Breaking Dawn - Hừng đông

Chương 08 - Part 2


Bạn đang đọc Breaking Dawn – Hừng đông: Chương 08 – Part 2

 
Tôi chạy đi thật nhanh, không hướng tới con đường đất xuyên qua đám cỏ dại, mà con đường thẳng nhỏ hướng thẳng vào rừng. Tôi nhảy vượt qua mảnh gỗ trôi dạt đầu tiên và sau đó xé toạc đường đi xuyên ra những cây thạch nam, vẫn tiếp tục chạy. Tôi cảm thấy những vết xước nhỏ khi những cái gai cào vào da mình, nhưng tôi mặc kệ. Những vết đau nhói này sẽ lành lại trước khi tôi thấy rừng cây.
Tôi đi tắt sau những cửa hàng và phóng ngang qua đường cái. Có ai đó bấm còi. Một khi đã được an toàn ở ven rừng, tôi chạy nhanh hơn, với những bước chân dài hơn. Mọi người sẽ nhìn chăm chú nếu tôi chạy như thế ngoài kia. Người bình thường không thể nào chạy như thế. Đôi khi tôi nghĩ sẽ rất vui nếu tham gia một cuộc chạy đua – bạn biết đấy, như thế vận hội Olympic hay là cái gì đó. Chắc là sẽ vui lắm khi nhìn phản ứng trên gương mặt của những vận động viên nổi tiếng kia khi mà tôi chạy vượt qua họ. Chỉ là tôi khá chắc cuộc kiểm tra mà họ dùng để chắc là bạn không dùng thuốc tăng lực sẽ ra kết quả với một số thứ thật kì quặc trong máu của tôi.
Ngay khi tôi vào trong rừng, không bị gò bó bởi đường xá hay nhà cửa, tôi lướt nhanh tới một điểm dừng và cởi bỏ cái quần soọc. Với động tác nhanh và thành thạo, tôi cuộn nó lại và cột nó bằng sợi dây thừng nhỏ xung quanh mắt cá chân mình. Trong lúc tôi vẫn đang cột chặt nó lại, tôi bắt đầu biến hình. Sức nóng chạy dọc theo sống lưng tôi, tứ chi tôi bị co thắt dữ dội. Chỉ là trong vòng một vài giây. Thân thể tôi nóng bừng bừng, và tôi cảm thấy một ánh sáng mờ mờ khiến tôi biến thành một thứ gì đó khác biệt. Tôi cào chân xuống mặt đất và duỗi thẳng lưng ra.
Biến hình rất dễ dàng khi tôi tập trung như thế này. Tôi không còn có vấn đề gì với tính khí của mình cả. Ngoại trừ khi nó cản trở tôi.
Trong nữa giây, tôi nhớ lại khoảng thời gian khủng khiếp ở cái đám cưới đáng nguyền rủa kia. Tôi gần như phát điên vì giận dữ đến mức tôi không thể khiến thân thể mình biến hình. Tôi đã bị giam lại, run rẩy và nóng như bị thiêu đốt, không thể biến hình và giết chết con quái vật đang đứng chỉ cách tôi vài bước chân. Chuyện đó đã quá phức tạp. Muốn giết chết hắn. Lo sợ sẽ làm tổn thương cô ấy. Bạn tôi cản đường. Và rồi, khi cuối cũng tôi cũng đã có thể biến hình thì lại là mệnh lệnh từ người chỉ huy. Sắc lệnh từ Alpha. Nếu chỉ có Embry và Quil đêm đó mà không có Sam … tôi có khả năng giết chết tên sát nhân đó không?
Tôi căm phẫn khi mà Sam đặt ra luật như thế. Tôi ghét cảm giác không có sự lựa chọn. Cảm giác phải phục tùng.
Và rồi tôi ý thức được sự có mặt của một thính giả. Tôi đã không một mình trong suy nghĩ của chính mình.
Lúc nào cũng ình là trung tâm, Leah nghĩ.
Ừ, đừng đạo đức giả nữa, Leah, tôi nghĩ lại.
Đủ rồi, các bạn, Sam bảo chúng tôi.
Chúng tôi im lặng, và tôi cảm thấy Leah cau mày vì chữ bạn. Lúc nào cũng hay giận dỗi.
Sam giả bộ không nhìn thấy. Quil và Jared đâu?
Quil đang bận Claire. Cậu ấy đang đưa cô bé tới nhà Clearwater.
Tốt. Cô Sue sẽ giữ cô bé.
Jared đang đi tới chỗ Kim, Embry nghĩ. Chắc là không nghe thấy anh rồi.
Có những tiếng càu nhàu trong bầy. Tôi rên rỉ chung với họ. Khi Jared rốt cuộc cũng đã tới, không nghi ngờ gì về việc cậu ấy vẫn còn đang nghĩ về Kim. Và mọi người thì không muốn biết hai người bọn họ đã làm gì với nhau.
Sam ngồi trên hai chân sau và tru lên một hồi xé toạc không gian. Nó là dấu hiệu cũng là một mệnh lệnh.
Bầy sói đã tập hợp lại ở cách tôi vài dặm về hướng đông. Tôi nhảy xuyên qua rừng cây rậm rạp để đi về phía họ. Leah, Embry, với Paul cũng đang chạy về hướng đó. Leah đã gần tới nơi – tôi sớm nghe được tiếng chân chị ấy không xa trong rừng cây. Chúng tôi tiếp tục chạy trên một đường song song , quyết định không chạy chung với nhau.
Chẹp, chúng ta sẽ không đợi anh ta cả ngày. Anh ta phải cố gắng bắt kịp chúng ta sau thôi.

