Đọc truyện Boss Quá Gian Xảo! – Chương 71
Không muốn lại phải nghĩ ngợi việc ký hợp đồng chính thức, Lăng Tử Tiên tập trung vào chiếc xe đang đi đằng trước.
Xe thể thao dừng trước nhà hàng sang trọng nhất, hiển nhiên là Bạch
Dạ có nhiên kinh nghiệm, biết khi nào thì xuống xe, khi nào thì đi vào.
Hơn nữa làm Lăng Tử Tiên líu lưỡi là Bạch Dạ có thẻ VIP.
Lam Táp cười giải thích: “Nhà Bạch Ngọc cùng Bạch Dạ đều kinh doanh ẩm thực, cả nhà hàng này cũng là sản nghiệp của họ!”
“A?” Nghe vậy Lăng Tử Tiên trợn mắt, sớm nghe nói thân phận Bạch
Ngọc, Bạch Dạ không tầm thường, nhưng không nghĩ đến mức này à!
Bạch Dạ lén lút đi theo, lập tức đi ra trước lễ tân, hỏi: “Vị trí!”
“Ở lầu hai, chỗ cũ.” Tiếp tân ở quầy lễ tân hiển nhiên là đã hiểu, nhanh nhẹn, lưu loát báo cáo.
Lăng Tử Tiên liên tục 囧, xem ra cái tiết mục “tróc gian” đã diễn ra vô số lần ạ!
“Lam tiên sinh, cho hỏi sao chúng ta phải đi theo?” Lăng Tử Tiên không hiểu, liên quan gì hả.
“Bạch Ngọc rất khôn ngoan, nếu Bạch Dạ phát hiện, thì giải thích là hẹn khách.” Lam Táp giải thích.
“Cho nên mới kéo theo cả anh đi cùng?” Lăng Tử Tiên đen mặt tiếp lời. “Anh ấy bỏ bê công việc, có bị trừ lương không?”
Vừa dứt lời, Bạch Dạ liền quay phắt sang, trừng cô, cô mới phải ngậm miệng.
“Có cậu ta, Công ty có tổ chức tiệc mừng, cũng chẳng sợ không có chỗ, hơn nữa, miễn phí.” Lam Táp cười vô hại.
Lăng Tử Tiên giật mình, chẳng phải là lợi dụng rồi? Xấu hổ à.
Bạch Dạ vô cùng thuần thục ngồi bên cạnh chỗ Bạch Ngọc và cô gái kia, lại còn trang bị thêm kính râm, cực kỳ giống thám tử. Nhưng theo cách
suy nghĩ của Lăng Tử tiên, là 1 tên biến thái đi theo dõi người ta.
Ngoài ra, cô còn nghe rõ ràng tiếng ai đó nghiến răng ken két.
Lăng Tử Tiên cũng nghe tiếng cô gái cười khúc khích, giọng nam thì hơi trầm, nhưng quyến rũ.
“Chết tiệt, cười vui vẻ thế!” Bạch Dạ tiếp tục tốn hơi thừa lời, lẩm bẩm, tay nắm thành đấm.
Theo góc nhìn Lăng Tử Tiên, dù có vách ngăn, nhưng vẫn nhìn khá rõ bóng người đối diện.
Một cô gái xinh đẹp, tóc vương màu nắng, xõa tung đối lập với làn da trắng nõn.
Răng trắng, môi hồng, và đôi mắt sáng trong, tinh nghịch, đều khiến mọi người trầm trồ ngợi khen, là một mỹ nhân.
“Cô ấy xinh thật.” Lăng Tử Tiên nhẹ giọng nhận xét với Lam Táp.
Kết quả Bạch Dạ lập tức oán khí sâu nặng quay đầu, ánh mắt dường như rất phẫn nộ.
Lăng Tử Tiên lập tức nghẹn ngào, may mắn một quyển menu mở ra trước mặt cô, ngăn chặn luồng mắt u oán.
“Khó lắm mới ra ngoài, xem có gì thích ăn.” Lam Táp ôn hòa, cũng không thèm để ý Bạch Dạ.
