Breaking Dawn - Hừng đông

Chương 02 - Part 2


Bạn đang đọc Breaking Dawn – Hừng đông: Chương 02 – Part 2

 
Tôi ngồi dựa vào gối, cảm thấy buồn ngủ. Tôi chăm chú quan sát những khoảng tường của căn phòng mình, chúng ánh lên màu trắng nhạt trong ánh trăng từ mi mắt nặng trĩu.
Đêm nay là đêm cuối cùng của tôi ở căn phòng này. Đêm cuối cùng là Isabella Swan. Tối mai, tôi sẽ là Bella Cullen. Cho dù đối với tôi, toàn bộ đám cưới đầy tính thử thách này quả là khó khăn, tôi vẫn phải thừa nhận rằng tôi thích được nghe điều đó.
Tôi để tâm trí mình thơ thẩn vẩn vơ một lúc, mong cơn buổn ngủ sẽ cuốn tôi đi. Nhưng, sau một số phút, tôi cảm thấy bản thân ngày càng tỉnh táo hơn, nỗi lo lắng cào ruột và khiến nó xoắn lại đến mức khó chịu. Cái giường trở nên quá mềm mại, quá ấm áp nếu không có Edward. Jasper đã đi rồi, và mọi cảm giác yên bình và thư giãn cũng đã trôi theo anh ấy. Ngày mai sẽ là một ngày rất dài.
Tôi nhận thấy rằng hầu hết mọi sự sợ hãi của tôi thật ngớ ngẩn- tôi chỉ phải tự vượt qua chính mình. Sự quan tâm chăm sóc của anh là một phần không thể thiếu của cuộc đời tôi. Tôi luôn cảm thấy không hoà hợp với cảnh tượng trống trải này. Tuy thế, tôi có một số nỗi lo nhất định.
Đầu tiên làđòanxe chở váy cưới. Alice hoàn toàn để cho những thẩm mĩ đầy tính nghệ thuật của mình át chế mục đích thực tiễn của chiếc váy ấy. Huy động cả cầu thang nhà Cullen và mộtđòan xenghe có vẻ như không tưởng. Đáng lẽ tôi nên tập dượt truớc.
Sau đó là danh sách khách mời.
Gia đình Tanya, thị tộc Denali có thể sẽ đến bất cứ lúc nào ở lễ cưới. Nhưng thật là thiếu tế nhị nếu để gia đình Tanya ở chung phòng với khách mời từ bộ lạc Quileute, bố Jacob và nhà Clearwater. Những người Denali chẳng ưa người sói tí nào. Trên thực tế, rốt cục chị Irina của Tanya sẽ không đến dự đám cưới, cô ấy luôn nuôi một mối thù truyền kiếp với người sói khi đã giết bạn của cô là Laurent ( chỉ là vì hắn ta định giết tôi ). Cảm ơn vì mối thù hằn ấy, thị tộc Denalis đã bỏ gia đình Edward khỏi những việc cần ít thời gian nhất. Nó không giống với việc những con sói Quileute đã cứu mạng sống của tất cả chúng tôi khi đám tân ma cà rồng tấn công…

Edward đã cam đoan với tôi là việc để nhà Denalis gần những nguời Quiluete không hề nguy hiểm.Tanya và cả gia đình của cô- cạnh Irina- cảm thấy thực sự có lỗi khủng khiếp cho sự bỏ mặc ấy. Đình chiến với người sói là một cái giá nhỏ để phần nào để đền đáp, một món nợ mà họ sẵn sàng trả.
Đó là vấn đề lớn nhất, nhưng cũng có một vấn đề nhỏ nữa : Lòng tự trọng dễ tổn thương của tôi.
Tôi chưa bao giờ thấy Tanya, nhưng tôi chắc chắn rằng gặp mặt cô ấy sẽ không phải là một kinh nghiệm dễ chịu cho vốn sống của tôi. Ngày xửa ngày xưa, có lẽ trước khi tôi sinh ra, cô ấy đã đóng một vai trò gì đó với Edward- không phải tôi đổ lỗi cho cô ấy hay ai khác vì mong muốn được có Edward. Dù vậy, chí ít cô ấy vẫn luôn đẹp và huyền ảo đến tuyệt vời. Mặc dù Edward hoàn toàn -đã ưu tiên tôi đến mức không thể tưởng tượng nổi -thì tôi vẫn không thể ngừng so sánh.
Tôi đã lầm bầm chút ít cho đến khi Edward, người biết điểm yếu của tôi, làm tôi cảm thấy mình có lỗi.
” Bọn anh là những điều gần gũi nhất mà họ có đối với một gia đình, Bella”. Anh nhắc tôi.” Họ luôn cảm thấy mình là trẻ mồ côi, em biết đấy, cho dù sau bao nhiêu lâu đi nữa.”
Và tôi phải thừa nhận điều ấy, giấu đi vẻ mặt khó chịu của mình.
Bây giờ Tanya đã có một gia đình lớn, gần như gia đình Cullen. Họ có năm người : Tanya, Kate và Irina được gia nhập với sự giúp sức của Carmen và Eleazar gần giống như cách gia đình Cullen có thêm Alice và Jasper, tất cả họ đều gắn bó bởi khát khao được sống nhiều tình yêu thương hơn những ma cà rồng thường vẫn hay làm.
Đối với tất cả các bạn, dù vậy, Tanya và các chị của cô ấy vấn đang độc thân theo một kiểu. Vẫn tiếp tục tiếc thương. Bởi vì một khoảng thời gian rất lâu trước đó, họ cũng đã có một người mẹ.