Chuyện gì vậy, sếp? Paul muốn biết.
Chúng ta cần phải nói chuyện. Có chuyện vừa mới xảy ra.
Tôi cảm thấy ý nghĩ của Sam chuyển sang tôi – và không phải chỉ có Sam, mà còn có Seth và Collin và Brady nữa. Collin và Brady – 2 đứa trẻ mới gia nhập – đã đi tuần với Sam hôm nay, nên chắc bọn chúng biết chuyện gì mà anh ấy biết. Tôi không biết tại sao Seth đã có mặt ở ngoài này, và cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Đâu đã tới lượt cậu ấy.
Seth, nói cho họ biết em nghe được gì đi.
Tôi phóng nhanh hơn, muốn tới đó ngay lập tức. Tôi nghe Leah cũng di chuyển nhanh hơn. Chị ấy ghét bị vượt qua. Chị ấy tự nhận mình nhanh nhất trong bầy.
Tự nhận cái này này, đồ ngốc, chị ấy rít lên, và rồi chị ấy thật sự chạy hết tốc lực. Tôi ấn sâu móng vuốt mình vào lớp đất bùn và bắn mình về phía trước.
Coi bộ Sam không có tâm trạng để chịu đựng cuộc cãi vã thông thường của chúng tôi. Jake, Leah, thôi ngay đi.
Không ai trong chúng tôi chậm lại.
Sam gầm gừ, nhưng bỏ qua nó. Seth?
Chú Charlie gọi loanh quanh cho tới khi kiếm được chú Billy ở nhà tớ.
Ừ, tớ có nói chuyện với chú ấy, Paul thêm vào.
Tôi cảm thấy giật mình khi Seth nghĩ tới tên chú Charlie. Thời cơ đây rồi. Sự đợi chờ đã kết thúc. Tôi chạy nhanh hơn, ép buộc mình phải hít thở, mặc dù phổi tôi gần như là cứng đơ trong lúc này.
Sẽ là câu chuyện nào đây?
Rồi chú ấy buột miệng nói ra. Hình như là Edward và Bella đã trở về nhà hồi tuần trước, và …
Lòng tôi nhẹ nhàng hơn.
Cô ấy còn sống. Hoặc là cô ấy không hẳn đã chết, ít ra là vậy.
Tôi vẫn chưa nhận ra điều đó khác biệt như thế nào đối với tôi. Thời gian gần đây, tôi đều nghĩ như cô ấy đã chết rồi, và tôi chỉ thấy điều đó ngay lúc này. Tôi thấy rằng tôi chưa bao giờ tin hắn sẽ mang cô ấy về một cách lành lặn. Điều đó không quan trọng, bởi vì tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Ừ, anh em, và đây là tin xấu. Chú Charlie nói chuyện với cô ấy, nói rằng giọng cô ấy rất tệ. Cô ấy nói với chú ấy là cô ta bị bệnh. Bác sĩ Carlisle nói với chú Charlie là Bella bị nhiễm một bệnh hiếm thấy nào đó ở Nam Mỹ. Nói là cô ấy cần phải cách ly. Chú Charlie đang nổi điên, bởi vì ngay cả chú ấy cũng không được tới thăm cô ta. Chú ấy nói chú ấy không quan tâm nếu mình bị nhiễm bệnh, nhưng bác sĩ Carlisle không nhượng bộ. Không ai được tới thăm. Nói với chú Charlie là bệnh khá nặng, nhưng ông ấy đang làm tất cả những gì ông ta có thể. Chú Charlie lo âu về chuyện này đã mấy ngày, nhưng chú ấy chỉ mới gọi chú Billy bây giờ. Chú ấy nói cô ấy có vẻ như bệnh nặng hơn hôm nay.
Một bầu không khí ảm đạm im lặng bao phũ lấy mọi người sau khi Seth kết thúc. Chúng tôi đều hiểu.
Thì ra cô ấy sẽ chết vì bệnh này, đó là những gì mà chú Charlie biết được. Họ có cho chú ấy nhìn xác cô ấy lần cuối không? Một thân xác trắng nhợt, xanh xao, hoàn toàn im lặng, không hơi thở? Họ sẽ không để chú ấy đụng vào làn da lạnh ngắt đó – chú ấy có thể sẽ nhận ra nó cứng như thế nào. Họ phải đợi tới khi cô ấy có thể giữ bình tĩnh, có thể khống chế để không giết chú Charlie và những người khác tới dự đám ma. Chuyện đó cần trong bao lâu?

