vẫn chưa lành, nhưng chúng đau đớn theo nhiều cách khác nhau. Đó không phải nỗi đau của trái tim tan vỡ mà nỗi đau đã uổng phí quá nhiều thời gian vào điều chưa bao giờ đúng ngay từ đầu.
Mối quan hệ của cô với Michael như một hồ nước tù đọng. Chưa bao giờ từng có những cơn gió lốc, hay những xoáy nước còn ẩn giấu hay, không có những tảng đá chồi lên buộc ai trong số họ đổi hướng hay hành động theo cách mới. Họ chưa bao giờ cãi nhau, chưa bao giờ thách thức nhau. Nhưng cũng chẳng có phấn khích nào- Michael đã đúng- chẳng có đam mê nào.
Với Ren nó sẽ là đam mê… đam mê cuộn xoáy xuyên qua đại dương đầy đá tảng. Nhưng chỉ bởi những hòn đá ở đó không có nghĩa cô phải đâm vào một trong số chúng.
Anh quay lại chiếc xe, trông gợi cảm và phiền nhiễu. “Con bé thích cởi truồng đã tìm thấy kem cạo râu của tôi và bóp phụt hết cả ra bộ bikini của nó”.
“Đầy sáng tạo. Có kịch bản chưa?”
“Chưa, khỉ thật. Và tôi nghĩ một ngón chân của tôi gẫy mất. Jeremy tìm được mấy quả tạ tay và để luôn một quả trên bậc thang. Tôi không hiểu làm thế nào mà Tracy kiên nhẫn chịu đựng chúng được”.
“Tôi nghĩ khi chúng là con anh thì sẽ rất khác đấy”. Cô cố hình dung Ren với những đứa trẻ và thấy những con quỷ nhỏ đẹp trai, những kẻ đeo dính vào các cô trông trẻ, làm bom thối và gọi điện thoại trêu trọc các ông bà già. Không phải một bức tranh dễ chịu.
Cô nhìn anh khinh thường. “Hãy nhớ anh chẳng phải là giải thưởng gì khi còn trẻ con”.
“Đúng vậy. Bác sĩ tâm thần mà cha bắt tôi tới gặp khi tôi mới 11 tuổi giải thích rằng cách duy nhất tôi có được sự quan tâm của cha mẹ là hành động cho xứng đáng. Trước đó tôi luôn cư xử thật tồi tệ để khiến mọi người quan tâm tới mình”.
“Và anh đã mang triết lý đó vào nghề “.
“Này, với tôi nó vẫn hiệu quả như khi còn trẻ con. Mọi người đều nhớ gã tội phạm xấu xa đó đấy”.
Đây không phải lúc để nói về mối quan hệ của họ, nhưng có thể là thời gian thích hợp để đặt một tảng đá nhỏ trên đường anh- không phải để anh ngã sóng soài, chỉ để anh nhận biết hơn. “Anh biết chứ, rằng chúng ta phát triển sự bất thường khi còn nhỏ bởi chúng ta xem chúng như điều thiết yếu đối với sự tồn tại của chúng ta?”
“ừ”
“Một phần quá trình trưởng thành là vượt qua điều đó. Tất nhiên, nhu cầu được quan tâm dường như là yếu tố phổ biến đối với mọi nghệ sĩ vĩ đại nhất, nên trong trường hợp này sự bất thường của anh trở nên cực kỳ hữu dụng”.
“Cô nghĩ tôi là một nghệ sĩ vĩ đại?”
“Tôi nghĩ anh có tiềm năng đó, nhưng anh không thể thực sự vĩ đại chừng nào vẫn còn đóng những vai như thế”.
“Vớ vẩn. Mỗi vai đều có sắc thái riêng nên đừng nói với tôi tất cả chúng đều như nhau. Và những diễn viên luôn thích đóng vai kẻ thủ ác. Nó trao cho họ cơ hội xóa bỏ những rào chắn”.
“Chúng ta không nói về các diễn viên nói chung. Chúng ta đang nói về anh và thực tế anh không sẵn đóng một vai nào khác. Tại sao vậy?”
“Tôi đã nói với cô rồi, và sáng nay còn quá sớm cho những tranh luận kiểu đó”.
