Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha!

Chương 151


Đọc truyện Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha! – Chương 151

Con My không được chủ vuốt ve nữa liền dừngđộng tác lăn qua lại lại rồi ngóc đầu lên nhìn theo bóng nó đi vào bếp, đầu My hơi nghênh qua 1 bên miệng xụ ra tái 1 vệnh 1 cụp nhìn rất đáng yêu.Vậy là nó vô bếp nấu cơm trưa mà không hề nghĩ đến cuộc hẹn giữa nó và hắn.Bố mẹ nó cùng Thiện Bình đến thăm bà nó thì thấy bà nó đang ngồi 1 mình nhìn ra ngoài trời ngắm cảnh

– bà / mẹ

– mọi người đồng thanh chào.

– ờ. Chào mấy đứa. Thằng Bình với thằng Thiện đó hả? 2 đứa lớn quá rồi nhỉ? Mau mauvào nhà chơi

– bà nó nghe tiếng chào thì quay lại, thấy 2 đứa Bình và Thiện liền cười chào hỏi.

– dạ. Bọn cháu mới đi du học về hôm nay đến chơi với bà nè

– Bình non ton chạy lại ôm cổ nội nó.

– ừ. 2 đứa lớn quá rồi. Sắp cho bà già này ăn cố chữa?

– nội nó vỗ vỗ vào tay Bình mỉm cười,

– dạ còn lâu bà ơi. Cháu ế dài cổ ra nè bà

– Thiện cười nhẹ đi lại.

– mẹ đã ăn gì chưa mẹ

– mẹ nó đi lại hỏi.

– ta chưa. Ở 1 mình ăn lúc nào chả được


– bà nó có vẻ như hòa nhã với mẹ nó hơn.

– bà nói vậy sao được chứ. Mà sao bà không qua nhà bác Khương ở để bác ý dễ chăm sóc ạ? Ở 1 mình buồn lắm

– Bình vẫn ôm cổ nội nó thắc mắc

– à ta không muốn xa ngôi nhà nhiều kỉ niệm của ta với ông nhà ta lên không muốn đi. Dù sao vợ chồng nó hàng ngày vẫn sang đây đều đều mà. Ờ mà…. thôi. Vào nhà chơi mấy đứa

– bà nó ánh mắt có gì đó buồn buồn nói rồi nhưnhớ ra gì đôi mắt nhìn sung quanh như tìm kiếm gì đó xong lại cụp mi bỏ dở câu nói.-dạ vâng.Vậy là mọi người vô nhà bà chơi, mọi người nói chuyện vui vẻ đến tận tầm trưa thì bố mẹ và Thiện, Bình xin phép bà đi về cho dù bà có giữ lại ăn cơm.

– thôi bà. Chiều bọn cháu sẽ qua bà ăn cơm hì

– Bình lại ôm cổ nội nó nịnh lọt.

– được rồi. Chiều nhớ qua bà đó nha

– bà nó cười hiền.

– dạ. Vậy thôi tụi con về

– bố nó đáo rồi cùng 3 người kia ra về để lại bà nó với đôi mắt nặngchĩu muộn phiền.Tầm 12h trưa bố mẹ nó và Thiện, Bình về, nhà nó tụ tập ăn cơm rất vui vẻ rồi kể cho nhau bao nhiêu chuyện sảy ra nhiều năm qua. Bố nó còn bỏ rượu ra để uống vì hôm nay có 2 thằng cháu trai về chơi.Cứ vậy mọi người ngồi ăn uống nói chuyện đến hơn 2h mới xong bữa. Dọn dẹp xong mọi người lại ngồi ôn lại bao kỉ niệm đến 4h mới chịu đi ngủ trưa.

– chị Linh. Điện thoại chị đâu em mượn em lấy số

– Thiện te te ra hỏi khi noa đang cho cá ăn phụ bố nó vì bố nó say rượu ngủ rồi.


– trong nhà đó

– nó không nhìn Thiện nhàn nhạt trả lời.Thiện cô phòng nó lấy điện thoại thì hết pin vậy là cậu sạc giúp nó tính tối sẽ lấy sau vì dù sao cậu ở lại chơi cũng vào 3 ngày mới về.Cứ vậy nó quanh quẩn làm phụ bố mẹ nó việc nhà mà quên béng đi cái cuộc hẹn, con My không biết hôm nay bị gì mà cứ quấn lấy chân nó hoài làm nó khó hiểu nhưng cũng không để ý nhiều mà đi làm việc.Chiều theo hẹn bố mẹ nó và 2 thằng nhóc kia đi sang nội nó ăn cơm lên có ở nhà 1 mình. Ở 1mình nó cũng lười ăn cơm, nó chỉ cho My ăn xong rồi ngồi ở hiên hóng gió từ đồng lúa thổi hương thơm dịu nhẹ của hoa cỏ vào nhà.

