Bạn đang đọc Boss Phản Diện Điên Cuồng Yêu Em – Chương 6: Cháu Định Khi Nào Lấy Vợ
Chiếc Maybach hầm hố tiến vào cổng biệt thự Nam Trà, hơn mười giai nhân trong nhà nhanh chóng dừng việc, đứng xếp thành hai hàng ngay ngắn, tất cả đều đồng thanh:
– Chào thiếu gia!
Thiếu gia nhà này từ nhỏ tính tình không được tốt, nhiều năm nay đều sống riêng ở ngoài, mỗi lần về lại hay cãi nhau với lão gia.
Từ trên xuống dưới ai thấy hắn đến cũng e dè.
Kha Vạn Vũ trải những bước dài trên khoảng sân cỏ xanh mướt được cắt tỉa gọn gàng.
– Ông nội gọi tôi về có việc gì?
– Thưa thiếu gia, lão gia và Lệ Khiết tiểu thư đang đợi cậu ở nhà mát.
Nghe Lệ Khiết đến, gương mặt cau có của Kha Vạn Vũ càng khó coi hơn, hắn ném chìa khóa cho người giữ cổng rồi đi thẳng ra sau vườn.
Vẻ ngoài lãnh khốc của hắn khiến ai trong nhà cũng khiếp sợ.
Nhìn bóng dáng Kha Vạn Vũ khuất xa thì mọi người mới thở phào quay lại làm việc.
Chiều tà gió mát rượi, sen trắng dưới hồ cũng nở ra thơm ngát, Lệ Khiết ngồi bệt dưới sàn vừa rót trà vừa cắt bánh, cả hai người trò chuyện rất vui.
Thỉnh thoảng còn nghe tiếng ông nội Kha Vạn vỗ bàn cười khanh khách.
Kha Vạn Vũ bước vào ngồi xuống một góc:
– Cháu có làm phiền ông không?
– Tiểu tử thối cũng biết đường về rồi à?
– Vũ! Em và ông đợi anh lâu lắm rồi, em vào nhà lấy thêm bánh cho anh nhé!
Lệ Khiết đưa ánh mắt “quét” hắn từ đầu đến chân, cứ nghĩ đến người đàn ông tiêu soái trước mắt sau này là chồng mình, cô ta vô vùng mãn nguyện trên môi nở một nụ cười, dịu dàng vỗ vỗ bàn tay hắn.
Kha Vạn Vũ rút tay lại trực tiếp phủi vài cái, thái độ đầy ghét bỏ.
Ông nội Lệ Khiết và Kha Vạn lão gia vốn là chổ thân tình, Lệ Khiết nhỏ hơn Kha Vạn Vũ năm tuổi, cả hai được xem như thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
Từ nhỏ, Lệ Khiết đã thề với lòng nhất định phải gả cho hắn.
– Khi nào cháu mới định kết hôn? Hai mươi tám tuổi cũng không phải là trẻ nữa, còn hôn ước của hai đứa…
Ông nội thở dài đặt tách trà trên tay xuống, cha mẹ Kha Vạn Vũ không may mất sớm, đứa cháu này từ nhỏ được ông yêu thương, cưng chiều hết mực nhưng càng lớn càng trái tính trái nết, chỉ thích làm theo ý mình khiến ông khổ tâm mãi không thôi.
– Lệ Khiết cũng đợi cháu bao năm rồi thật thiệt thòi cho con bé!
– Kết hôn là chuyện của cháu, cháu tự có dự định của mình, ông không cần lo lắng! Còn nữa, không ai bảo cô ta đợi.
Kha Vạn lão gia tức tối, nếu Kha Vạn Vũ có người trong lòng thì ông đã không thúc ép, đằng này tình trường của hắn chẳng ra làm sao.
Nếu một ngày ông nội không còn đủ sức khuyên răn nữa thì may ra Kha Vạn Vũ vớ đại một cô về làm vợ cho ông vui, còn Lệ Khiết này thì không bao giờ.
Chuyện xấu của cô ta chỉ là chưa đến lúc hắn muốn vạch ra thôi.
