Bạn đang đọc Boss Phản Diện Điên Cuồng Yêu Em – Chương 32: Em Sờ Được Không
Thuốc sát trùng bắt đầu châm chích ngấm vào da thịt, Diệp Mộng đau đến nhăn mặt không còn hơi sức đâu mà cựa quậy.
Ngoan ngoãn nằm yên một chổ cô mới rảnh rỗi để ý đến căn phòng rộng lớn này, không một hạt bụi nhưng có chút thiếu thốn hơi người.
Từ tranh nghệ thuật đến nội thất đều quanh quẩn ba màu chủ đạo xám, xanh dương và trắng còn tường thì sơn giả bê tông.
Tất cả hài hòa với nhau, vừa hiện đại vừa tinh tế.
Đùi phải bỗng truyền đến cơn đau rát, Diệp Mộng cắn chặt môi định chồm dậy bảo anh nhẹ tay một chút thế nhưng cô lại ngẩn người ra.
Gặp ma rồi!
Kha Vạn Vũ được bao trùm bởi ánh sáng lấp lánh từ chùm đèn pha lê, từng đường nét trên gương mặt đều trở nên nổi bật…!thật sự rất đẹp.
Đôi mắt thần sầu chăm chú vào vết thương của cô, sóng mũi cao thẳng tắp thuộc hàng cực phẩm, dáng môi cười vô cùng quyến rũ.
Đường xương hàm đậm nét, sắc bén khiến Diệp Mộng mê mẩn muốn được thử vuốt ve.
Cô len lén nhìn theo chuyển động yết hầu của anh, bao nhiêu vẻ mạnh mẽ, nam tính đều thu hết vào trong mắt.
Bắp tay này kẹp cổ một phát là tắt thở ngay!
Diệp Mộng tủm tỉm cười, ánh mắt hồ ly có đôi phần tinh nghịch.
Nhan sắc anh lợi hại hơn cả thuốc giảm đau, cô ngắm mãi mà không biết anh đã băng bó xong xuôi cả rồi.
– Diệp Mộng, em còn đói?
Đang mơ màng bỗng bị gọi tên, cô giật mình liền hoàn hồn lại.
– A…!không có, không có…!em no lắm rồi!
– Vậy thì mau chùi nước miếng đi!
“…”
Kha Vạn Vũ vẫn luôn quan sát phản ứng của Diệp Mộng vì vết bỏng cấp độ 2 anh sợ cô không chịu nổi, nào ngờ lại bắt gặp biểu cảm hay ho này.
– Ôi trời, mình lộ liễu quá vậy!
Diệp Mộng cố nói thật khẽ nhưng lại bị anh nghe thấy.
Cô gấp rút đưa tay lên che miệng, chùi chùi lau lau, xấu hổ đến mặt đỏ bừng bừng, trái tim cũng vô thức nhảy nhót lung tung.
– À cái này…!em chỉ là…
Còn đang sắp xếp từ ngữ trong đầu, chưa biết giải thích làm sao thì anh bất ngờ nằm đè lên nữa thân trên của cô, gương mặt gian manh, khóe môi cong cong đầy tình ý.
– Em no rồi…!có muốn “vận động” một chút không?
Kẻ ngốc nghe qua cũng hiểu “vận động” mà anh nói có nghĩa là gì.
Diệp Mộng cảnh giác nhích tấm thân từng chút một cách xa ra.
– Đang ở nhà ông nội anh còn dám làm bậy?
– Phòng riêng của anh kể cả ông nội cũng không thể tùy ý bước vào.
Ánh mắt của em ban nãy chẳng phải muốn vật anh ra giường…!ăn tươi nuốt sống?
Tâm tư Diệp Mộng rõ ràng rất trong sáng, chỉ đơn giản là hưởng thụ cái đẹp thôi nhưng không hiểu sao nghe anh nói cô lại thấy chột dạ nên thành thật mà khai:
– Hôm nay em mới phát hiện ra anh rất đẹp trai, không ngắm thì lãng phí lắm.
Kha Vạn Vũ khẽ nhướng mày, khóe miệng vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ, ánh mắt ranh mãnh lóe tia giảo hoạt, Diệp Mộng đã háo sắc như vậy thì anh sẽ dùng thân thể này để quyến rũ cô.
– Những chổ khác của anh cũng rất tuyệt, chổ cần to cũng rất to, hay để anh cởi hết cho em nhìn một lượt?
Anh quỳ gối trên giường, kẹp Diệp Mộng ở giữa hạ thân, hai cánh tay cơ bắp luồn vào trong áo thun rất nhanh cởi nó ra vò lại vứt sang một bên, tư thế táo bạo chồm lên người cô.
– A…!không nhìn…!không nhìn!
Diệp Mộng xấu hổ giơ hai tay ôm lấy mặt, miệng la hét bảo là không nhìn nhưng mắt thì hi hí, lén đếm múi của anh.
