Breaking Dawn - Hừng đông

Chương 13 - Part 2


Bạn đang đọc Breaking Dawn – Hừng đông: Chương 13 – Part 2

 
Mắt Jared liếc qua Seth và quay trở lại tôi. “Sam đã sẵn sàng để xử lý chuyện này chầm chậm lại rồi Jacob. Anh ta đã bình tĩnh lại sau khi nói chuyện với các trưởng lão. Họ đã quyết định rằng hành động ngay lúc này chẳng có lợi gì cho ai cả.
Dịch ra: Họ đã bị mất yếu tố bất ngờ rồi còn đâu, Leah nghĩ.
Thật là lạ về bản năng của những mối nối suy nghĩ của chúng tôi. Bầy đàn đã là bầy đàn của Sam rồi, đã là “họ” so với chúng tôi. Một cái gì đó bên ngoài và khác. Nó còn đặc biệt khi là Leah có suy nghĩ như thế – khi có chị ấy là một phần rắn chắc của “chúng tôi.”
“Bill và Sue đồng ý với chúng tôi, Jacob ạ, rằng chúng tôi có thể đợi cho Bella – được tách ra khỏi cái rắc rối ấy. Giết cô ấy không phải là việc gì đó mà bất cứ người nào trong chúng tôi cảm thấy thoải mái.”
Tuy rằng tôi vừa mới mắng Seth về chuyện đó, nhưng tôi cũng không thể nào kìm lại một tiếng gầm gừ nhỏ của riêng tôi. Thế là họ đã không cảm thấy thực sự thoải mái với sát nhân hử?
Jared giơ hai tay lên một lần nữa. “Bình tĩnh đi Jake. Cậu biết tôi có ý gì mà. àlà chúng tôi sẽ đợi và đánh giá lại tình hình. Quyết định sau đó nếu có vấn đề gì đó với – thứ ấy.”
Ha, Leah nghĩ. Thật là nhảm nhí.
Chị không tin à?
Tôi biết họ đang nghĩ gì, Jake. Tôi biết Sam đang nghĩ gì. Họ đang chắc rằng thế nào thì Bella cũng sẽ chết. Và sau đó họ đoán được là cậu sẽ rất nổi điên lên-
Nếu thế thì tôi sẽ tự tấn công một mình. Đôi tai tôi ấn sát vào hộp sọ . Chuyện mà Leah đang đoán nghe khá giống một điểm đen. Và cũng rất có thể. Khi mà – nếu thứ ấy giết chết Bella, thật sẽ rất dễ dàng để quên đi tôi có cảm giác về gia đình của Carlisle như thế nào vào lúc này. Họ sẽ có lẽ trông giống như là kẻ thù của tôi – giống không nhiều hơn những con đỉa hút máu – đối với tôi như lần nữa.
Em sẽ nhắc anh nhớ, Seth thì thầm.
Anh biết em sẽ thế, nhóc à. Vấn đề là anh sẽ nghe em nói hay không thôi.
“Jake?”. Jared hỏi.
Tôi thở dài bực tức.
Leah, hãy đi vòng quanh đi – chỉ cho chắc ăn. Em sẽ phải nói chuyện với anh ta, và em muốn thật khẳng định rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra trong khi em biến hình.
Hãy tha cho tôi đi, Jacob. Cậu có thể biến hình trước mặt tôi mà. Bất chấp những nỗ lực tốt nhất của tôi, tôi cũng đã từng thấy cậu khỏa thân trước đây rồi – chẳng có gì to tát đối với tôi, thế nên đừng lo lắng gì hết.
Em không cố gắng để bảo vệ đôi mắt vô tội của chị đâu. Em chỉ muốn bảo vệ chúng ta tôi. Chị ra khỏi chỗ này đi.
Leah k hịt mũi một cái và sau đó phóng mình vào rừng. Tôi có thể nghe thấy tiếng bộ móng của chị ấy cắt vào đất, để đẩy chị ấy đi nhanh hơn.
Sự trần trụi là một phần rất bất tiện nhưng không thể tránh được của cuộc sống bầy đàn. Chúng tôi đều không nghĩ gì hết về nó trước khi Leah gia nhập. Sau đó mọi chuyện trở nên lúng túng. Leah chỉ có khả năng kiểm soát ở mức trung bình khi máu nóng chị ấy bốc lên – nó làm chị ấy mất một khoảng thời gian dài bình thường để ngừng lại việc nổ tung quần áo của chị ấy mỗi một lúc chị ấy giận dữ. Chúng tôi đều bắt được cái nhìn thoáng qua. Và không phải là vì chị ấy không đáng để nhìn; mà nó chỉ là nó không đáng khi bị chị ấy bắt được bạn đang nghĩ về chuyện ấy sau đó.