Họ có chôn cất cô ấy không? Cô ấy sẽ tự đào đất trở ra, hay những kẻ hút máu đó sẽ quay lại cứu cô ấy?
Mọi người lắng nghe những suy đoán của tôi trong im lặng. Tôi có thể nghĩ ra nhiều hơn tất cả bọn họ về chuyện này.
Tôi và Leah tới khoảng rừng thưa gần như cùng một lúc. Mặc dù chị ấy chắc là mũi của chị ấy tới trước. Chị ấy ngồi xuống trên hai chân sau bên cạnh em trai của mình trong khi tôi đi lững thững về phía tay phải của Sam. Paul đi vòng qua một bên và nhường lại chỗ cho tôi.
Tôi lại thắng rồi, Leath nghĩ, nhưng tôi hầu như không nghe thấy chị ấy.
Tôi tự hỏi tại sao chỉ có mình tôi là còn đứng trên chân mình. Lông của tôi dựng đứng trên vai mình, xù lên vì nôn nóng.
Chúng ta còn đợi gì nữa? Tôi hỏi.
Không ai nói gì cả, nhưng tôi nghe được sự chần chừ của họ.
Oh, coi nào! Hiệp ước đã bị phá vỡ rồi!
Chúng ta không có bằng chứng – có thể cô ta thật sự bệnh …
Oh, làm ơn đi!
Okay, bằng chứng hoàn cảnh thì hoàn toàn thuyết phục. Tuy nhiên …
Jacob. Sam nghĩ một cách chậm rãi, ngần ngừ. Em có chắc đây là điều em muốn không? Điều đó có phải là việc làm đúng không? Chúng ta đều biết cô ta muốn như vậy.
Hiệp ước không nói gì tới chuyện ý muốn của nạn nhân, Sam!
Cô ta có thật là nạn nhân không? Em có thể liệt kê cô ta như vậy ah?
Phải!
Jake, Seth nghĩ, họ không phải là kẻ thù của chúng ta.
Im đi, nhóc! Không phải chỉ vì em tôn sùng một cách bệnh hoạn tên hút máu đó như một vị anh hùng mà luật lệ sẽ thay đổi. Bọn họ là kẻ thù của chúng ta. Bọn họ đang ở trong lãnh địa của chúng ta. Chúng ta phải đuổi họ đi. Anh không cần biết nếu em đã từng có khoảng thời gian vui vẻ đứng chung chiến tuyến với Edward Cullen.
Vậy anh sẽ làm gì khi Bella sẽ cùng chiến đấu với họ hả, Jacob? Hử? Seth hỏi gặng.
Cô ấy đã không còn là Bella nữa.

Anh sẽ là người đánh gục cô ấy?
Tôi không thể ngừng bản thân mình nhăn mặt.
Không, anh không đâu. Như thế thì sao? Anh sẽ bắt một trong chúng tôi làm điều đó? Và rồi sẽ giữ mối hận với người đó suốt đời ah?
Anh sẽ không …
Đương nhiên là anh không rồi. Anh chưa sẵn sàng cho cuộc chiến này đâu, Jacob.
Bản năng thắng thế và tôi nhảy về phía trước, gầm gừ với con sói màu vàng bên kia vòng tròn.
Jacob! Sam cảnh cáo. Seth, im đi trong vài phút xem nào.
Seth gật gù cái đầu bự của cậu ta.
Chẹp, tôi đã bỏ lỡ cái gì vậy? Quil nghĩ. Cậu ta đang chạy tới buổi họp mặt. Nghe cái gì đó về cuộc gọi của chú Charlie …
Chúng ta chuẩn bị chiến đấu, tôi nói với cậu ta. Sao cậu không chạy ngang qua chỗ Kim và lôi Jared ra bằng răng của cậu? Chúng ta sẽ cần tất cả mọi người.
Tới thẳng đây đi, Quil, Sam ra lệnh. Chúng ta vẫn chưa quyết định gì cả.
Tôi làu bàu.
Jacob, anh cần phải suy nghĩ điều gì là tốt nhất cho bầy đàn. anh phải chọn hướng nào bảo vệ tất cả các cậu tốt nhất. Thời thế đã thay đổi từ khi tổ tiên chúng ta lập lên hiệp ước này. Anh … chậc, anh thật sự không tin gia đình Cullen là mối nguy hiểm với chúng ta. Và chúng ta đều biết họ sẽ không ở đây trong bao lâu nữa. Chắc chắn là khi họ nói câu chuyện của họ, họ sẽ phải biến mất. Cuộc sống của chúng ta sẽ trở lại bình thường.
Bình thường?
Nếu chúng ta gây chiến với họ, Jacob, họ sẽ tự vệ một cách chính đáng.
Anh sợ ah?
Em đã sẵn sàng để mất một anh em chưa? Anh ta dừng lại. Hoặc một chị em? Anh ta vội vã thêm vào.
Em không sợ chết.
Anh biết điều đó, Jacob. Đó cũng là một trong những lý do anh nghi ngờ óc phán đoán của em trong vấn đề này.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh ấy. Anh có ý định tôn trọng bản hiệp ước của cha ông chúng ta hay không?
Anh tôn trọng bầy đàn của mình. Anh làm cái gì tốt nhất cho họ.
Hèn nhát.
Miệng của anh ấy nhe ra để lộ những cái răng sắc nhọn.