– Con bé vừa xinh đẹp dịu dàng, hiền lành đoan trang, một bông hoa đẹp vạn người muốn hái, cháu không nhanh tay đến lúc bị người khác cướp mất thì đừng có than trách với ta.
Kha Vạn Vũ chỉ nhếch môi cười cho qua, nếu bây giờ có ai đó đến rước cô ta thì hắn sẵn lòng đứng ra tài trợ sính lễ.
Thậm chí khuyến mãi thêm vài phần trăm cổ phần cũng nên, thật sự muốn cắt cái đuôi này lắm rồi.
Vẫn như mọi lần, không có được câu trả lời ông mong muốn, lão gia đành lắc đầu ngao ngán, thở dài chống gậy rời đi.
Lúc này Lệ Khiết vừa quay lại với đĩa bánh ngọt trên tay.
“Thôi thì cho chúng nó thêm ít thời gian.”
– Hai đứa cứ tự nhiên, ông vào phòng nghỉ ngơi.
À cả hai nhớ ở lại ăn cơm chiều với ông rồi hẵng về.
– Cháu còn nhiều việc.
Chẳng cần một giây đắn đo, Kha Vạn Vũ dứt khoát từ chối, nhìn thấy mặt Lệ Khiết hắn chẳng thể nào nuốt cơm nổi.
Xét bề ngoài cô ta cũng không tệ nhưng con người quá giả tạo.
Kha Vạn Vũ quả thật muốn thường xuyên về thăm ông nhưng Lệ Khiết cứ như là cắm rễ ở đây vậy, vô cùng phiền phức.
– Cô tốt nghiệp đã hai năm rồi mà vẫn không có việc gì làm à?
– Em…!em…
Kha Vạn Vũ ném lại ánh nhìn bạc bẽo rồi ngoảnh mặt bước đi.
Lệ Khiết ấp úng không biết phải trả lời thế nào, tay thì siết chặt chân váy lẽo đẽo theo đằng sau.
Người làm trong nhà thấy cảnh này không phải một hai lần, họ vờ như “mắt không thấy, tai không nghe” nhưng trong bụng ai nấy đều cười khoái chí.
– Chỉ có thiếu gia mới trị được cô ta.
– Không biết do lười nhát hay thật sự chẳng nơi nào dám tuyển?
Chẳng ai ưa Lệ Khiết, ả lúc nào cũng ra vẻ như thiếu phu nhân trong nhà mà gây khó dễ cho bọn họ, lúc có lão gia bên cạnh liền hoá mèo nhỏ vô hại.
– Cô nên biết điều một chút, nếu cứ đến làm phiền ông đừng trách tôi không khách khí.
Kha Vạn Vũ lạnh lùng bước lên xe, nhìn bộ dạng mè nheo của Lệ Khiết thêm một chút hắn sợ không kiềm được mà bóp chết ả ta.
Hắn ghét nhất là bị ràng buộc, còn Lệ Khiết thì vịn cái cớ hai họ hứa hôn mà bám riết không buông.
Không có cơ hội đến gần hắn nên Lệ Khiết ngày ngày đến Nam Trà gây áp lực cho ông.
– Vũ! Anh đợi em với, không phải như vậy đâu.
Anh nghe em giải thích!
Lệ Khiết vội vã giao đĩa bánh cho người làm gần đó rồi đuổi theo Kha Vạn Vũ ra đến sân.
Từ năm Lệ Khiết mười sáu tuổi đã thường nghe ba mẹ nói về hôn ước của cô và Kha Vạn Vũ, Lệ Khiết ôm mộng trở thành nàng dâu hào môn.
Gả cho anh thì cả đời tôi sống trong núi kho báu cớ gì phải làm lụng kiếm tiền?
Lệ Khiết thừa biết Kha Vạn Vũ đào hoa, phóng túng bên ngoài nhưng ả đều giả điếc, giả mù cho qua.
Dù sao thì những người phụ nữ đó đều là kẻ qua đường làm gì có cửa vượt qua ả mà trở thành Kha thiếu phu nhân.
Lệ Khiết chắc nịch vị trí của mình rồi nên mới để Kha Vạn Vũ tự do tự tại đến hôm nay.