Jared và những người khác đang nhìn vào nơi mà chị ấy vừa biến mất vào bụi cây với thái độ thận trọng.
“Cô ấy đi đâu vậy?”. Jared hỏi.
Tôi mặc kệ anh ta, nhắm mắt lại và tập trung vào thân mình. Nó giống như là có một luồng khí đang rung rung xung quanh tôi, tạo ra những đợt rung động nhỏ. Tôi nhấc người lên bằng hai cái chân sau, vừa kịp lúc để mà tôi có thể đứng thẳng hoàn toàn khi tôi đứng xuống và tỏa ra một ánh sáng mờ mờ trong hình hài con người.
“Ồ”, Jared nói. “Chào Jake.”

“Chào Jared.”
“Cám ơn đã chịu nói chuyện với tôi.”
“Vâng.”
“Chúng tôi muốn cậu trở về, người anh em.”
Quil lại than van lần nữa.
“Tôi không biết việc đó có dễ dàng không, Jared ạ.”
“Về nhà đi”, anh ta nói, nghiêng về phía trước. Van nài. “Chúng ta có thể tìm cách giải quyết nó. Cậu không thuộc về nơi này. Hãy để Seth và Leah cũng được về nhà.”
Tôi cười. “Phải. Giống như là tôi đã không hề van nài họ làm như thế từ phút đầu.”
Seth khịt mũi sau lưng tôi.
Jared đánh giá chuyện đó, mắt anh ta lại có vẻ cảnh giác. “Vậy thì bây giờ thế nào?”
Tôi đã nghĩ về nó hơn một phút trong khi anh ta đứng đợi.
“Tôi không biết. Nhưng dù thế nào đi nữa tôi không chắc rằng mọi chuyện có thể quay trở lại bình thường được nữa Jared à. Tôi không biết nó sẽ có hiệu quả gì – chuyện này không giống như là tôi có thể bật và tắt những thứ về Alpha này như là tâm trạng đình công. Nó có vẻ như là lâu dài luôn rồi.”
“Cậu vẫn thuộc về chúng tôi.”
Tôi nhướng chân mày lên. “Hai Alpha không thể thuộc về chung một chỗ, Jared. Nhớ lại chuyện đã sắp xảy ra tối qua chứ? Bản năng này rất tranh giành.”
“Vậy thì tất cả các cậu sẽ giao du với những tên ký sinh trùng suốt cuộc đời của mình à?”. Anh ta gặng hỏi. “Cậu không có nhà ở đây. Cậu đã mất hết cả quần áo”, anh ta chỉ ra. “Cậu sẽ sống như sói suốt thời gian à? Cậu biết rằng Leah không thích ăn uống kiểu đó.”
“Leah có thể làm bất cứ việc gì mà chị ấy muốn khi chị ấy đói. Chị ấy ở đây vì sự chọn lựa của chị ấy. Tôi không bảo bất cứ người nào phải làm việc gì.”
Jared thở dài. “Sam xin lỗi vì những chuyện anh ta đã làm với cậu.”
Tôi gật đầu. “Tôi đã không còn giận nữa.”
“Nhưng mà?”
“Nhưng mà tôi sẽ không trở về lúc này. Chúng tôi sẽ đợi và xem mọi chuyện sẽ trở nên như thế nào. Và chúng tôi sẽ coi chừng gia đình Cullens cho đến khi nào vẫn còn cần thiết. Bởi vì, bất chấp việc anh nghĩ gì, chuyện này không chỉ vì Bella. Chúng tôi đang bảo vệ những người mà chúng tôi nên bảo vệ. Và nó cũng áp dụng cho gia đình Cullens luôn”. Dù sao đi nữa thì ít nhất hai bên cũng công bằng về số lượng.
Seth sủa lên vài tiếng nhỏ trong sự đồng ý.
Jared nhăn mặt lại. “Tôi đoán rằng vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa.”
“Bây giờ thì không. Chúng ta sẽ xem mọi chuyện diễn tiến như thế nào.”