“Bởi anh lớn lên với quan điểm méo mó của bản thân. Anh bị tổn thương về cảm xúc khi còn nhỏ và giờ anh cần làm rõ động cơ của việc chọn vai”. Một tảng đá nhỏ khác quăng vào đường anh, và sau đó cô sẽ để anh yên. “Anh làm điều đó bởi anh yêu việc đóng vai những kẻ xấu xa đó hay bởi ở mức độ nào đó anh không cảm thấy xứng đáng đóng vai anh hùng?”
Anh đấm tay vào bánh lái. “Có Chúa làm chứng, đây là lần cuối cùng con hẹn hò một bác sĩ tâm thần khốn khiếp”.
Cô tự cười mình. “Chúng ta không hẹn hò. Và anh đang phóng nhanh”.
“Im đi”.
Cô ghi nhớ để đưa anh danh sách Nguyên tắc Mối quan hệ lành mạnh của Cuộc chiến công bằng, không ai biện hộ bằng cách gào lên “Im đi” cả.
Họ đến thành phố, và khi lái qua quảng trường, cô thấy vài cái đầu ngoái lại nhìn. “Tôi không hiểu. Dù anh cải trang, mấy người đó lúc này hẳn đã biết anh là ai rồi, nhưng họ không quấy rầy anh xin chữ ký. Anh không thấy điều đó kỳ lạ à?”
“Tôi bảo Anna tôi sẽ mua vài đồ chơi mới cho sân chơi của trường học địa phương nếu mọi người để tôi yên”.
“Xét cách anh khai thác thêm mối quan tâm, thì việc giấu mình thật lạ đấy”.
“Cô thức dậy sáng nay và đặt kế hoạch khỉ gió chọc tức tôi à hay nó tự dưng diễn ra thế?”
“Tăng tốc đi”.
Anh thở dài.
Họ bỏ lại thị trấn sau lưng, và sau vài cây số nữa họ rời đường chính vào một đường nhỏ hơn, nơi cuối cùng anh cũng hạ cố nói chuyện lại với cô. “Con đường này dẫn tới một lâu đài bỏ hoang trên quả đồi phía trên ngôi nhà. Chúng ta sẽ có một tầm nhìn tốt từ đó”.
Con đường ngày càng hẹp khi họ đến gần hơn. Cuối cùng nó kết thúc tại đầu một lối mòn, nơi Ren dừng xe lại. Khi họ xuyên qua rừng cây leo lên, anh đỡ lấy túi rau từ tay cô. “Ít nhất cô cũng không mang theo một cái giỏ picnic ẻo lả”.
“Tôi cũng biết vài điều về hoạt động bí mật “.
Anh khịt mũi.
Khi họ tới khu vực quang đãng trên đỉnh đồi, anh dừng lại đọc tấm biển lịch sử mòn vẹt ở rìa khu vực này. Cô bắt đầu thăm dò và phát hiện lâu đài đổ nát này không phải là một trong những toà nhà đơn lẻ mà là một công sự từng ôm chứa nhiều toà nhà. Những dây nho uốn quanh các bức tường đổ nát và leo lên tàn tích của tháp canh cũ. Những cái cây mọc xuyên qua mảnh vỡ của mái vòm và những bông hoa dại chồi lên xuyên qua cái hẳn đã từng là nền đá của một kho thóc hay chuồng ngựa.
Ren bỏ lại tấm biển lịch sử và đến chỗ cô khi cô nhìn bao quát khung cảnh cánh đồng và khu rừng. “Đây là một khu vực chôn cất của người Etruscan trước khi lâu đài được xây dựng ở đây”, anh nói.
“Phế tích chồng lên phế tích”. Thậm chí bằng mắt thường cô cũng thấy ngôi nhà nông trại phía dưới, nhưng cả khu vườn và rừng ô liu đều vắng vẻ. “Chẳng có gì diễn ra cả”.
Anh quan sát kỹ bằng chiếc ống nhòm mang theo. “Chúng ta đi chưa đủ lâu. Đây là Ý. Họ cần thời gian sắp xếp mọi việc”.