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8…!Quào!
Tỷ lệ cơ thể cực kì chuẩn, phần eo tương đối nhỏ bù lại với vai rộng, cơ bắp trên người cân đối vừa vặn, ngực ra ngực vuông vức nảy nở, múi ra múi vừa chắc vừa thơm.
Tuyển Muay Thái mà Diệp Mộng tham gia trước kia cũng không ít võ sinh nam có thể hình rất chuẩn, ngày ngày cởi trần đi qua đi lại trước mặt nhưng không khiến cô thích thú thế này.
Quá cám dỗ, Diệp Mộng không chống đỡ nổi.
Hai vành tai nóng ran lên, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh, môi mím nhẹ ngượng ngùng.
– Em…!sờ được không?
Khóe miệng Kha Vạn Vũ khẽ giật giật, hài lòng bắt lấy cánh tay cô đặt lên giữa ngực anh.
– Của em hết đó! Đừng ngại nữa!
Đầu ngón tay mềm mại của Diệp Mộng vừa chạm vào làn da màu đồng ấm nóng chưa kịp dịch chuyển thì nghe thấy âm thanh vọng từ ngoài vào.
– Đại thiếu gia, Diệp tiểu thư tôi có thể vào không?
*Cốc cốc cốc*
Diệp Mộng giật mình vùng dậy xô ngã anh xuống giường, vết thương ở chân cũng bị chạm trúng đau rớt nước mắt.
Kha Vạn Vũ nằm ngửa ra sàn mặt đen hơn đít nồi, chẳng hiểu Diệp Mộng ăn cái gì mà khỏe vậy, anh cao 1m86 nặng hơn 80kg cô muốn ném là ném ngay.
– Áo anh nè, mặc vào nhanh!
Cô thấp thỏm ngồi ngay ngắn trên giường cảm giác như bị bắt gian tại trận vậy.
*Cốc cốc cốc*
Tiếng gõ cửa dồn dập, giọng nói the thé bên ngoài cứ ập vào tai.
– Đại thiếu gia, Diệp tiểu thư tôi đang quấy rầy hai người sao?
Mẹ kiếp! Biết rồi còn hỏi?
Đang bồi dưỡng tình cảm lại bị phá đám, tâm trạng anh vừa mới tốt hơn một chút liền hắc hóa ngay.
Nếu không vì Diệp Mộng ở bên cạnh, Kha Vạn Vũ đã lôi người bên ngoài vứt xuống lầu rồi.
*Cốc cốc cốc*
Tần Oanh Oanh nhất quyết không từ bỏ cho đến khi Diệp Mộng lên tiếng mời cô ta vào.
Kha Vạn Vũ ngồi vắt chéo chân trên ghế sôpha, gương mặt âm u bị tờ báo che mất một nữa, vừa cất giọng đã khiến Tần Oanh Oanh lạnh sống lưng.
– Có chuyện gì?
– Dạ, lúc nãy thiếu gia có dặn quản gia Trương ra xe mang mấy món này lên, ông ấy đang bận nên nhờ tôi ạ!
Trên tay Tần Oanh Oanh đầy túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là quần áo lúc chiều Kha Vạn Vũ đã mua cho Diệp Mộng.
– Để đó rồi biến đi!
Anh hất cằm về phía chiếc kệ ngay gần cửa, Tần Oanh Oanh sắp xếp xong vẫn đứng chôn chân tại chổ, vẻ mặt không mấy tự nhiên, mắt đảo liên tục dò xét cô từ trên xuống dưới.
Nhìn Kha Vạn Vũ hằn hộc với nữ hầu, dọa người ta khiếp vía, Diệp Mộng cũng khó xử nên mở lời trước.
– Cám ơn cô, làm phiền cô rồi, có phải còn chuyện gì nữa không?
– Dạ lão gia ngỏ ý mời hai vị ở lại đây đêm nay…!thế nên tôi đã dọn sẵn cho Diệp tiểu thư một phòng, bây giờ cô có thể lên đó nghỉ ngơi rồi ạ!
Cô ta vừa dứt lời liền cảm thấy như có hàng trăm viên đạn đang bay về phía mình, nhiệt độ trong phòng cũng đột ngột hạ xuống âm độ.
– Ai bảo cô phải dọn thêm một phòng?
– À…!À chuyện này…
Hai chân Tần Oanh Oanh mềm nhũn, khóe miệng thì trở nên cứng nhắc, cô ta giương ánh mắt cầu cứu về phía Diệp Mộng, từng câu từng chữ đều gượng gạo thốt ra.
– Dạ chẳng qua là đại thiếu gia và Diệp tiểu thư vẫn chưa chính thức là vợ chồng…!nên tôi…!tôi…
– Cám ơn cô!
Diệp Mộng gật đầu hiểu ý, vui vẻ nhận lấy thẻ của căn phòng ở ngay bên trên.