Tôi có thể tưởng tượng lỗ hổng mà sự mất mát đó để lại. Thậm chí sau một nghìn năm nữa, tôi cố hình dung ra cảnh gia đình Cullen không còn người sáng lập, trung tâm của họ, người dẫn đường, người cha của họ, Carlise. Tôi cũng không thể thấy được điều đó.
Carlise đã giải thích lịch sử nhà Tanya ở một trong những buổi tối tôi ở lưu lại muộn tại nhà Cullen, tôi đã học nhiều nhất có thể, chuẩn bị càng nhiều càng tốt cho tương lai tôi đã chọn. Cậu chuyện của mẹ Tanya là một trong nhiều, một truyền thuyết có tính cảnh cáo, phản ánh rõ một trong những luật lệ mà tôi cần phải biết khi tôi tham gia vào giới bất tử. Chỉ một luật duy nhất- một điều luật mà ngay khi bị phá vỡ thôi thì sẽ lập tức dẫn tới hàng nghìn vấn đề tai hoạ khác, đó là : Giữ bí mật
Giữ bí mật có nghĩa là rất nhiều thứ- sống kín đáo như nhà Cullen, chuyển chỗ trước khi con người có thể nghi ngờ chuyện họ không tăng thêm tí tuổi nào. Hoặc hoàn toàn giữ không để cho con người hay biết- ngoại trừ thời điểm các bữa ăn- cái cách mà những người du cư như James và Victoria đã sống, con đường mà bạn của Jasper, Peter và Charlotte vẫn đang duy trì. Nó có nghĩa là giữ kiểm soát bất cứ một tân ma cà rồng nào mà bạn tạo ra, như Jasper đã làm khi anh sống với Maria. Như Victoria đã thất bại khi làm điều đó với tân ma cà rồng của cô ta.
Nhưng trước tiên, nó không có nghĩa là tạo ra một số thứ gì đó vô dụng, bởi vì, có một số sinh vật đã không thể kiểm soát nổi.
” Bác không biết tên mẹ Tanya.” Carlise gật đầu, đôi mắt hoàng ngọc, gần như phản chiếu chính xác màu tóc hoe của ông ánh lên một nỗi buồn khi nhớ đến nỗi đau của Tanya.” Họ không bao giờ nói điều đó về bà ấy nếu họ có thể tránh, chưa bao giờ tự nguyện nghĩ đến bà ấy.
” Người phụ nữ đã tạo ra Tanya, Kate và Irina- người yêu thương chúng vô cùng, bác tin là thế, bà đã sống nhiều năm trước khi bác được sinh ra, trong một khoảng thời gian đầy tai hoạ của thế giới chúng ta, tai họa của những đứa trẻ bất tử.”
” Điều mà họ nghĩ, những bậc tiền bối ấy, bác đang bắt đầu không hiểu. Họ tạo ra những ma cà rồng còn nhiều hơn cả con người, giới này lúc đó còn có số lượng ít hơn cả trẻ sơ sinh nữa.”
Tôi nuốt nước bọt ngược trở lại ống quản đang nổi cồn lên trong cổ khi đang cố vẽ ra dần dần bức tranh mà ông miêu tả.” Chúng rất đẹp.” Carlise giải thích rất nhanh khi thấy phản ứng của tôi.” Rất được yêu quý, rất được say mê, cháu không thể tưởng tượng được đâu. Cháu không thể làm gì ngoài việc ở bên chúng để yêu chúng, đó quả thực là một thứ tự phát.”