Một con chim từ tổ nằm trên bức tường sau lưng họ bay vụt ra. Bởi đứng quá gần sẽ quấy rầy sự yên bình của khu vực này nên cô tránh ra xa. Chân cô giẫm nát vài cây bạc hà dại. Mùi hương ngọt ngào vây bọc quanh cô.
Cô chú ý một mảng tường có một hốc có vòm cong. Khi tới gần hơn cô thấy đó là nơi cầu nguyện, trước kia chắc đã từng là nhà nguyện. Những vết mầu bạc phếch vẫn còn ẩn hiện trên phần còn lại của mái vòm- một màu nâu đỏ nhạt chắc đã từng đỏ thẫm, và những dấu tích phủ bụi của màu xanh lơ, màu hoàng thổ đã phai. “Mọi thứ quá yên bình. Tôi tự hỏi sao họ lại bỏ rơi nó nhỉ”.
“Tấm biển nói tới một bệnh dịch vào thế kỷ 15 cùng thuế khóa nặng nề của các giám mục làng bên. Hoặc có thể họ đã bị những hồn ma của người Etruscan chôn nơi đây xua đuổi”.
Nghe giọng anh bực bội trở lại. Cô xây lưng về phía anh và nhìn lên mái vòm. Nhà thờ thường làm cô bình tâm nhưng Ren quá gần. Cô ngửi thấy mùi khói và quay lại thấy anh đang hút thuốc.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Tôi chỉ hút một điếu mỗi ngày”.
“Anh có hút khi tôi không nhìn không?”
Anh lờ tịt cô đi và rít một hơi sâu, rồi lang thang về phía một chiếc cổng. Khi anh dựa vào khối đá ấy, nhìn anh khó gần và xa cách. Có lẽ cô không nên buộc anh soi vào thời thơ ấu.
“Cô sai rồi”, bất ngờ anh nói. “Tôi hoàn toàn có khả năng tách biệt giữa đời thực và màn ảnh”.
“Tôi chưa bao giờ nói là anh không”. Cô ngồi xuống một đoạn tường và ngắm kỹ chân dung anh, được chạm khắc tinh tế theo một tỉ lệ hoàn hảo. “Tôi chỉ đoán rằng, quan điểm của bản thân anh được hình thành từ thời thơ ấu, khi anh nhìn và làm những việc mà không đứa trẻ nào nên làm, có lẽ không phù hợp với người đàn ông anh đã trở thành”.
“Cô không đọc báo à?”
Cuối cùng cô cũng hiểu điều thực sự quấy rầy anh . “Anh không thể thôi phiền muộn về chuyện xảy ra với Karli, phải không?”
Anh rít thuốc, chẳng nói một lời.
“Sao anh không tổ chức họp báo và nói sự thật?” cô ngắt một lá bạc hà dại và vò nát giữa những ngón tay.
“Mọi người chán ngấy rồi. Họ tin điều họ muốn”.
“Anh quan tâm đến cô ấy phải không?”
“Phải, cô ấy là một đứa trẻ ngọt ngào… và Chúa ơi, thật tài năng. Thật khó khăn khi nhìn tất cả uổng phí”.
Cô vòng tay qua gối. “Anh và cô ấy cùng nhau bao lâu rồi?”
“Chỉ vài tháng trước khi tôi phát hiện vấn đề ma tuý của cô ấy tồi tệ đến thế nào. Rồi tôi chìm vào giấc mơ giải cứu và dành vài tháng cố giúp cô ấy”. Anh gẩy tro, rít một hơi khác. “Tôi đã sắp xếp một sự can thiệp. Cố bảo cô ấy vào trại cai nghiện. Chẳng ăn thua, nên cuối cùng tôi cũng ra đi”.
“Tôi hiểu”.
Anh nhìn cô một cái nhìn ảm đạm “Cái gì?”
“Không gì cả”. Cô nhấc cây bạc hà lên mũi và ước cô có thể để mọi người là mình mà không cố sửa chữa họ, đặc biệt khi điều đó trở nên ngày càng rõ ràng là người cần được sửa chữa nhất là chính cô.
“Cái quái gì là “Tôi hiểu”? Nói điều cô nghĩ đi. Chúa biết điều đó chẳng khó khăn gì đối với cô cả”
“Anh nghĩ tôi nghĩ gì?”