Jared quay qua Seth, bây giờ thì tập trung vào cậu ta, cách biệt với tôi. “Sue bảo tôi nói với cậu rằng – không, để cầu xin cậu rằng – hãy quay về nhà. Cô ấy rất đau lòng, Seth à. Chỉ có một mình. Tôi không biết làm sao mà cậu và Leah có thể làm vậy với cô ấy. Từ bỏ cô ấy kiểu này, khi mà cha của hai người chỉ vừa mới mất -”
Seth thút thít.
“Bớt căng thẳng đi Jared”, tôi cảnh cáo.
“Chỉ cho cậu ta biết chuyện như thế nào thôi.”
Tôi khịt mũi. “Phải rồi”. Sue cứng cời hơn bất cứ người nào tôi từng biết. Cứng cời hơn cả bố tôi, cứng cời hơn cả tôi. Đủ cứng cời để lợi dụng lỏng thương hại của hai đứa con bà ấy nếu việc đó có thể làm họ quay về nhà. Nhưng thật không công bằng khi làm thế với Seth. “Sue biết về chuyện này bao lâu rồi? Và hầu hết thời gian là bàn bạc với Billy và ông Quil và Sam? Phải rồi, tôi chắc rằng cô ấy đang cô đơn đến chết được. Dĩ nhiên là em được tự do ra đi nếu em muốn Seth à. Em biết điều đó mà.”
Seth khịt khịt.
Chỉ một giây sau. Cậu ta vểnh một tai lên về hướng bắc. Leah chắn hẳn đang gần về. Jeez, chị ấy nhanh thật. Hai nhịp và Leah đã thắng để ngừng trong một bụi cây xa vài thước. Chị ấy chạy nước kiệu tới trước điểm trước mặt Seth. Chị ấy giữ mũi mình trong không trung, rất hiển nhiên là không nhìn về hướng tôi.
Tôi rất cảm kích việc ấy.
“Leah?”. Jared hỏi.
Chị ấy nhìn lại anh ta, mõm hơi nhe răng ra.
Jared trông chẳng có vẻ gì ngạc nhiên bởi thái độ thù nghịch đó. “Leah, cô biết là cô không muốn ở lại đây mà.”
Chị ấy gầm gừ với anh ta. Tôi liếc nhìn cảnh cáo chị ấy nhưng chị ta lại không thấy. Seth rên rỉ và huých vai vào Leah.
“Xin lỗi”, Jared nói. “Đoán rằng tôi không nên giả định thế. Nhưng cô không có bất cứ mối ràng buộc nào với những kẻ hút máu đó mà.”
Leah có vẻ rất cân nhắc khi nhìn em chị ấy và sau đó nhìn tôi.
“Ra là cô muốn trông chừng Seth, tôi hiểu rồi”, Jared nói. Mắt anh ta chạm tôi và sau đó quay trở lại chị ấy. Có lẽ đang thắc mắc vì cái nhìn thứ hai – cũng giống như tôi vậy. “Nhưng Jake sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra cho cậu ta đâu, và cậu ta cũng không sợ khi ở đây”. Jared làm vẻ mặt nhăn nhăn. “Sao cũng được, làm ơn đi Leah. Chúng tôi muốn cô trở về. Sam muốn cô trở về.”
Đuôi Leah co quắp lại.
“Sam bảo tôi phải cầu xin. Anh ta bảo tôi phải thực sự quỳ xuống nếu tôi bắt buộc phải thế. Anh ấy muốn cô trở về nhà, Lee-lee, nơi cô thuộc về.”
Tôi thấy Leah nao núng khi Jared dùng cái nickname cũ mà Sam đã gọi chị ấy. Và sau đó, khi anh ta thêm vào ba chữ cuối, cơn tức giận của chị ấy bùng lên và chị ấy đã tru ra một tràng gầm gừ xuyên qua kẽ răng. Tôi không cần phải ở trong đầu chị ấy để nghe được những lời chửi rủa mà chị ấy đang chửi anh ta, và anh ta cũng thế. Có thể nghe được chính xác gần hết những từ ngữ chị ấy đang dùng.
Tôi đợi cho đến khi chị ấy ngừng lại. “Tôi sẽ làm đại diện ở đây và nói rằng Leah thuộc về bất cứ nơi nào mà chị ấy muốn thuộc về.”
Leah gầm gừ nhưng vì chị ấy nhìn trừng trừng giận dữ với Jared nên tôi đoán đó là sự đồng ý.
“Nhìn này Jared, chúng ta vẫn là gia đình, được chứ? Chúng ta sẽ bỏ qua hận thù, nhưng cho đến khi nào chúng ta làm thế thôi, còn bây giờ thì có lẽ các người nên ở lại trên đất của mình. Chỉ như vậy thì sẽ không có sự hiểu lầm. Không ai muốn một gia đình cãi nhau ầm ĩ mãi, phải không? Sam cũng không muốn thế, phải không?”