” Tuy nhiên, chúng không được dạy dỗ. Chúng ngay lập tức dừng lại ở bất cứ lứa tuổi phát triển nào mà chúng đạt được trước khi bị cắn. Những đứa trẻ hai tuổi đáng yêu với lúm đồng tiền và chỉ mới biết bập bẹ nói ngọng cũng có thể huỷ diệt nửa ngôi làng chỉ với một trong những cơn giận dữ của chúng. Nếu chúng đói, chúng sẽ được cho ăn, và không có dấu hiệu cảnh báo nào có thể kiềm chế được chúng. Con người thấy chúng hành động, những câu chuyện lan truyền, nỗi sợ hãi toả nhanh như cháy rừng…”
” Mẹ của Tanya đã tạo ra một đứa trẻ như thế. Và giống như những bậc tiền bối, bác không thể tìm hiểu được nguyên nhân tại sao họ làm vậy.” Ông hít một hơi thở sâu và vững vàng.” Nhà Volturi tất nhiên cũng trở nên liên đới.”
Tôi đã nao núng như tôi luôn luôn cảm thấy thế khi nghe thấy cái tên ấy, nhưng dĩ nhiên huyền thoại về ma cà rồng Ý- chất hoàng gia trong sự tôn kính của những người khác đối với họ sẽ khiến họ trở thành trung tâm cho toàn bộ câu chuyện này. Sẽ không có luật nếu không có hình phạt, sẽ không có hình phạt nếu không có ai truyền tải hay thực hiện nó. Ba bậc tiền bối, Aro, Caicus, Marcus tuần theo luật của lực lượng Volturi, tôi chỉ gặp họ đúng một lần, nhưng ở cuộc chạm trán ngắn gọn ấy, dường như đối với tôi, Aro, với khối óc đầy quyền lực của ông- tài năng thiên bẩm đọc thấu suy nghĩ người khác chỉ bằng một lần chạm, để rồi ông ta biết mọi suy nghĩ mà một con người đã từng nghĩ tới- là người lãnh đạo thật sự.
” Nhà Volturi quan sát những đứa trẻ bất tử tại quê hương ở Volterra của họ và trên toàn thế giới. Caius quyết định những kẻ trẻ tuổi không có đủ khả năng bảo vệ bí mật của chúng ta. Và vì thế chúng phải bị huỷ diệt.”
” Bác nói với cháu là chúng rất đáng yêu. Ừ, phù thuỷ đánh lại con người cuối cùng- giới đã gần như bị tiêu diệt hoàn -toàn để bảo vệ chúng. Cuộc chém giết không bị lan rộng như ở chiến tranh phía Nam ở lục địa này, nhưng có sức tàn phá nặng nề hơn theo cách của nó. Những phù thuỷ giữ được mối quan hệ lâu dài, những truyền thống cũ, bạn bè….Rất nhiều thứ đã mất. Cuối cùng, lý thuyết thuần hoá chúng hoàn toàn bị thải bỏ. Những đứa trẻ bất tử trở thành điều không được nhắc đến, một điều cấm kỵ.”
” Khi bác sống với nhà Volturi, bác có gặp hai đứa nhóc bất tử, vì thế bác trực tiếp biết được ma lực và những rắc rối mà chúng có. Aro xem xét những đứa nhỏ trong nhiều năm sau khi thảm hoạ chúng tạo ra đã qua đi. Cháu biết bản tính thiên bẩm lúc nào cũng tò mò của ông ấy đấy; ông mong chúng có thể được thuần hoá. Nhưng đến cuối cùng, họ cũng đã thống nhất phán quyết cuối cùng : những đứa trẻ bất tử không được phép tồn tại.” Tôi nhớ mọi thứ nhưng chợt quên mất mẹ chị em nhà Denali khi câu chuyện bắt đầu lại chuyển hướng về bà.
” Không chính xác rõ ràng chuyện gì đã xảy ra với mẹ Tanya”. Carlise đã nói.” Tanya, Kate và Irisna đã chắc chắn hoàn toàn đuợc sống cho đến ngày nhà Volturi coi chúng, mẹ của chúng và sự tạo thành bất hợp pháp của bà là những người tù của họ. Có một sự phớt lờ đối với việc Tanya và chị em nó được cứu như thế nào. Aro đã chạm vào chúng và thấy rằng chúng hoàn toàn vô tội, vì thế chúng không bị trừng phạt cùng với mẹ.”
” Không ai trong số chúng từng thấy thằng bé ấy trước đó, hay mơ thấy sự tồn tại của nó, cho đến ngày chúng thấy nó bị hoả thiêu trong vòng tay của mẹ. Bác chỉ có thể đoán rằng mẹ chúng đã giữ bí mật đế bảo vệ nguồn gốc đích xác của nó. Nhưng tại sao bà ấy lại tạo ra thằng bé đầu tiên?.Thằng bé ấy là ai ?, và nó có ý nghĩa thế nào với bà mà khiến bà phải đi qua những lằn ranh giới hạn?. Tanya và những đứa khác chưa bao giờ nhận được câu trả lời cho bất cứ câu hỏi nào. Nhưng chúng không thể nào nghi ngờ về tội lỗi của mẹ chúng, bác nghĩ rằng chúng chưa bao giờ thực sự tha thứ cho bà.”
” Thậm chí ngay với cả sự bảo đảm an toàn tuyệt đối của Aro rằng Tanya, Kate và Irina là vô tội, Caius vẫn muốn hoả thiêu chúng. Có tội vì có liên đới. Chúng thật may mắn vì Aro ngày ấy thật nhân từ. Tanya và chị em nhà ấy được tha thứ, nhưng cái để lại trong sâu thẳm chúng là một trái tim không lành lặn và sự tôn kính mạnh mẽ không thể đổi thay với luật lệ…”