Khói cuộn lên từ mũi anh. “Giá cô nói với tôi”.
“Tôi không phải bác sĩ tâm lý của anh, Ren”.
“Tôi sẽ viết séc cho cô. Nói điều trong đầu cô đi”.
“Điều trong đầu tôi không quan trọng. Quan trọng là cái trong đầu anh”.
“Nghe như cô đang phán xét tôi”. Anh xù lông nhím thù địch. “Nghe như cô nghĩ tôi có thể làm gì đó để cứu cô ấy và tôi không thích điều đó”.
“Đó có phải điều anh nghĩ về tôi không? Phán xét anh?”
Anh quẳng điếu thuốc xuống. “Không phải lỗi của tôi khi cô ấy tự vẫn, khốn kiếp. Tôi đã làm mọi điều có thể”.
“Anh đã làm?”
“Cô nghĩ tôi nên ở tịt đó chắc?” Anh di đầu thuốc lá trên đất. “Tôi có nên đưa cho cô ấy cây kim khi cô ấy muốn phê không? Làm vài mồi cho cô ấy? Tôi đã nói tôi có vấn đề ma tuý khi còn bé. Tôi không thể ở gần của nợ đó được”.
Cô nhớ lời đùa cợt của anh về việc hít ma túy nhưng giờ anh không đùa.
“Tôi đã cai khi ngoài 20 tuổi, nhưng nó vẫn làm tôi sợ chết khiếp khi nghĩ tôi đã sắp tới chỗ làm hỏng cuộc đời. Từ đó tôi luôn bảo đảm ở xa nó hết mức có thể”. Anh lắc đầu. “Điều xảy ra với cô ấy lại chính là sự uổng phí khốn khiếp đó chứ”
Tim cô đau nhói vì anh. “Và nếu ở gần đó, có lẽ anh đã cứu được cô ấy?”
Anh quay sang cô, vẻ mặt anh giận điên lên. “Vớ vẩn. Không ai cứu được cô ấy hết”.
“Anh chắc chứ?”
“Cô nghĩ tôi là người duy nhất cố gắng à? Gia đình cô ấy ở đó. Vô số bạn bè của cô ấy nữa. Nhưng tất cả những gì cô ấy quan tâm là chỗ ma túy tiếp theo”.
“Có lẽ anh có thể nói hay làm gì đó?”
“Cô ấy là con nghiện, khốn khiếp. Cô ấy phải tự giúp chính mình ở điểm nào đó”.
“Và cô ấy không làm vậy à?”.
Anh xục ngón chân vào đất.
Isabel nhổm dậy. “Anh không thể giúp cô ấy, Ren, nhưng anh muốn. Và anh đã phát điên lên kể từ khi cô ấy chết, cố tìm ra xem anh có thể nói hay làm gì để tạo nên kết cục khác”
Anh đút tay vào túi và nhìn ra xa. “Đằng ấy chẳng có gì cả”.
“Anh chắc chứ?”
Hơi thở dài vọng từ nơi nào sâu thẳm. “Phải”.
Cô đến bên cạnh và xoa eo lưng anh. “Hãy luôn nhắc nhở bản thân mình”.
Anh nhìn xuống cô, cái cau mày giãn ra. “Tôi sẽ phải viết séc cho cô, đúng chứ?”
“Cứ coi như học phí cho bài giảng nấu ăn”.
Môi anh nhếch lên .
“Đừng cầu nguyện cho tôi, ok? Mặc xác tôi”.
“Anh không nghĩ mình xứng đáng vài lời cầu nguyện à?”
“Không khi tôi cố nhớ người cầu nguyện cho tôi nhìn thế nào khi khỏa thân”.
Có gì nóng bỏng diễn ra giữa họ. Anh giơ tay và chậm rãi vén một món tóc ra sau tai cô. “Đó chỉ là may mắn thôi. Tôi đã cư xử tốt trong nhiều tháng, nhưng sau đó, khi cuối cùng tôi cũng sẵn sàng gây chuyện, tôi đã bị bỏ mặc trên đảo hoang với một bà xơ”.