Lăng Tử Tiên cảm kích nhìn Lam Táp, hiện giờ Bạch Dạ oán khí sâu nặng, ở cùng 1 chỗ, khó chịu quá.
“Nhưng tôi quên mang ví!” Lăng Tử Tiên xấu hổ nói.
Lúc trước, cô bị lôi đi, không mang ví, đương nhiên là đừng nói đến
tiền. Nhà hàng tây sang trọng thế này, có khi cả cốc nước lọc cô cũng
không trả nổi.
Nghĩ, cô còn cố ý đẩy ly nước xa một chút, để khi tính tiền cnf lý do— Cô cũng không uống nước.
Nhìn cô, Lam Táp thích thú.
“Đừng lo, có hai vị thiếu gia này, muốn ăn gì cũng được.” Lam Táp mở menu trước mặt cô, mà anh cũng đã gọi phục vụ.
“Ba vị muốn dùng gì?” Nhân viên lịch sự hỏi.
Lăng Tử Tiên do dự, liếc Lam Táp một cái, anh gật đầu, ý bảo cô đừng lo, không sao cả.
Thở dài một tiếng, Lăng Tử Tiên nói: “Tôi muốn một phần bít tết, đừng thêm cà rốt. Lam tiên sinh, còn anh?” Dù sao cô bị Bạch Dạ kéo đi, mời
khách… Chắc là không đủ!
“Hai phân, đều không cà rốt.” Lam Táp nói.
“Vâng, xin anh chị chờ một lát.” Phục vụ cười ngọt ngào , anh chàng
đẹp trai thế, sao lại không cười cho được? Chuyển qua Bạch Dạ, xấu hổ
khó mở miệng.
“Cho nhị thiếu gia các vị 1 dấm chua đi!” Lăng Tử Tiên nhẹ nhàng mở miệng.
Phục vụ kinh ngạc, rồi nhanh nhẹn bỏ đi.
Xung quanh nồng nặc vị chua, muốn phun trào thì nổ luôn đi.
Bạch Dạ cũng không để ý 2 người Lăng Tử Tiên bàn chuyện gì, giờ cũng
sắp đến lúc dùng cơm trưa, bắt đầu đông người. Đại đa số là cặp đôi,
chắc đều đã sớm đặt chỗ, cô gái khoác tay các chàng trai, đi qua bàn
Lăng Tử Tiên, đều theo bản năng mà liếc nhìn–
Tướng mạo Lam Táp xuất chúng, chỉ sợ dù là thoáng nhìn cũng đủ để người ta dậm chân.
Lăng Tử Tiên thở dài— Lam nhan họa thủy.
“Làm sao vậy?” Lam Táp cúi đầu xem tạp chí, Lăng Tử Tiên nhìn nhìn, không khỏi mở miệng hỏi.
Lăng Tử Tiên xấu hổ gãi đầu, lại khôi phục dáng vẻ tự nhiên, hỏi anh: “Lam tiên sinh, bihf thường ra ngoài, anh không cảm thấy gây rối sao?”
“Có gì?” Lam Táp hơi nhích người, vẫn nho nhã như trước.
“Anh xem…” Lăng Tử Tiên nhích lại gần, mọi người đều ghé mắt vào góc này, nhất là phụ nữ.
Lam Táp như vậy vừa thấy qua, mấy cô gái đang nhìn, đều đỏ mặt cúi gằm.
Dời tầm mắt, dừng trên mặt Lăng Tử Tiên, mỉm cười.
Lăng Tử Tiên kinh ngạc: Yêu nghiệt, đừng cười như thế được không?!
“Tiên Tiên.” Lam Táp bỗng nhiên mở miệng.
“A?” Lăng Tử Tiên theo bản năng trả lời.
“Vậy còn cô, bình thường đi ra ngoài thì sao?”Lam Táp cười khẽ.
Mắt lòe sáng, tai Lăng Tử Tiên hơi đỏ— Cô còn không để ý đến họ.