Đủ rồi, Jacob. Em đi quá giới hạn của mình rồi. Giọng nói tinh thần của Sam đã thay đổi, nó chuyển sang một âm sắc rất lạ khiến người ta không thể nào không nghe theo. Giọng nói của một Alpha. Anh ấy nhìn qua một lượt những con sói trong vòng tròn.
Bầy đàn sẽ không tấn công nhà Cullen một cách kích động. Tinh thần của hiệp ước vẫn được giữ vững. Bọn họ không phải là mối nguy hiểm tới dân tộc của chúng ta, họ cũng không phải là hiểm họa cho người dân ở thị trấn Forks. Bella Swan đã lựa chọn như vậy, và chúng ta sẽ không trừng phạt liên minh xưa của chúng ta chỉ vì sự lựa chọn của cô ấy.
Nghe rõ, nghe rõ, Seth nghĩ háo hức.
Anh nghĩ là anh đã nói em im đi, Seth.
Oops. Xin lỗi, anh Sam.
Jacob, em nghĩ là em đang đi đâu vậy?
Tôi rời khỏi vòng tròn, đi về hướng tây để tôi có thể quay lưng về phía anh ta. Tôi đi nói tạm biệt với bố tôi. Rõ ràng là tôi không còn mục đích gì để ở lại đây nữa.
Aw, Jake – đừng làm như vậy nữa mà!
Im đi, Seth, nhiều giọng nói cũng nghĩ một lúc.
Chúng tôi không muốn em bỏ đi, Sam nói với tôi, ý nghĩ của anh ấy nhẹ nhàng hơn lúc trước.
Vậy thì ép buộc em ở lại đi Sam. Lấy đi ý muốn của em. Bắt em làm một nô lệ.
Em biết là anh không làm như vậy.
Vậy thì không còn gì để nói nữa.
Tôi chạy khỏi bọn họ, cố gắng hết sức để không nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thay vào đó, tôi tập trung vào những kỉ niệm trong những tháng ngày dài làm sói của mình, vào việc để mặc cho nhân tính bị bòn rút ra khỏi cơ thể mình cho tới khi tôi giống với dã thú hơn là người. Chỉ sống cho hiện tại, ăn khi đói, ngủ khi mệt, uống nước khi khát, và chạy – chạy chỉ với mục đích là hoạt động. Những khát vọng giản dị với những câu trả lời mộc mạc cho chúng. Những nỗi đau tới một cách dễ dàng đón nhận hơn. Sự đau khổ vì đói. Sự đau đớn vì đá lạnh dưới chân. Nỗi khổ của việc bị xước móng vuốt khi mà món ăn tối trở nên hung bạo. Mỗi một nỗi đau đều có một câu trả lời đơn giản, một hành động dễ hiểu để kết thúc nỗi đau đó.
Không giống như khi làm một con người.
Tuy thế, ngay khi tôi tới gần nhà mình, tôi biến lại về cơ thể con người của mình. Tôi cần phải suy nghĩ trong riêng tư.
Tôi cởi quần short và mặc nó vào, đã chạy về phía ngôi nhà rồi.
Tôi đã làm được. Tôi đã giấu những suy nghĩ của mình và bây giờ thì đã quá trể để Sam cản trở tôi. Anh ấy không thể nghe tôi bây giờ.
Sam đã làm rất rõ về luật lệ. Bầy đàn sẽ không tấn công gia đình Cullen. Được thôi.
Anh ấy không nhắc tới việc hành động một mình.
Không, bầy đàn không tấn công ai hôm nay cả.
Nhưng tôi thì có.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.