– Anh cho em đi nhờ một đoạn nhé, em không lái xe đến đây.
– Cút!!!
Cô ta đi thẳng đến định mở cửa ghế phụ, thì bị Kha Vạn Vũ hét vào mặt, chút sỉ diện cuối cùng cũng tiêu tan.
Người làm ở xung quanh nghe giọng hắn giận dữ liền sợ đến tái mặt, trong nháy mắt chiếc xe rú ga phóng vèo ra cổng lớn rồi khuất dạng, trong sân để lại một lớp bụi mờ.
Lệ Khiết đứng thất thần bàn tay chưa kịp thu về vẫn còn run run.
Anh được lắm, dám đối xử với tôi như thế! Muốn vứt bỏ tôi à, đừng có mơ!
Lệ Khiết cũng rất nhanh mang gương mặt đầm đìa nước mắt chạy đến bên cạnh ông nội Kha Vạn, vừa khóc thút thít vừa dìu ông vào nhà.
– Ông ơi ông đừng trách anh ấy, có lẽ anh ấy vội về giải quyết công việc…!hức..
hức…!hức!
– Lần sau ta phải cho cây gậy này vào mồm nó xem nó còn lớn tiếng với cháu được nữa hay không! Cháu đừng khóc nữa ông nhất định sẽ đòi lại công đạo cho cháu!
– Quản gia! Mau đưa Lệ Khiết về nhà cho con bé nghỉ ngơi đi.
Mấy đời gia tộc Kha Vạn khổ công gầy dựng sự nghiệp, đưa Kha Thị trở thành tập đoàn hàng đầu châu Á.
Cứ ngỡ sẽ có cuộc chiến tranh giành tài sản khốc liệt lắm, nhưng không, hai đứa cháu của ông chẳng đứa nào muốn kế thừa mà cũng chẳng đứa nào chịu lấy vợ sanh con.
Một đứa đi du học rồi định cư bên đó ung dung tự tại tên là Kha Vạn Nhất còn đứa thì cầm tấm bằng loại ưu Đại học Yale vứt vào xó, tự mở sòng bạc, bước một chân vào thế giới ngầm chính là Kha Vạn Vũ.
Con trai lớn của ông mất sớm thì không nói, cha mẹ Kha Vạn Nhất gần sáu mươi tuổi vẫn chưa thể về hưu mà bỏ mặc sản nghiệp gia đình.
Ông định bụng sau này phải bảo mấy đứa cháu dâu sanh càng đông càng tốt.
***
– Sếp Vũ, em đã cho người điều tra xong.
– Báo cáo đi!
Kha Vạn Vũ giảm tốc độ, hắn đeo tai nghe bluetooth lên tai, đầu dây bên kia nói dõng dạc từng câu từng chữ:
– Dạ, cô gái đó tên Diệp Mộng, 20 tuổi là sinh viên trường Đại học Đài Hoa, người yêu tên là Lục Hiển…
– Lục Hiển?
Kha Vạn Vũ không bất ngờ khi biết Diệp Mộng có người yêu, dù là ai đi nữa, chỉ cần hắn thích thì sẵn sàng “đập chậu cướp hoa” bất cứ lúc nào, có điều cái tên của gã này rất quen thuộc.
– Dạ, cậu ta chính là con trai thứ của chủ tịch tập đoàn Lus.
Kha Vạn Vũ khẽ “chậc” một tiếng, không ngoài dự đoán, nhan sắc của Diệp Mộng đỉnh thế mà, kẻ tầm thường làm sao với tới.
????hách thá????h tìm được + ????rUm ????ru????e????.v???? +
Có bạn trai tài phiệt, 10 triệu chẳng khác nào cái búng tay, mình có nên tính lãi thêm cho cô ta không?
Đầu giây bên kia thấy Kha Vạn Vũ im lặng hồi lâu liền nghĩ hắn đang e dè trước “tình địch” mà vội vàng đính thêm mấy câu:
– Sếp à anh tự tin lên, họ chia tay chưa thì em không rõ nhưng nghe phong phanh cuối tháng này cậu ta sẽ kết hôn với tiểu thư nhà họ Cát..