Đọc truyện Boss! Tôi Là Công Chúa – Chương 27
Đi tới một cánh cổng lớn, tia hồng ngoại đã nhận được tín hiệu là xe của Hàn Thiên thì cánh cổng lớn liền mở rộng ra, bên trong, có nhiều người đàn ông mặc đồ đen đứng thẳng tắp, xếp thành hai bên.
Hàn Thiên là một nhân vật lớn trong thế giới ngầm, chỉ cần nghe đến tên thôi cũng khiến cho người người phải khiếp sợ. Trong cái gọi là thế giới ngầm này, kẻ mạnh nhất chính là kẻ tàn bạo nhất, máu lạnh nhất, thắng làm vua thua làm giặc. Hàn Thiên nhìn vẻ ngoài thì có vẻ như một thương nhân lạnh lùng nhưng ít ai biết được, anh lại là người lãnh đạo tổ chức nổi tiếng trên thế giới, những người mà đắc tội với anh đều có kết cục không lành, họ đều phải chết. Cái chết thì nhân từ quá, phải làm cho chúng chết một cách từ từ để chúng cảm nhận được nỗi đau đớn rồi chết vẫn chưa muộn.
Lần trước, cái tên giật chiếc vòng tay của Dương Nguyên khiến cho cô bị tai nạn xe, kẻ đó đã bị phế đi cánh tay. Sau đó, mỗi ngày hắn bị bắn một phát súng, rồi lại bị vất xuống hố rắn cho những con rắn chơi đùa. Đến cuối cùng, ngày mà Dương Nguyên tỉnh lại thì cũng là ngày chết của hắn.
Bước xuống xe, hai hàng vệ sĩ đứng thành hai hàng cúi gập người 90° tỏ vẻ chào mừng và tôn kính. Hàn Thiên ừ một tiếng rồi đi luôn vào trong ngôi biệt thự nguy nga, tráng lệ.
Hàn Thiên đi thẳng đến vị trí trên đầu, ngồi hai bên là những trợ thủ đắc lực nhất của anh mà anh vô cùng tin tưởng.
Mọi người đã đông đủ, Hàn Thiên bắt đầu lên tiếng, “Tôi hẹn mọi người tới đây là vì có việc quan trọng phải làm. Trong tháng này, dừng lại tất cả mọi việc, tập trung vào việc tiêu diệt toàn bộ thế lực của Lục gia, lấy lại toàn bộ cổ phần của tập đoàn, sau đó giết chết Lục Cửu để cho Lục Cẩm Vân phải sống đầu đường xó chợ.”
Tất cả mọi người trong tòa nhà đều vang lên tiếng thật to, “Vâng.”
“Ừ! Gần đây có chuyện gì xảy ra không?”
Bảo Quốc thấy Hàn Thiên hỏi vậy liền trả lời, “Gần đây có một tổ chức mới thành lập, bọn chúng ngông nghênh, đi tới đâu cũng đập phá tới đó không coi ai ra gì. Có một lần bọn chúng tới một quán bar của chúng ta, đập phá nhưng thiệt hại không đáng kể.”
“Bọn chúng sao rồi?”
“Bọn chúng đã bị tiêu diệt, nhưng thuộc hạ đoán chắc là phải có thế lực lớn đứng sau tổ chức này, nếu không bọn chúng cũng không dám làm càn như thế. Thế lực này thuộc hạ điều tra mãi mà không ra. Chúng ta đã tiêu diệt tổ chức đó, chắc chắn thế lực đứng sau sẽ không bỏ qua cho chúng ta, đại ca phải thật cẩn thận.”
Hàn Thiên khẽ nhếch môi, “Hừ! Chúng dám? Cứ chờ xem!”
Hàn Thiên quay sang Bảo Phi, nghiêm giọng, “Bảo Phi, Tôi muốn cậu bảo vệ Dương Nguyên. Lần này mà cậu để cô ấy bị gì nữa thì không giống như lần trước nữa đâu. Không chỉ có cậu, phải phải thêm 5 sát thủ giỏi nhất bảo vệ cô ấy cùng với cậu. Rõ chưa?”
Bảo Phi cúi đầu, “Vâng! Lần này thuộc hạ sẽ không để phu nhân gặp nguy hiểm nữa.”
Bảo Phi là một trợ thủ đắc lực của Hàn Thiên, Bảo Quốc được ví như cánh tay phải của Hàn Thiên thì Bảo Phi được coi là cánh tay trái. Đứng dưới một người nhưng trên vạn người.
Nhiệm vụ lần trước Bảo Phi đã không hoàn thành nhiệm vụ, để cho Dương Nguyên gặp nguy hiểm suýt nữa mất mạng. Cũng may mà Dương Nguyên phẫu thuật thành công, và Hàn Thiên nể tình trong suốt bao năm nay nên Bảo Phi mới giữ được mạng sống, anh chỉ bị phạt đánh một trăm roi.
Lần này, Bảo Phi sẽ bảo vệ Dương Nguyên thật cẩn thận, không để cho cô gặp bất kì nguy hiểm nào, nếu không cái mạng nhỏ này của anh sẽ không giữ được.
Trong phòng làm việc của việc của Hàn Thiên vang lên một tiếng thét kinh thiên động địa, “A…”
Trong giấc mộng, Dương Nguyên gặp ác mộng. Cô mơ thấy một cô gái lạ mặc y phục thời cổ trang bị rơi xuống nước, rồi tiếp sau đó cô lại thấy mình bị một chiếc xe lao nhanh tới mà cô muốn chạy mà chân lại không thể cử động được, bị ô tô tông, xung quanh cô toàn là máu.
Dương Nguyên sợ quá giật mình tỉnh dậy, mồ hôi hột lấm tấm trên trán.