Tôi không chắc chắn ký ức ấy đã chuyển thành giấc mơ tự khi nào. Khoảnh khắc đó như thể tôi đang lắng nghe Carlise nói trong tâm trí, nhìn vào khuôn mặt của ông, và thoáng chốc sau đó tôi lại trông thấy một khoảng đất xám xịt và cằn cỗi với không khí xung quanh toả ra mùi cháy khét nồng nặc. Không chỉ có mình tôi ở đó.
Một đám lộn xộn đứng giữa nơi ấy, tất cả đều che mình trong lớp áo choàng màu tro, điều đó đã tôi hoảng sợ- họ chỉ có thể là nhà Volturi, và tôi đã chống lại luật lệ mà họ đã ban bố, may mắn sao đến bây giờ tôi vẫn còn là con người. Nhưng tôi biết, khi tôi thỉnh thoảng tái diễn sự chống lại ấy trong mơ, tôi vẫn vô hình đối với họ.
Vây quanh tôi là những sinh vật đang bị thiêu cháy. Tôi nhận ra mùi vị ngọt ngào trong không khí và không thăm dò cái gò cao ấy quá gần. Tôi không mong muốn được thấy mặt những ma cà rồng mà họ đã chấp pháp để xử tội, vì tôi phần nào lo sợ rằng tôi có thể nhận ra ai đó thân quen trong dàn người bị hoả thiêu ấy.
Những người đứng đầu của Volturi đứng thành vòng tròn quanh một thứ gì đó hoặc một ai đó, và tôi nghe thấy giọng nói thì thầm của họ vang lên trong sự lo lắng và bối rỗi. Tôi tiến đến sát mép những chiếc áo choàng, bị thôi thúc bởi mong muốn được thấy cái thứ hoặc người đã khiến họ phải xem xét trong nỗi kích động đến nhường ấy. Bò một cách cẩn thận giữa hai trong những thi thể cao lớn được bọc vải liệm, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy chủ đề của tranh luận của họ, hiện giờ đang nổi bật giữa một gò đất cao.
Đứa bé rất đẹp, rất đáng yêu, giống như Carlise đã miêu tả. Nó vẫn còn là nhỏ tí, có lẽ mới chỉ hai tuổi. Những lọn tóc xoăn màu nâu nhạt ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh cùng gò má tròn trĩnh và đôi môi đầy đặn của nó. Và thằng bé đang run rẩy. đôi mắt nó nhắm lại như thể nó đang quá sợ hãi để chứng kiến cái chết đang tiến gần đến từng giây một.
Tôi bị mắc vào một mong ước mạnh mẽ là cứu đứa trẻ đáng yêu đang sợ hãi ấy khỏi nhà Volturi, bất kể mối đe doạ huỷ diệt của họ, điều đó không còn quan trọng với tôi nữa. Tôi thúc vào họ, không quan tâm việc họ có nhận ra sự có mặt của tôi hay không. Chen lấn để lấy khoảng trống, tôi chạy hết tốc lực tới đứa bé.
Tôi chỉ thực sự loạng choạng suýt ngã và bất chợt chết lặng khi thấy được rõ ràng cảnh tượng của cái gò à nó đang ngồi lên. Đó không phải đất và đá – mà là một đống những xác người queo quắt. Quá muộn để không thấy những khuôn mặt ấy. Tôi biết tất cả họ-Angela, Bella, Jessica, Mike…Và ngay dưới nơi nó ngồi…là thi thể của bố mẹ tôi.
Đứa bé chợt mở to đôi mắt sáng rực máu của nó.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.