Đọc truyện Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng Thê – Chương 61: Anh Chỉ Vô Sỉ Với Mỗi Mình Em
Còn ở Trác Thành, bốn tháng sau thì cũng đã đến ngày Mạc Hinh lâm bồn hạ sinh bé thứ hai. Lần này Mạc Hinh được một bé trai, tuy nhiên… Giống như lời của Sở Khắc Uy từng nói, anh lập tức cách ly thằng con trời cho này với vợ ra ngay lập tức. Nhưng phải công nhận đứa bé lần này thật sự rất ngoan nha, nó không hề quấy khóc, ai bế cũng được. Nhưng mà… Dường như thằng bé ít cười quá đi mất, chẳng đáng yêu như Cục Bông hồi bé.
Bây giờ thằng bé đã sinh được hơn một tháng, tên của đứa bé này thì cô để cho Sở lão gia đặt cho. Và ông cố của thằng bé đã lấy một cái tên là “Sở Phi Dực”
Lúc mà mọi người nghe cái tên này còn cho là rất kì lạ. Tại sao lại là Phi Dực? Cuối cùng thì Sở lão gia đã nói… “Phi” có nghĩa là bay. Còn “Dực” là đôi cánh. Sở lão gia mong muốn đứa cháu này sẽ dùng chính thực lực của mình để đưa bản thân đến một vị trí cao và hơn hết và nó sẽ là tương lai của Sở gia.
Và niềm vui cũng không dừng lại ở đó, ai cũng biết. Sau khi Mạc Hinh sinh Tiểu Phi Dực được hai tháng thì Mạc Thư cũng đã chuyển dạ sinh con. Mạc Thư hạ sinh được hai đứa bé trai, và hiển nhiên… Tên là do Mạc lão phu nhân đặt cho… Bà đã đặt tên cho hai đứa cháu là “Hạ Trí Thiên” và “Hạ Triết Thiên”. Lúc nhà họ Hạ còn đang suy nghĩ vì sao lại đặt như vậy nữa cơ. Nhưng Mạc lão phu nhân đã nói…. “Trí và Triết” đều là chỉ về trí thông minh cũng như sự thông thái. Hơn hết nữa là… Hai tiểu bảo bối nhà họ Hạ này là do ông trời thương nên Mạc Thư mới có được, nên lấy từ “Thiên”
Nhưng trong khi đó, lại có một cặp khác phải ăn cẩu lương không hề ít. Chính là Lục Tử Kiện và Sở Quyên, dường như từ khi yêu nhau cho đến bây giờ hai người họ vẫn chưa thoát được cái gọi là ăn cẩu lương dạo của quần chúng xung quanh. Lục Tử Kiện rất muốn có con với Sở Quyên, nhưng Sở Quyên thì lại muốn kết hôn rồi mới sinh con, nhưng khi anh cầu hôn và ngỏ ý muốn cưới cô thì Sở Quyên lại chưa chấp nhận.
À đúng rồi, nhắc mới nhớ… Theo lời nói của Mạc Hoàng Bảo, trước kia Lịch Ái Nhi định là đợi Mạc Hinh sinh xong sẽ tổ chức hôn lễ, lúc đó Mạc Hoàng Bảo còn trêu là đến lúc đó bụng của Lịch Ái Nhi sẽ lớn thì sao. Bây giờ thì hay rồi, cái bụng thật sự lớn rồi… Và đúng như vậy, Lịch Ái Nhi thật sự mang thai rồi. Hôm nay, khi Lịch Ái Nhi đến thăm tiểu Phi Dực thì cô đã nhìn Mạc Hoàng Bảo nói
– Hay là chúng ta đừng tổ chức hôn lễ. Cứ như vậy là được rồi.
Lúc đó Mạc Hinh đang ngồi bên cạnh liền nói Lịch Ái Nhi quá ngốc đi. Cả đời người con gái chỉ có một lần trong đời được mặc váy cưới và hạnh phúc gả cho người mình yêu, ấy thế mà cái cô gái ngốc này còn không muốn nữa chứ. Nhưng Mạc Hoàng Bảo không vô tâm đến như vậy, anh ngồi bên cạnh Lịch Ái Nhi, dịu dàng đặt tay lên bụng của cô nói
– Em đừng nghĩ bậy, đợi sau khi đứa bé chào đời. Anh sẽ cho em hôn lễ hoành tráng.
Lúc này Sở Khắc Uy ngồi bên cạnh vợ mình, liền lên tiếng nói
– Bà xã, em nói xem… Năm sau Hạ Vụ sẽ tổ chức hôn lễ với Mạc Thư, Lục Tử Kiện và Quyên Quyên cũng định là năm sau sẽ cưới, bây giờ… Anh hai và chị dâu cũng cưới vào năm sau đợi khi sinh xong em bé. Sở Khắc Huy và Cố Hỉ cũng báo lại, năm sau sẽ quay về Trác Thành tổ chức hôn lễ…. Hay là chúng ta lại tổ chức thêm lần nữa đi.
Mạc Hinh nhìn anh rồi mỉm cười, cô nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi anh rồi nói
– Anh đừng có quậy nữa. Đã là cha của hai đứa con rồi đấy.
Sở Khắc Uy nhìn Cục Bông nhỏ đang ngồi chơi đùa với tiểu Phi Dực liền mỉm cười, cũng nay là đứa con trai này không quá bám dính lấy mẹ, không chỉ vậy… Nó cũng không ồn ào như Cục Bông Nhỏ. Mạc Hinh nhìn anh rồi mỉm cười, cô tựa đầu vào ngực anh nói
– Sở Khắc Uy, nhìn tiểu Dực rất giống anh, vừa lạnh lùng, vừa khó gần. Chẳng giống với Cục Bông xíu nào.
Sở Khắc Uy vòng tay ôm vợ mình, nở một nụ cười đầy cưng sủng, dịu dàng véo véo mũi cô, còn hôn nhẹ lên tóc cô, nói
– Chẳng phải rất hòa hợp sao? Bà xã… Hay là… Chúng ta sinh thêm một đứa nữa nhé?.
Mạc Hinh trừng mắt nhìn anh, sau đó còn véo vào ngực anh một cái rồi nói
– Anh tự mà sinh. Em không sinh nữa.
Sở Khắc Uy cười tà mị, rồi nói nhỏ vào tai cô
– Muốn hay không… Là do anh quyết định. Bà xã à ~
– Sở thiếu à… Anh quá vô sỉ rồi!
– Quá khen rồi. Anh chỉ vô sỉ với em mà thôi…. Sở thiếu phu nhân!
[………..HOÀN CHÍNH VĂN…………]