“Dĩ nhiên là không”, Jared ngắt lời. “Chúng tôi sẽ ở trên đất của mình. Nhưng đất của cậu ở đâu hả Jacob? Có phải đất ma cà rồng không?”

“Không đâu Jared. Lúc này thì vô gia cư. Nhưng đừng lo – chuyện này không kéo dài mãi mãi đâu”. Tôi phải hít một hơi dài. “Không còn nhiều thời gian lắm. Được chứ? Sau đó gia đình Cullens có lẽ sẽ ra đi, và Seth và Leah sẽ về nhà.”
Leah và Seth rên rỉ cùng với nhau, mũi của họ đồng bộ quay về hướng của tôi.
“Còn cậu thì sao Jake?”
“Quay về rừng, tôi nghĩ vậy. Tôi không thể ở xung quanh La Push. Hai Alpha nghĩa là quá nhiều áp lực. Bên cạnh đó, dù thế nào thì tôi cũng đã đi như vậy rồi. Trước cái tình trạng lộn xộn này rồi.”
“Nếu chúng ta cần nói chuyện thì thế nào?”. Jared hỏi.
“Tru lên – nhưng nhìn đường biên giới nhé, được chứ? Chúng tôi sẽ đến chỗ anh. Và Sam không cần phái đi quá nhiều người. Chúng tôi không tìm kiếm một cuộc chiến đâu.”
Jared quắc mắc lên nhưng gật đầu. Anh ta không thích tôi đặt điều kiện cho Sam. “Gặp lại cậu sau. Hoặc không”. Anh ta vẫy tay miễn cưỡng.
“Đợi đã Jared. Embry vẫn ổn chứ?”
Sự ngạc nhiên hiện lên trên mặt anh ta. “Embry? Chắc rồi, cậu ta ổn. Sao thế?”
“Chỉ tò mò tại sao Sam phái Collin đi thôi.”
Tôi nhìn phản ửng của anh ta, vẫn còn nghi ngờ rằng có điều gì đó đang diễn ra. Tôi thấy sự nhận biết thoáng qua trong mắt anh ta, nhưng nó không phải là thứ mà tôi mong đợi.
“Đó thật sự không phải là việc của cậu nữa đâu Jake.”
“Chắc là không. Chỉ là tò mò.”
Tôi thấy một sự kéo mạnh từ khóe mắt mình, nhưng tôi đã không thừa nhận nó, bởi vì tôi không muốn tố cáo Quil. Cậu ta đã phản ứng lại với chuyện đó.
“Tôi sẽ cho Sam biết về – lời chỉ dẫn của cậu. Tạm biệt Jacob.”
Tôi thở dài. “Vâng, chào Jared. À, anh có thể nói với bố tôi rằng tôi vẫn tốt, được không? Và tôi xin lỗi, và tôi yêu ông ấy.”
“Tôi sẽ chuyển lời lại.”
“Cám ơn anh.”
“Đi thôi, anh em”. Jared nói. Anh ta quay đi, ra khỏi tầm nhìn để biến hình vì Leah đang ở đó. Paul và Collin bám sát gót anh ta, nhưng Quil thì chần chừ. Cậu ta kêu vài tiếng nhỏ, và tôi bước một bước tới cậu ta.
“Ừ, tớ cũng nhớ cậu lắm, người anh em.”
Quil hích nhẹ qua tôi, đầu cậu ấy chúi xuống rầu rĩ. Tôi vỗ nhẹ lên vai cậu ấy.
“Mời chuyện sẽ ổn thôi.”
Cậu ta rên rỉ.
“Nói với Embry rằng tớ cũng nhớ chuyện có hai cậu ở hai bên sườn tớ.”
Cậu ta gật đầu và ấn mũi mình vào trán tôi. Leah khịt khịt mũi. Quil nhìn lên, nhưng không phải nhìn chị ấy. Cậu ta nhìn qua vai tôi đến nơi mà những người kia đã đi.
“Ừ, về nhà đi”. Tôi nói với cậu ta.
Quil kêu vài tiếng nữa rồi đi theo những người ấy. Tôi cá rằng Jared sẽ không thật kiên nhẫn mà chờ đợi. Sau khi cậu ta vừa đi, tôi kéo hơi ấm từ giữa thân người và để nó trào lên xuyên qua tứ chi. Trong một hơi nóng bốc lên, tôi lại ở trên bốn chân của mình một lần nữa.