– My mày sao vậy? Hôm nay mày kì lắm đó

– nó đang ngồi suy nghĩ vài việc thì con My đi lại ngồi bên cạnh nó xong đưa 1 chân trước lên cài nhẹ tay nó mấy cái như muốn nói gì đó mà không được chỉ rít nhẹ nhẹMy: cô Linh khoing nhớ gì sao? Nhưng tôi đang sốt ruột đây nè. Không biết cậu Thành giờ sao nữa. Cô Linh đúng là người vô tâm mà.Con My rít lên rồi không biết làm sao nó đứng dậy đi đi lại lại

– hay mày muốn đẻ hả? Nhưng mày đã có bầu đâu mà đẻ chứ

– nó nhăn mày nhìn My đi lại như tiềm kiếm gì đó.

– gâuMy: phải rồi. Điện thoạiMy như phát hiện gì liền kêu lên 1 tiếng xong chạy lại há miệng gặm nhẹ lên tay nó kéo kéo như muốn nó đi theo mình.

– My mày sao vậy? Mày muốn đưa tao đi đâu?

– nó nhăn mày nhìn rồi cũng đứng dậy đi theo My.My dẫn nó bô phòng nó rồi đưa mắt tìm kiếm.

– gâuMy: kia rồi. Cô Linh. Nhanh lên. Điện thoại

– gâu gâu…Con My kêu lên 1tiếng rồi nhìn nó xong nhìn cái điện thoại kêu lên mấy tiếng.

– điện thoại? Mày muốn tao lấy điện thoại cho mày?

– nó nhìn hành động con My mà khóhiểu rồi lại nhìn hướng con My nhìn thì hỏi-gâuMy:y: ơ phải rồi thông minh.Vậy là nó đi lại lấy cái điện thoại mở lên xem thì giật mình khi điện thoại báo cả trăm cuộc gọi nhỡ ( t/g không biết gọi bao nhiêu cuộc thìhết pin sập nguồn lên nói đại hì cái gì sai all bỏqua heng?) gõ vào xem là ai gọi thì nó giật mình lần nữa, là hắn gọi nó? Hắn có việc gì sao? Hắn…. a.. chết nó rồi. Nó tự hỏi bản thân rồi giật mình nhớ ra cuộc hẹn của nó và hắn, nhìn lên màn hình điện thoại giờ đã là gần 7h rồi, chết…


– My. Mày ở nhà trông nhà nha? Tao ra đây chút. Đợi tao khóa cửa rồi síu bố mẹ tao về thì cầm ra đưa họ nhé

– nó vội vội vàng vàng xoa đầu My dặn dò.My: giờ cô mới nhớ sao? Đi nhanh đi cô. Tôi biết rồi

– gâuCon My gâu lên 1 tiếng rồi quay người chạy ra ngoài, nó chạy theo sau rồi khóa cửa cận thận rồi đưa chìa khóa nhà cho My gặm lấy rồi1 mạch chạy đi đêan điểm hẹn, vừa đi nó vừa lo lắng sợ hãi nó cầu nguyện rằng hắnđừng cóngốc mà đợi nó đến giờ…

Nó cứ vậy chạy 1 mạch đến nơi hẹn, nó chạy được nửa đường do mệt nó cúi xuống đặt tay lên đầu gối thở dốc rồi ngước lên nhìn lên phía trước rồi lại nhìn lại phía sau xong đưa 1 tay lên gõ vào đầu mình 1 cái

– dõ ngu. Có xe sao không đi chứ? Giờ không nhẽ chạy về lấy xe? Được nửa đường rồi. Haiz… đành đi tiếpLẩm bẩm xong rồi nó lại lấy hơi chạy tiếp đến điểm hẹn. Vừa đến nó đứng thở dốc rồi nhìn xung quanh, thấy 1 bó hoa hồng trên ghế đá no liền chạy lại cầm lên xem. bó hoa nửa héo nửa tươi, héo do nắng, tươi do giọt mưa lúc chiều vẫn còn đang đọng lại trên những chiếc cánh đỏ hồng đẹp đẽ. Cầm lấy bó hoa chặt trong tay mặc những cái gai nhọn đang vô tình xuyên qua làn da mỏng khiến nó chảy máu, quên cả sự mệt mỏi nó lại chạy đến nhà hắn.Đến cổng nhà nó vội vàng nhấn chuông nhưng khi tay vừa đặt lên chuông cửa chuẩn bị nhấn xuống thì nó khự lại rồi nhìn vô nhà hắn đôi mắt cũng có những tia máu nhỏ nhỏ dần xuất hiện, màn hơi nước mờ mờ như muốn che đi những tia máu đó. Đi lùi lại phía sau mấy bước nó ngước lên nhìn phòng hắn đang sáng đèn miệng lầm bầm

– Thành. Em xin lỗiRồi quay đầu cầm bó hoa chạy thẳng về nhà, giọt nước mắt tự động rơi không theo kiểm soát của chủ nhân.Vừa về đến cổng nhà nó đã nghe tiếng Bình vang lên có chút lo lắng.

– chị Linh đi đâu được nhỉ? Điện thoại lại không cầm theo nữa chứ. Thật là bực mình mà. Tối rồi.

– chắc nó đi đâu đến nhà bạn nó thôi cháu đừng lo

– mẹ nó cũng có chút lo lắng nhưng bàtự trấn an bản thân.