Cô cũng đã nghĩ kĩ rồi vẫn nên giữ kẽ một chút.
Hai người qua lại chưa lâu vừa về ra mắt đã ngủ chung càng không được, ông nội và mọi người sẽ đánh giá thế nào về cô chứ?
Kha Vạn Vũ là sói già, còn cô lại có bệnh háo sắc trong người, sợ anh chưa đòi bản thân đã tự dâng đến cửa, thật mất phẩm giá…!Nghĩ vậy nên có cơ hội Diệp Mộng liền muốn tránh anh càng xa càng tốt.
Người hầu này có vấn đề, rõ ràng cố tình tách anh và Diệp Mộng ra, bên cạnh cũng có phòng trống tại sao lại không chọn nó?
Tần Oanh Oanh bắt gặp ánh mắt sâu thẳm tối tăm của Kha Vạn Vũ liền chột dạ.
Nhiệm vụ cũng đã xong cô ta nhanh chóng cúi chào họ rồi lặn mất tăm, ra đến cửa vẫn không ngừng vỗ ngực tự trấn an mình.
Ở lại thêm một chút nữa e rằng trái tim yếu bóng vía của cô ta không chịu nổi.
Báo hại Kha Vạn Vũ mất thêm 20 phút để thuyết phục Diệp Mộng nhưng cô nhất quyết không đồng ý cho anh ngủ cùng còn đòi bỏ về, hết cách anh đành nhường vậy.
– Chân em bị thương đi lại không tiện, anh lên trên kia là được chứ gì?
– Em đồng ý…!nhưng nữa đêm anh đừng có mò vào giở trò, lần này em không tha cho đâu.
Diệp Mộng phụng phịu đe dọa.
– Anh mà đặt chân xuống đây thì hết kiếp này làm trâu làm ngựa, hừ!
Bao nhiêu người muốn leo lên giường anh mà không được, đã hạ giá như thế Diệp Mộng còn không chịu, nỡ lòng xua đuổi.
Kha Vạn Vũ ôm bụng đầy giận dỗi bước nhanh ra khỏi phòng.
***
10 giờ tối
Kha Vạn Vũ và ông nội ngồi đánh cờ vây ở phòng trà dưới sảnh, bên cạnh còn có quản gia Trương.
Lạc Thanh Di từ đâu chạy tới nước mắt giàn giụa, bộ váy hầu trên người ướt sũng từng mảng để lộ hai bầu ngực căng tròn như quả bóng phập phồng dưới lớp áo mỏng.
Cô ta ôm lấy cánh tay Kha Vạn Vũ khóc kể.
– Đại thiếu gia ơi em xin lỗi! Em thật sự không cố ý làm vị tiểu thư đó bị thương…!hức…!hức…!Xin đừng đuổi việc em…!hức.
Cả ba người đàn ông trong phòng cau mày khó hiểu, động tác đánh cờ của Kha Vạn Vũ vì thế mà khựng lại.
Còn chưa tìm cô ta tính sổ mà đuổi việc cái gì?
– Lạc Thanh Di, tôi bảo cô phải xin lỗi Diệp tiểu thư, sao cô lại chạy đến đây?
Quản gia Trương hiểu rõ tính tình của đại thiếu gia nhà này, chuyện xảy ra khi nãy anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua nên mới gợi ý Lạc Thanh Di đi tìm Diệp Mộng, nhờ cô ấy nói giúp một tiếng.
Vừa nhắc tới Diệp Mộng, cô ta càng khóc to hơn dáng vẻ tủi hờn ấm ức, cặp ngực nóng bỏng vẫn dán chặt vào cánh tay Kha Vạn Vũ, ánh mắt thiết tha vừa nói vừa nấc nghẹn từng hồi.
– Em đúng là đã tìm Diệp tiểu thư để xin lỗi…!nhưng cô ấy không những không tha thứ còn hất nước vào người em…!Còn nói sẽ bảo anh đuổi em đi cho khuất mắt…!hức…!hức…!em thật sự không cố tình mà!
Kha Vạn lão gia day day thái dương, chưa biết đầu đuôi ra sao nhưng cảnh tượng này thật khiến ông nóng mắt, không cần đợi Kha Vạn Vũ lên tiếng ông đã muốn đuổi thẳng cổ Lạc Thanh Di rồi.
Từ khi nào người hầu trong nhà này lại không biết phép tắt như vậy?
Quản gia Trương cũng không hài lòng với thái độ của cô ta, liền chỉ tay về hướng nhà sau:
– Bây giờ trễ rồi có gì ngày mai nói, cô mau đi đi!
– Nhưng mà…!đại thiếu gia…!em…
Kha Vạn Vũ hạ ánh mắt quan sát dáng vẻ yếu đuối mềm mỏng của Lạc Thanh Di khóe môi khẽ nhếch lên, tay trái nâng cốc trà nhấp một ngụm.
– Về phòng đợi tôi!.