Bạn đang đọc Boy Và Girl Trường Sky: Chương 19 . Ngày tồi tệ ( 4 )
– Oa , oa oa tôi méc mẹ anh ăn hiếp tôi huhu – Cô gái ngồi dưới sàn khóc nức nở . Anh chàng đang đứng vẻ mặt tức giận , tay chống nạnh làm cô gái sợ vô cùng ( đố các bạn biết là ai đấy )
– Cô có im hay ko vậy hả MERY ? – Cậu hét lên làm nhỏ giật mình
– Anh ko giống Myung – Dae tí nào cả – Nhỏ nhắc tới người mà nhỏ xem là tất cả , Key kinh ngạc nhìn nhỏ
– Myung – Dae ? – Key nhắc lại
– Ko có gì – Nhỏ có vẻ trốn tránh
– Myung – Dae , Myung – Hee – Chàng lại nhắc 1 lần nữa nhưng lần này nhỏ hơn , thì thầm trong miệng mà thôi
– Tôi muốn đi ăn kem – Nhỏ đưa đôi mắt long lanh lên nhìn anh
– Đi chơi – Chàng
– Ăn kem
– Đi chơi
– Ăn kem
– Đi chơi – Chàng lạnh lên làm người đối diện lạnh sống lưng và tồi tệ hơn là căn bệnh của nhỏ .
– Vậy..a..nh…đ..i..ch..ơi…đi…ch..út…t..ôi…đi…t..ìm…anh ( Vậy anh đi chơi đi , chút tôi đi tìm anh ) – Nhỏ khỏ nhọc nói từng lời trong sự khó thở
– Được thôi – Chàng nhếch môi rồi dơ tay lên ra hiệu cho ai đó . Khi anh bước đi , nhỏ lấy trong túi xách ra ống thở rồi đưa nhanh vào miệng . Có vẻ đỡ hơn , nhỏ đi tìm Key . Đang đi thì tự nhiên vấp cục đá , nhỏ tự nhủ rằng mình ko chú ý , phải cẩn thận hơn ko sao cả . Rồi 5 phút sau , ko tìm được Key , ko thấy mọi người nhỏ lại thấy một điều kì hoặc , nhỏ có cảm giác như đang bị theo dõi . Sợ hãi nhỏ đi vào một nơi nào đó mà nhỏ cũng ko biết . Nhìn rõ hơn là khu vui chơi , nhỏ vui mừng đi tìm chàng với 1 hy vọng là tìm thấy Key . Phía sau có 2 người đang đứng nói chuyện với nhau nhưng chân vẫn bước , mắt vẫn nhìn nhỏ ko rời .
– Tốt nhất là tiếp cận cô ta , hù dọa làm cô ta sợ hãi thôi chứ ko đc phép đụng tới 1 cọng tóc của nhỏ đó . Biết ko ? – Chàng thứ nhất lạnh giá nói ( chết r , anh Key cứu chị Mery đi )
– Tôi biết rồi thưa cậu chủ – Chàng thứ hai nói
– Ừ – Chàng thứ nhất nhếch môi . Trong lòng thầm nghĩ * Lần này chết cô rồi Mery ạ , tôi sẽ trả lại tất cả những gì mà cô đã làm nhục tôi khi lần đầu tiên gặp và cũng chính tại nơi này . Hừ cả vốn lẫn lời tôi sẽ trả hết cho cô haha *
Nhỏ đang đi tìm kiếm Key nhưng tìm mãi ko thấy Key . Bỗng nhiên…..
– Chào em . Em đi đâu mà có 1 mình vậy ? – Một giọng ấm áp , nhẹ nhàng và đó là giọng của con trai .
– Ơ , tôi quen anh sao ? – Nhỏ bất ngờ hỏi lại
– Trước lạ sau quen mà phải ko em ? – Chàng ấy nhẹ nhàng đáp nhưng nhỏ cảm nhận đc điều gì đó bất ổn .
– Ừ – Nhỏ đáp
– Anh là người Việt , tên Mã Tùng Dương , nếu em ko quen cứ gọi anh là Kyo – Anh nhẹ nhàng
– Tôi là Mery Yahaira , rất vui đc gặp anh – Nhỏ gượng cười
– Hì , hân hạnh đc quen biết em – Anh
– Ừ – Nhỏ
– À , ở đây là khu vui chơi , hay là chúng ta đi chơi nhé – Anh đề nghị kèm nụ cười thiên thần ( ác quỷ )
– Tui xin lỗi , tui còn phải đi tìm bạn nữa – Mery nhớ đến Key
– Vậy anh đi chung với em nhé – Kyo
– Ko cần đâu , tui đi một mình được rồi – Nhỏ
– Ko cần sao ? – Kyo nắm tay nhỏ , nhưng k phải là 1 cái nắm tay bình thường mà là …. siết chặt lấy bàn tay của nhỏ . Nhỏ đau và la lên :
– Anh làm cái gì vậy hả
– Hờ , đùa như thế đủ rồi , cô em hiền lành gúm nhỉ – Kyo đã lộ bản chất thật sự của anh .