– nhưng sao chị không cầm điện thoại đi. Mà cũng không nói gì chỉ để lại chìa khóa cho con My rồi đi

– Thiện cau có.

– bố mẹ đã đi chơi về rồi à? Có phần con đùi gà không đó

– nó cố lấy lại vẻ bình tĩnh vui vẻ hàng ngày đi vào cười cười hỏi.

– chị đây rồi. Chị đi đâu đó

– Bình thấy nó liền đi lại gần hỏi.


– chị đi xin làm lại ở quán cũ ý mà. Có sao không?

– nó nói dối.

– con lại muốn đi làm lại sao?

– Bố nó có vẻ không vui.

– dạ bố.

– nó đáp.

– chị làm gì vậy?

– Thiện đứng bên thấy nó cậu cũng bớt lo rồi nhẹ hỏi.

– chị làm nhân viên ở quán cafe ý mà

– nó cười nói cho qua.

– à thôi muộn rồi con đi tắm rồi ngủ đây mai con còn đi học nữa

– nó lảng rồi không để ai nói thêm gì nod đi 1 mạch vào phòng sắp đồ đitắm.Vào phòng tắm nó vội bật vòi nước cho làn nước lạnh sối vào người, cho bản thân nó tỉnh táo và để che đi giọt nước mắt nó đang chực rơi ra. Nó biết phải làm sao đây? Nó lại tổn thương người con trai nó yêu rồi, hôm nay nóthất hẹn với hắn chắc hắn thất vọng lắm. Hômnay trời vừa nắng vừa mưa không biết hắn đợi nó bao lâu? Hắn có biết tự chạy nắng trú mưa không? Hắn ngốc lắm, chắc hắn sẽ ngồi đợi nó đến tận tối mới về rồi. Hắn chắc giận nó lắm nó muốn giải thích lắm nhưng nó khôngthể, nó phải đẩy hắn ra, nó đã cầm tiền của mẹ hắn thì nó phải chấp nhận thôi, nó không muốn thất hứa. Chỉ còn 1 tuần nữa thôi… nhưng nó không thể chịu được 1 tuần nữa, nó muốn chấm dứt ngay bây giờ, 1 tuần quá dài,cả trái tim nó và hắn đều không thể chịu đựngnổi cái cảm giác đau nhói ấy….. ngồi trước vòisen nó bó gối ngồi đó mặc những làn nước lạnhsối lên thân mình nhỏ bé của mình, sao bỗng nó thấy hối hận khi nhận tiền của mẹ hắn quá,nó muốn trả lại để được bên hắn mãi… nhưng trả lain rồi, không nhận rồi… bố mẹ nó sẽ ra sao? Nhà sẽ bị thu lại rồi bố mẹ nó cũng ohair dọn đi nơi khác rồi nó vẫn phải xa hắn thôi, bố mẹ nó cũng lại phải khổ cực đến tận già để cố nuôi nó và anh nó… nó yêu hắn.., nhưng nó cũng thương bố mẹ nó… nó bất lực, thật sự bất lực. Nó ước gì gia đình nó không nghèo đến mức này, nó trách ông trời sao lại đầy đọa nó như vậy… nó cứ ngồi đó khóc trong thầm lặng, tự nó 1 mình gặm nhấm nỗi đau.

– chị Linh ơi. Chi tắm xong chưa? Chin trong đó hơn tiếng đồng hồ rồi. Chị nhanh lên khôngcảm lạnh đấy

– Bình bên ngoài lo lắng gọi.

– ừ chị xong đây. Nóng quá

– nó giật mình vội lau đi nước mắt đứng dậy nói với ra rồi bắt đầu tắm xong đi lên nhà lằm xuống giường nó lôi cái video nó quay hắn xem lại rồi lại khóc.Về hắn, sau khi về nhà hắn đi 1 mạch lên phòng rồi đi vào nhà tắm vội sối nước cho tỉnh táo rồi vô lực chống tay vô tường đầu dựa vào cánh tay, rồi rấm rứt khóc như đứa trẻ đầu lắc nhẹ nhẹ như cố phủ nhận gì đó. Hắn không tin người hôm nay hắn nhìn thấy là nó nhưng tại sao lại giống nó quá, tại sao hôm nay nó không đến? Tại sao nó lại thất hẹn? Tại sao nó không nghe máy của hắn? Tại sao? Tại sao?…. hắn khóc ngày 1 lớn rồi quay người lại dựa lưng vô tường xong vô lực trượt dài trên nền đá hoa nhà tắm ngồi dựa lưng vô tường. Chắc hôm nay nó bận việc không thể đến, mai hắn sẽ đến hỏi nó, hắn phải tin tưởng nó chứ, hắn phải tin tưởng người con gái hắn yêu chứ…. cố phủ nhận lấy lại tinh thần hắn tắm gội xong đi ra ngoài, đứng ở ban công ngắm những ngôi sao trời mànhớ đến nó, tay cầm điếu thuốc thi thoảng đưa lên kéo 1 hơi rồi phải ra làn khói trắng mờ ảo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.