Bạn đang đọc Boss Phản Diện Điên Cuồng Yêu Em – Chương 42: Cô Quản Chồng Mình Cho Tốt Đi
Trong lúc đợi Thích Vy thử đồ, Diệp Mộng ngồi nghịch điện thoại cô muốn nhắn tin cho Vạn Vũ nhưng sợ làm phiền anh nên viết xong lại xóa đi.
Vừa chuyển mắt thì thấy một thai phụ đang bước vào cửa hàng, cô ta cũng nhận ra Diệp Mộng ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
– Chào bà chủ!
Nhân viên đồng loạt lên tiếng.
– Hôm nay bà chủ đến một mình ạ? Bà chủ muốn uống saffron hay nước trái cây?
Diệp Lạc ríu rít đến gần giúp cô ta cất túi xách, ân cần hỏi thăm nhưng Cát Tư Na nghe không lọt vào tai một chữ nào.
Cô ta đứng đơ ở cửa một lúc nhớ về những tấm ảnh thuê người chụp được trong nữa tháng qua, đều là ảnh Lục Hiển đi tìm Diệp Mộng, còn cả ánh mắt hận tình mà hắn dành cho cô ấy lúc chiều nay, Cát Tư Na đã sớm ghim hết vào lòng.
Cô ta giật toang chiếc khăn voan trên cổ xuống, siết chặt trong lòng bàn tay đến nhàu nhĩ.
Với tư cách là chính thất, Tư Na không cho phép bản thân thua thiệt, vốn đã định tìm người dằn mặt một phen không ngờ Diệp Mộng lại tự mình dâng đến cửa.
Thôi thì thuận theo ý trời vậy!
Nụ cười toan tính nở rộ trên môi, Tư Na xoa xoa chiếc bụng bầu chậm rãi tiến về phía cô ấy.
– Cô là Diệp Mộng?
Ánh sáng trước mặt bỗng bị một bóng đen che khuất, Diệp Mộng dừng động tác lướt điện thoại, chậm rãi ngẩng lên lần nữa, theo thói quen đưa tay vén ngược mái tóc đen bồng bềnh ra đằng sau để nó tự do buông xõa.
Cử chỉ tuy đơn thuần nhưng mang đầy khí chất đến khi cất giọng lại thêm mười phần quyến rũ, triệt để lấn át khí thế của Cát Tư Na.
– Phải, là tôi.
Cùng là phụ nữ nhưng cô ta vô thức chìm trong sự hấp dẫn của Diệp Mộng.
Băng cơ ngọc cốt thì có thể mài dũa được còn gương mặt tuyệt sắc kia mới chính là thứ đáng ghen tị.
Chẳng trách Lục Hiển dù đã có vợ vẫn nhất quyết không buông bỏ, muốn tham lam chiếm giữ tới cùng.
Thấy Tư Na im lìm nữa ngày trời, sắc mặt càng lúc càng tệ đi còn có vẻ tức giận, Diệp Mộng khó hiểu lên tiếng:
– Xin hỏi cô tìm tôi có việc gì sao?
Sự chú ý bỗng dừng lại nơi chiếc váy nhô cao, cô thoáng nhíu mày trầm luân trong đôi mắt, cứ cảm thấy tình huống này rất quen, giống hệt như phim ảnh vậy.
Chẳng lẽ…!cái thai đó…!
Là của Kha Vạn Vũ?
Chết tiệt!
Diệp Mộng nhớ rõ Vạn Vũ từng nói nếu tình cũ của anh tìm đến, cứ đuổi đi một người thì cô được thưởng 1 triệu Đài Tệ.
Nhưng cô đâu có ngờ cái tên trời đánh ăn chơi còn để lại sản phẩm, làm con gái nhà người ta ểnh bụng to thế kia…!1 triệu này cô thà nhịn chứ làm sao mà nuốt trôi được.
Kha Vạn Vũ khốn kiếp, anh tới số rồi!
– Mộng Mộng ơi vào đây xem giúp tớ với!
– Ừm, đợi tớ một chút!
Thích Vy lên tiếng vừa hay phá vỡ bầu không khí khó xử.
Diệp Mộng tự trấn an mình không cần phải căng thẳng, cô bỏ điện thoại vào giỏ xách, bình tĩnh đứng lên:
– Nếu cô không có gì để nói thì tôi xin phép đi trước.
Cát Tư Na định thần lại, mắng bản thân vô dụng chưa đánh đã bại, trước mặt tình địch đứng ngây ra đó để làm gì không biết.
– Dám gian díu với kẻ đã có vợ tôi còn tưởng cô phải bản lĩnh lắm chứ? Mới đó đã chột dạ rồi sao?
– Là ai có vợ?.
đam mỹ hài
Diệp Mộng sững lại, trên đỉnh đầu nhảy ra một dấu hỏi lớn.
– Không cần phải đóng kịch trước mặt tôi hoặc nếu cô thật sự không biết vậy thì nghe cho rõ, tôi chính là Lục thiếu phu nhân, vợ hợp pháp của Lục Hiển.
VỢ LỤC HIỂN?
Người phụ nữ này cũng thật là…!sao không nói sớm?
Diệp Mộng nhẹ nhõm thở ra một hơi, vỗ vỗ lên ngực gọi hồn gọi vía của mình về mà đâu biết tại tầng trên cùng của sòng bạc xa hoa nhất đảo, bạn trai cô chịu oan ức hắt hơi từ nãy tới giờ.