– Buông ra – Nhỏ dùng hết sức hét lên nhưng mọi người xung quanh chỉ im lặng ko nói gì .
– Hờ , sức của cô em còn chưa đủ so với anh – Anh cười đểu
– Myung-Dae cứu em ….. – Nhỏ kiệt sức , nhỏ ko làm gì được anh ta . Mệt mỏi… Nhỏ gục ngã , ngất xỉu . Mọi người xung quanh muốn cứu lắm nhưng ko thể cứu bởi ánh mắt giết người của anh ta . Có một người ở phía sau , quan sát hết mọi chuyện hắn nở 1 nụ cười lạnh ngắt đến vô tình . Nhưng khi nhỏ ngất đi , hắn cảm thấy đau lắm như cả thế giới đang đè lên đầu hắn Nhưng…. Nhỏ đâu là gì của hắn . Thấy mình nghĩ có vẻ đúng , hắn bước đi ko ngoảnh đầu lại . Bên ngoài , ai nấy đều xa lạ đối với nhỏ , còn tên Kyo đó , anh ta nở một nụ cười đểu rồi quay mặt bước đi . Đau đớn…Mệt mỏi…Khó chịu… Trái tim dường như ngừng đập , hơi thở dường như tắt đi thì nhỏ được cứu . Bởi 1 chàng trai . Người đã sát hại nhỏ , khiến nhỏ như thế này cũng chính là người cứu nhỏ .
Một lúc sau – Tại phòng của nhỏ
Nhỏ được đưa về nhà và hôn mê sâu . Tỉnh lại , nhỏ cảm thấy đầu mình nhức nhói khó chịu , muốn ngồi dậy nhưng bàn tay có hơi ấm níu nhỏ lại . Nhìn xuống , nhỏ ngạc nhiên khi thấy Key đang ngồi bên cạnh giường nhìn nhỏ ko chớp mắt. Nhỏ nhìn lại chăm chăm .
– Nhìn đủ chưa ? Tui biết tui đẹp trai rồi ko cần phải soi mói đâu – Chàng lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng bao trùm lấy căn phòng .
– Buồn thiệt chớ haiz…- Nhỏ thở dài ngao ngán
– Sao buồn – Chàng ngây thơ hỏi nhỏ
– HOTDOG mà tự nhận là đẹp trai … haiz…- Nhỏ chọc Key
– Cô… thôi tui nể cô đang bị bệnh nên tha thứ – Key tức lòi ” tim ”
– Hì hì … – Nhỏ cười , một nụ cười từ tận đáy lòng , nụ cười chỉ dành cho người thân và Myung – Dae , nhưng bây giờ lại dành cho chàng . Chàng ngây người nhìn nhỏ , mỉm cười thật tươi .
– Cô đỡ mệt chưa ? – Chàng hỏi
– Đỡ rồi – Nhỏ
Key nghĩ ” Xin lỗi cô nhé ” muốn nói 2 từ Xin lỗi nhưng chàng ko thể thốt nên lời .
– Sao lại xin lỗi tôi ? – Nhỏ hỏi , nghiêng đầu sang 1 bên nhìn chàng , vô cùng dễ thương
– Tôi xin lỗi cô gì đâu . Cô nghe nhầm à ? – Key ngạc nhiên nhìn nhỏ ” đắm đuối con cá chuối “
– Suy nghĩ của anh kìa . Xin lỗi cô nhé – Nhỏ nhắc lại 1 lần nữa . Thì ra nhỏ có thể đọc được suy nghĩ của đối phương .
– Ko có – Key chối .
– Hì … ánh mắt của anh.. đang tránh né câu hỏi của tôi – Nhỏ nói nhẹ nhàng , giọng nói và lời nói như xuyên qua thẳng tâm can của chàng .
– Ừm.. Cô đi ăn kem ko ? – Chàng đánh trống lảng nhưng sao qua mắt được nhỏ
– hihi đánh trống lảng hoài . Tôi muốn đi ăn lắm – Nhỏ cười
– Vậy thì đi nào – Chàng cười
– Ừ – Nhỏ
Hai người đi bên nhau , hai trái tim cùng chung nhịp đập , hai tâm hồn đang gắn liền với nhau , hai người cùng chung 1 hơi thở . Liệu họ có được hạnh phúc với thứ mình đang có hay ko ? Đừng bỏ lỡ những chapter tiếp theo nhé 😉
The End
P/s : Dạo này t/g bận học lắm . Sorry mọi người nhìu nha ^_^