Tôi đã nghĩ rằng cậu đã chuẩn bị hôn môi với cậu ta chứ, Leah cười khúc khích.
Tôi lờ chị ta đi.
Như vậy được chứ? tôi hỏi họ. Nó làm tôi thấy lo lắng, nói chuyện thay cho họ như thế, khi mà tôi đã không thể nghe chính xác họ đã nghĩ gì. Tôi không muốn giả định bất cứ việc gì. Tôi không muốn giống như Jared kiểu đó. Tôi có nói gì mà hai người không muốn tôi nói không? Tôi có không nói chuyện gì mà tôi nên nói không?
Anh làm rất tuyệt Jake à! Seth cổ vũ tôi.
Cậu nên đánh Jared, Leah nghĩ. Tôi sẽ không ngại đâu.
Em đoán là tụi em biết tại sao Embry không được phép tới đây, Seth nghĩ.
Tôi không hiểu. Không được phép à?
Jake, anh không thấy Quil à? Anh ta gần như là bị giằng xé ra vậy, đúng không? Em cá mười ăn một là Embry còn khó chịu hơn. Và Embry thì không có Claire. Không có cửa nào để Quil có thể dọn quần áo và đi ra khỏi La Push cả. Nhưng Embry thì có thể. Thế nên Sam sẽ không cho anh ấy có bất cứ cơ hội nào để anh ấy bị thuyết phục nhảy sang thuyền chúng ta cả. Anh ta không muốn bầy của chúng ta nhiều hơn số người mà chúng ta có hiện nay.
Thật không? Em nghĩ vậy à? Anh hoài nghi về việc Embry sẽ ngại ngần khi xé đôi vài tên Cullens.
Nhưng anh ta là bạn thân của anh mà Jake. Anh ta và Quil sẽ thà đứng đằng sau anh hơn là đối mặt với anh trong một cuộc chiến.
Hừm, anh mừng vì Sam đã giữ cậu ta ở nhà. Bầy này đã đủ lớn rồi, tôi thở dài. Được rồi. Vậy là chúng ta tốt rồi, cho hiện tại. Seth, em có thể để mắt mọi thứ trong một khoảng thời gian không? Leah và anh đều cần đặt lưng chút. Chuyện này đã bớt nguy hiểm rồi, nhưng ai mà biết được. Có lẽ nó là sự đánh lạc hướng.
Tôi không luôn luôn quá hoang tưởng, nhưng tôi nhớ tới cảm giác về lời cam kết của Sam. Hoàn toàn là một hướng tập trung hủy diệt sự nguy hiểm mà anh ta thấy. Liệu anh ta sẽ lợi dụng sự thật rằng anh ta có thể nói dối với chúng tôi lúc này không?
Không thành vấn đề! Seth quá háo hức để làm bất cứ điều gì cậu ta có thể. Anh muốn em giải thích với gia đình Cullens không? Họ có lẽ vẫn còn căng thẳng.
-Anh sẽ làm điều đó. Dù sao anh cũng muốn đi xem mọi chuyện thế nào rồi.
Họ bắt được những hình ảnh đang vo ve trong đầu tôi.
Seth thút thít trong ngạc nhiên. Ghê quá.
Leah lắc cái đầu ngược tới ngược lui như là cố gắng lắc những hình ảnh đó ra khỏi đầu chị ấy :- Đó là thứ ghê tởm nhất mà tôi từng nghe trong đời. Kinh quá! Nếu có thứ gì trong bụng tôi, nó sẽ bị trào ra rồi.
-Họ là ma cà rồng mà, em đoán thế, Seth đã cho phép sau một phút, bù cho phản ứng của Leah. Ý em là, điều đó cũng dễ hiểu. Và nó còn giúp cho Bella nữa, đó là một chuyện tốt, đúng không?
Cả Leah và tôi đều chăm chú nhìn cậu ta.
-Sao vậy?
-Mẹ tôi đã làm rơi nó rất nhiều lần khi nó còn là em bé, Leah nói với tôi.
-Bị va vào đầu, rõ rành rành rồi.
-Nó cũng đã từng gặm mấy cái thanh sắt của cái nôi nữa.
-Dẫn đến bị thương?
-Xem ra có vẻ là thế, chị ấy nghĩ.
Seth khịt khịt mũi.” Khôi hài nhỉ. Sao hai người không im mồm và ngủ đi cho rồi?”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.