Hai tháng trước Diệp Mộng nhìn thấy Cát Tư Na và Lục Hiển cùng đi thử váy cưới, thời điểm đó so với hiện tại cô ta có phần đẫy đà hơn, gương mặt bầu bĩnh thêm một chút, huống hồ khoảng cách giữa họ khá xa chẳng trách cô không thể nhận ra được.
Nếu là vợ của Lục Hiển, Diệp Mộng càng không có gì để nói.
Thật quá nực cười, cô đâu thiếu thốn tình cảm đến mức phải gian díu mập mờ với hắn để mang tiếng làm kẻ thứ 3? Chính Lục Hiển bám riết lấy cô không buông đó chứ.
Cát Tư Na không vòng vo nữa, đanh giọng nói thẳng một tràng:
– Tôi biết cô và anh ấy từng qua lại với nhau, nhưng để tôi nhắc cho cô nhớ giữa hai người đã sớm kết thúc rồi.
Đàn ông mà, đều muốn thêm chứ không muốn bớt, nhất thời anh ấy còn mê muội nên mới dây dưa với cô thôi.
– Biết điều thì tránh xa cuộc sống của vợ chồng tôi ra.
Cô có thể không cha, không mẹ mà lớn lên nhưng con tôi tuyệt đối phải có gia đình hoàn chỉnh.
Lục Hiển là của tôi, không ai được giành, rõ chưa?
Ngoài nhân viên thì trong cửa hàng còn có vài khách khác đang lựa quần áo, âm lượng của Cát Tư Na không nhỏ, thành công thu hút sự chú ý của họ.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về cùng một phía bắt đầu săm soi, bàn tán.
Diệp Mộng từng này tuổi mới nghe qua chuyện hài hước như thế, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Cô bỏ ngoài tai những lời xì xầm to nhỏ, rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, phong thái tao nhã đối diện với Cát Tư Na:
– Đó là tất cả những gì cô muốn nói sao? Nếu thế thì tôi xin phép!
Biểu cảm đắc ý trên gương mặt Cát Tư Na dần sượng lại, cô ta không lường trước được Diệp Mộng xem những lời nói kia như gió thoảng mây bay, một chút để tâm cũng không có.
Khi Diệp Mộng vừa xoay lưng bước đi, cánh tay liền bị Cát Tư Na giật mạnh.
Cô ta kêu lên, giọng điệu như rít qua từng kẽ răng:
– Thân là tiểu tam còn ưỡn ngực rướn mình quá nhỉ?
Diệp Mộng vì nể tình người phụ nữ này bụng mang dạ chửa nên đã giữ hòa khí, tránh làm kích động cô ta ảnh hưởng đến đứa trẻ nhưng miệng lưỡi Cát Tư Na quả thật chua ngoa, ra vẻ bề trên khiến cô chướng tai gai mắt không thể nhẫn nại thêm được nữa.
– Trước khi nói người khác cô nên xem xuất phát điểm của mình, cô biết tôi và Lục Hiển từng quen nhau, vậy có biết tôi và hắn chia tay lúc nào không?
– Đó là chuyện của 2 tháng trước, cô có ý gì?
Cát Tư Na dứt lời liền biết vừa tự lấy đá đập vào chân, hận không thể nuốt luôn cái lưỡi của mình.
Diệp Mộng nhẹ nhàng nở một nụ cười mỉa mai sau đó chứng minh cho cô ta thấy cô không phải là mỹ nhân an tĩnh mà bất cứ ai muốn cũng có thể chọc vào.
– Đúng nhỉ? Tôi và hắn mới chia tay 2 tháng vậy mà bụng cô đã lớn thế kia, nhìn qua cũng đoán được cái thai này ít nhất 6 tháng…!Lục thiếu phu nhân hiểu ý tôi rồi chứ? Là cô trồng cỏ xanh lên đầu tôi trước.
Nếu ngày nào đó Diệp Mộng tôi có hứng thú làm tiểu tam thì nhất định sẽ đến chổ cô xin ít kinh nghiệm.
– Có lòng nhặt chiếc giày rách mà tôi đã vứt đi còn trân quý nó đến như vậy thì cô cứ giữ kĩ mà xài.
Từ trước đến nay tôi không thích tranh cướp của ai vì thế không cần phải nhét vào tai tôi những lời sáo rỗng đó.
Dứt lời Diệp Mộng thu lại cánh tay mình không cho Cát Tư Na bám lấy nữa, cô ném lại một ánh nhìn lạnh lẽo dứt khoát đi về phía phòng thay đồ tìm Thích Vy.
Cát Tư Na căm phẫn tột cùng nhưng không tìm được lí lẽ nào để đáp trả cô ta ôm ngực lấy hơi lên.
Được một đoạn ngắn Diệp Mộng bỗng dừng bước, điềm nhiên xoay lưng lại nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của Tư Na:
– Xin lỗi tôi quên mất điều quan trọng nhất, Lục Hiển có là nốt chu sa trên ngực cô thì trong mắt tôi hắn cũng chỉ là âm hồn bất tán không hơn không kém, thế nên…!phiền cô quản chồng mình cho tốt, bảo hắn đừng có đến quấy rầy tôi nữa!
Chiếc bóng yêu kiều của Diệp Mộng khuất sau lối vào phòng thay đồ, Tư Na trở thành tâm điểm chỉ trỏ của tất cả mọi người, thẹn quá hóa giận cô ta gọi nhân viên đuổi hết khách ra ngoài.
Nhìn qua cửa kính thấy Lục Hiển đang đi về phía cửa hàng từ hành lang đối diện, Diệp Lạc nhân cơ hội lấy lòng bà chủ, không ngừng hùa theo mắng chửi Diệp Mộng còn nhỏ to bên cạnh, cùng bàn kế sách..