Đọc truyện Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng Thê – Chương 3
3 ngày sau
Hôm nay Mặc Thiến được bác sĩ đồng ý cho xuất viện. Khi Phong Dĩnh giúp cô thay đồ thì mới phát hiện
Cách tay trước kia của Mặc Thiến, cánh tay trái của cô, có một vết sẹo dài, dường như là do dao gây ra. Phía sau lưng của cô cũng có một mảng bỏng không quá lớn, còn phần lớn bên phần ngực và bụng thì có chi chít những vết bầm
Phong Dĩnh nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Mặc Thiến mà lòng bà đau như cắt. Đôi mắt của bà lại ứa lệ
Còn cô, từ khi mất đi đứa bé, linh hồn của Mặc Thiến giống như là mất đi một nửa. Cô mất con, đứa bé tội nghiệp của cô đã mất. Cô bất lực, cô mệt mỏi và rồi cô rơi vào trầm cảm.
Nhìn thấy con gái như vậy, Phong Dĩnh càng cảm thấy bản thân có tội. Nếu lúc trước, bà không đồng ý gả Mặc Thiến cho Hạ An Nghiêm thì cũng không xảy ra cớ sự này. Bà hối hận rồi! Hối hận thật rồi
Còn Mặc Phong Quân, nhìn thấy đứa em gái duy nhất của mình thành ra như vậy, đáy lòng của anh cũng không khắm khá hơn là bao nhiêu. Mặc Phong Quân anh đã thề rằng, sẽ không bao giờ để Mặc Thiến phải chịu đau khổ bởi cái gì, và anh cũng sẽ khiến người mà anh “đã từng” gọi là cha phải chịu hậu quả khi đã bỏ rơi hai mẹ con của Mặc Thiến
Hôm nay, Phong Dĩnh được Vũ Nhã Ân mời đi đến một buổi gặp mặt. Lúc đầu, Phong Dĩnh một mực từ chối, nhưng lại được Mặc Phong Quân thuyết phục nên bà cũng miễn cưỡng gật đầu
Còn Mặc Phong Quân, hiện tại anh đang là Phó tổng của một công ti có danh có tiếng trên thương trường. Nếu nói Hạ thị lớn thì chuỗi tập đoàn của Sở gia càng lớn hơn, so về gia thế Hạ gia vẫn kém Sở gia vài bậc
Vậy là hôm nay chỉ còn Mặc Thiến ở nhà, trong ngôi nhà quạnh hiu bất chợt cô lại nhớ đến đứa con vô tội chưa kịp nhìn mặt của mình
Mặc Thiến thẫn thờ bước ra ngoài, cô đi đến nơi mà Mặc Phong Quân đã an tán cho con cô. Mặc Thiến nhìn vào một bia mộ nhỏ, nước mắt lăn dài
– Tiểu Bảo bối, mẹ rất vô dụng đúng không? Ngay cả con mà mẹ cũng không bảo vệ được _ Mặc Thiến ngồi xuống khẽ nói
– Bảo bối của mẹ, con có lạnh không? Đừng đi… Đừng rời xa mẹ, con ngoan lại đây mẹ ôm con nào _ Mặc Thiến cười điên dại
Cô ngất đi, cô vẫn nằm bên cạnh đứa con của cô. Mặc Thiến vẫn nắm chặt chiếc vòng nhỏ mà cô đã chuẩn bị để chào đón tiểu sinh linh này nhưng bây giờ có lẽ đã không cần đến nữa rồi…
Bỗng chốc, không biết là duyên số hay đơn giản là sự trùng hợp. Một chiếc xe hạng sang màu đen dừng lại ngay bên cạnh chỗ của cô đã ngất đi. Tên tài xế cung kính cúi đầu tựa như đang bẩm báo với người phía sau
– Thiếu chủ, bên đường có cô gái bất tỉnh. Chúng ta có nên….
Người nam nhân phía sau, toàn thân đều toát lên vẻ sang trọng, hơi thở đều đều khẽ hạ kính xe xuống, đôi mắt sắc bén âm thầm quan sát Mặc Thiến. Bỗng nhiên, bàn tay của người nam nhân đó liền nắm chặt lại, người đàn ông đó phất tay ý để tài xế mở cửa
Vừa được người lái xe mở cửa, người đàn ông đó đã nhanh chân bước đến bên cạnh Mặc Thiến tựa như anh đang muốn cấp tốc đến bên cô vì sợ cô biến mất. Người đàn ông đó nhẹ nhàng, ân cần, dịu dàng và đầy sủng nịnh bế cô lên. Đôi mắt sắc lạnh biến mất, thay vào đó là đôi mắt trìu mến, vẻ mặt lạnh lùng cũng tan biến và thay vào đó là nét mặt dịu dàng đến cực hạn
– Thiến Thiến, cuối cùng cũng tìm được em!