“Đó là cách anh nghĩ về tôi à?
Anh nghịch dái tai cô. “Tôi đang cố, nhưng chẳng ăn thua”.
“Tốt”.
“Chúa ơi, Isabel, cô gửi đi nhiều tín hiệu nhiễu còn hơn một chiếc ra đi ô hỏng”.
Anh buông thõng tay tức tối.
Cô liếm môi. “Đó là… bởi vì tôi mâu thuẫn”.
“Cô chẳng mâu thuẫn tí nào. Cô muốn điều này nhiều như tôi thôi, nhưng cô chưa tìm ra làm cách nào để đưa nó vào kế hoạch đời cô hiện tại, nên cô cố trì hoãn (drad your heels). Cũng gót chân (heel) ấy, tiện đây mới nói, tôi thích thấy nó đặt trên vai tôi cơ”.
Miệng cô bỗng nhiên khô đi.
“Cô làm tôi trở thành tu sĩ rồi!” anh kêu lên.
“Và anh nghĩ anh không làm thế với tôi chắc?”
“Tin tốt đầu tiên suốt cả ngày nay. Vậy sao chúng ta vẫn đứng đây nhỉ?
Anh chìa tay ra nhưng cô nhảy lùi lại. “Tôi.. tôi phải lấy lại phương hướng. Chúng ta cần lấy lại phương hướng. Ngồi xuống nói chuyện đã”.
“Chính là điều tôi không muốn”. Giờ anh là người bước lùi . “Khỉ thật, tôi không bị cắt ngang lần nữa chứ, đúng vào lúc tôi đặt tay lên cô, y như rằng có người xuất hiện ở ngôi nhà nông trại. Thế cô đã lấy bữa ăn trưa ra chưa, bởi tôi cần một sự xao lãng lớn đấy”.
“Tôi nghĩ chuyến dã ngoại này quá nữ tính đối với anh”.
“Cái đói đặt tôi vào mối liên kết với mặt nữ tính trong tôi. Sự thất vọng tình dục, mặt khác, đặt tôi liên kết với bản năng giết người. Bảo tôi rằng cô không quên rượu”.
Đây là cuộc theo dõi, anh chàng ẻo lả, không phải tiệc cốc tai. Dùng cái ống nhòm trong lúc tôi bày thức ăn ra”.
Lần này anh không tranh cãi, và trong lúc anh quan sát, cô lấy ra những đồ đã mua từ sáng. Cô đã mua bánh sandwich với những lát thịt xông khói kiểu Ý mỏng dính nằm giữa lát bánh mì Ý mới nướng. Salát làm từ cà chua chín, húng tươi, farro, một dạng ngũ cốc như lúa mạch thường có trong thức nấu ở Tuscany. Cô đặt tất cả trong bóng râm của bức tường tạo thuận lợi cho tầm nhìn về ngôi nhà nông trại, và thêm một chai nước khoáng và những trái lê còn lại.
Cả hai người dường như nhận ra họ không thể chịu được một màn dạo đầu bằng miệng, nên họ nói về thức ăn và sách trong lúc ăn- mọi thứ ngoài sex. Ren thông minh, hài hước và có nhiều thông tin hơn cô trong những chủ đề đa dạng.
Cô vừa lấy một trái lê thì anh chộp lấy ống nhòm. “Có vẻ như buổi tiệc cuối cùng cũng bắt đầu”.
Cô tìm chiếc kính xem opera và quan sát khi khu vườn và rừng ô liu dần đông nghẹt người. Massimo và Giancarlo xuất hiện đầu tiên, cùng với người đàn ông cô nhận ra là anh trai Bernardo của Giancarlo, người là poliziotto của địa phương, hay cảnh sát. Anna chiếm chỗ tại đỉnh tường với Marta và vài người phụ nữ trung tuổi khác. Tất cả họ bắt đầu chỉ dẫn hoạt động của nhóm thanh niên khi họ tới. Isabel nhận ra người phụ nữ tóc đỏ xinh xắn cô mua hoa hôm qua, người đàn ông trẻ đẹp trai làm việc ở cửa hàng Foto và chủ hàng thịt.
“Nhìn xem còn ai có mặt nữa”.