[…………………]
Sau khi Mặc Thiến tỉnh dậy, đã thấy bản thân ở một nơi rất xa lạ, nhưng nơi này… Lại quá đỗi nguy nga đối với cô. Lúc nhỏ, ở Mặc gia cô cũng là tiểu thiên kim tiểu thư nên phòng riêng đương nhiên cũng to lớn, nhưng căng phòng ở đây lại còn lớn gấp trăm lần
Mặc Thiến giật mình, cô bật người dậy ngồi co ro vào một góc.
Khóe môi cứ mãi lẩm ba lẩm bẩm một cái tên… Đó là…
– Hạ Xuyễn…
Đó là cái tên mà cô định đặt cho đứa bé. Có thể là nam hay là nữ đều rất phù hợp, nhưng mà bây giờ… Có vẻ lại không cần nữa rồi
Nước mắt của cô lại bắt đầu tuôn trào, đôi mắt to tròn chứa nét cười ngày đó đã không còn mà bị thay thế bởi đôi mắt chứa đầy đau thương.
*CẠCH*
Tiếng mở cửa vang lên càng khiến Mặc Thiến sợ hãi mà ôm chầm lấy thân mình giống như một chú mèo nhỏ đang sợ người đến.
Một thân ảnh to cao của một người nam nhân từ từ tiến tới, người nam nhân đó chính là Thiếu chủ của Sở gia – Sở Khắc Uy
Sở Khắc Uy trên tay cầm một khay nhỏ, trên khay nhỏ có chén cháu nhỏ, một ly sữa và một tờ báo. Anh nhẹ nhàng đặt sang một bên, dịu dàng ngồi xuống bên cạnh của cô
– Thiến Thiến…. _ Sở Khắc Uy nhẹ giọng gọi
Mặc Thiến không phản ứng
– Thiến Thiến, em đừng có như vậy. Anh là Khắc Uy, em nhớ chứ? _ Anh lại tiếp tục nói với giọng dịu dàng
– Kh… Khắc… U.. Uy… T… Tôi… Tôi không nhớ… Không nhớ gì hết…. Tr… Tránh xa… Tránh xa tôi ra…. Đư… Đừng… Đừng… Đừng đánh nữa…. Aaaa!!!
Mặc Thiến ôm đầu hét lớn, còn xua tay đuổi anh đi. Sở Khắc Uy đau lòng ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt lưng.
– Thiến Thiến ngoan, không ai đánh em hết. Anh ở đây. Có Sở Khắc Uy ở đây, sẽ không ai dám động đến em…
– Con… Con…. Con…. _ Mặc Thiến như điên dại mà gọi con mình, còn òa khóc lên
– Thiến Thiến, con gì? Em… Em có chồng rồi sao? _ Sở Khắc Uy khó hiểu hỏi lại
– Tôi….
Cô định trả lời gì đó nhưng Sở Khắc Uy lại nhận được một cuộc điện thoại, anh mở điện thoại lên xem. Và ba từ đập vào mắt của anh và cô chính là “Mặc Phong Quân”
Mặc Thiến liền kích động nói
– Anh… Anh hai!!
Sở Khắc Uy bây giờ mới ngờ ngợ ra một số việc. Anh chưa nghe máy liền mà anh nhẹ nhàng nói với cô
– Thiến Thiến, bây giờ em ăn hết chén cháo nhỏ này rồi sau đó uống hết ly sữa. Anh sẽ đưa em về, có được không?
– Đ… Đu… Được! _ Cô ngoan ngoãn gật đầu
– Thiến Thiến rất ngoan!
Sở Khắc Uy mỉm cười dịu dàng nhìn cô sau đó là đi ra ngoài
Vừa đóng cửa lại, nét mặt dịu dàng ấy không còn và thay vào đó là nét mặt lạnh lùng đến thấu cả tâm can
– Alo?
– “Sở Tổng, tôi Phong Quân. Hôm nay em gái tôi mất tích… Nên tôi… ”
– Cậu không cần nói. Thiến Thiến ở chỗ tôi. Mau nói cho tôi biết, những năm qua đã có chuyện gì xảy ra với Thiến Thiến?
[……………]
Kết thúc cuộc trò chuyện với Mặc Phong Quân thì đôi mày của Sở Khắc Uy càng nhíu chặt lại. Bàn tay đang nắm chặt lấy chiếc điện thoại liền tức giận ném mạnh vào tường
Sát khí xung quanh của anh ngày càng dày đặc thêm. Sở Khắc Uy gằng giọng lạnh lẽo
– Hạ An Nghiêm, tôi sẽ khiến cậu, sống không bằng chết!!!
[……………còn………………]
Nam9 chính thức lên sàn là lá la
*Tung bông* *Tung hoa* *Tung hết luôn*:v
#Yu
Lại dở chứng không tag được -.-