Cô quay kính opera theo hướng chiếc ống nhòm của Ren và thấy Vittorio bước vào vườn cùng Giulia. Họ tham gia vào một nhóm bắt đầu dỡ từng phần bức tường, từng tảng đá một. “Tôi không nên thất vọng với họ,”, cô nói, “nhưng tôi có”.
“Tôi cũng vậy”.
Marta xua một người đàn ông trẻ hơn khỏi những khóm hồng của bà.
“Tôi thắc mắc họ đang tìm gì vậy? Và sao họ phải đợi đến khi tôi chuyển vào mới cố tìm?”
“Có lẽ trước lúc đó họ vẫn không biết nó bị mất”. Anh đặt ống nhòm sang bên và bắt đầu dọn rác vào túi. “Tôi nghĩ giờ là lúc chơi bóng chày một chút đây”.
“Anh không được dùng dao hay súng đâu đấy”.
“Chỉ khi đó là cách cuối cùng thôi”.
Anh để tay anh trên tay cô giữ cô đứng vững khi họ chậm rãi đi xuống lối mòn tới chiếc xe. Chỉ mất một lúc để quẳng mọi thứ vào trong và lên đường. Anh đạp mạnh xuống chiếc Panda. “Chúng ta đang tấn công bí mật”, anh nói khi đi vòng Casalleone chứ không đi theo đường thẳng nhất qua thị trấn. “Mọi người ở Ý có điện thoại di động, và tôi không muốn ai đó ở căn nhà nông trại biết chúng ta đang về”.
Họ bỏ chiếc xe cạnh đường không xa ngôi biệt thự và đi xuyên rừng. Anh nhặt một chiếc lá trên tóc cô khi họ bước vào rừng ô liu và đi về phía căn nhà.
Anna là người đầu tiên thấy họ. Bà đặt bình nước đang cầm xuống. Ai đó tắt ra đi ô chơi nhạc pop. Dần dần tiếng ồn ào trò chuyện ngừng hẳn, và đám đông thay đổi. Giulia bước tới bên Vittorio và đút tay cô vào tay anh. Bernado, mặc đồng phục cảnh sát đứng bên cạnh anh trai Giancarlo.
Ren đứng ở bìa rừng, đảo mắt nhìn đống lộn xộn, rồi nhìn đám đông. Anh chưa bao giờ trông giống một gã giết người bẩm sinh đến thế và mọi người đều hiểu thông điệp ấy.
Isabel lùi lại để anh có nhiều chỗ làm việc.
Anh chậm rãi, lướt đôi mắt diễn viên từ khuôn mặt này tới khuôn mặt khác, đóng vai kẻ xấu – vai duy nhất anh thừa biết làm thế nào. Khi sự im lặng trở nên không chịu đựng nổi, cuối cùng anh nói. Bằng tiếng Ý.
Cô đáng lẽ phải biết cuộc nói chuyện không bằng tiếng Anh, nhưng cô không nghĩ về điều đó, và cô tức giận đến nỗi muốn hét lên.
Khi anh ngừng lại, tất cả bọn họ bắt đầu đáp lời. Cứ như nhìn cả một đội chỉ huy dàn nhạc quá khích. Những cái chỉ trỏ lên trời, xuống đất, vào đầu và ngực. Những bột phát ầm ĩ, những cái nhún vai, những cái đảo mắt. Cô ghét vì không hiểu họ nói gì.
“Tiếng Anh”, cô rít lên, nhưng anh quá bận chiếu cái nhìn hủy diệt vào Anna nên không chú ý. Bà quản gia bước lên trước đám đông, nơi bà đáp trả anh với tất cả kịch tích của một diva diễn một aria bi thảm.
Cuối cùng anh cắt ngang lời bà ta và nói gì đó với đám đông. Khi anh nói xong, họ bắt đầu giải tán, từ người nọ tới người kia im bặt.
“Họ nói gì vậy?” cô hỏi.
“Chuyện phi lý về cái giếng đó”.
“Tìm điểm yếu của họ đi”.
“Tôi làm rồi”, anh bước sâu hơn vào vườn. “Giulia, Vittorio, các người không đi đâu hết”.