Boss Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 3: Kí Ức


Bạn đang đọc Boss Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ – Chương 3: Kí Ức


Warning: Tình tiết trong truyện chỉ để tạo thêm drama truyện, hoàn toàn không có thật ở ngoài đời, không thể hiện tư tưởng hay tam quan của tác giả.

Nghiêm cấm học theo dưới mọi hình thức!
…!
Chật vật cả một ngày trời, Lạc Ly cuối cùng cũng có thể dừng chân tại khách sạn để nghỉ ngơi.

Khi cô sang thành phố C, bố mẹ cũng có cho cô thêm ít tiền.

Vả lại trong thời gian làm vợ hờ của Việt Vũ Trì, mỗi tháng cô đều được anh cho một khoản tiền lớn để tiêu vặt, cô cũng tiết kiệm được không ít.

Cho nên ngày hôm nay cô mới dám hào phóng tới khách sạn để nghỉ ngơi.

Lần đầu tới thành phố xa lạ này, Lạc Ly muốn cho bản thân thoải mái một vài ngày sau những tháng ngày bí bách của cuộc hôn nhân không tình yêu đó.

Còn chuyện tìm kiếm việc làm, từ từ rồi tính sau.

Bật tivi lên, Lạc Ly thoải mái nằm trên sofa dễ chịu, xem chương trình giải trí, xoã một chút.

Nhưng cứ được một lúc lại thấy có quảng cáo, bực hết cả mình, cô lại đổi kênh khác.


Một gương mặt đẹp trai tuyệt mĩ lập tức xuất hiện trên tivi, nụ cười ấm áp đó có thể khiến cho hàng vạn trái tim thiếu nữ tan chảy, Lạc Ly cũng không ngoại lệ.

Gương mặt ấy rơi vào tầm mắt cô, khiến cho cô có chút mơ hồ, hơi thở cũng dần trở nên dồn dập.

Điên rồi, điên thật rồi.

Rõ ràng biết anh đang sinh sống và làm việc ở thành phố C này, thế mà cô lại dám tìm tới đây.

Mọi hành động của cô đều là những hành động bộc phát nhất thời, cho tới khi xuống sân bay, cô mới nhận ra rằng bản thân đang làm một việc hoang đường, không tài nào có thể cứu vãn nổi nữa.

Khuôn mặt quen thuộc ấy, không ai khác chính là khuôn mặt của ảnh đế hồi sáng cô nhìn thấy ở màn hình lớn tại sân bay, Hàn Mặc Vũ.

Trong chốc lát, những kí ức rõ mồn một lại ùa về trong trí óc cô, giống như chỉ mới ngày hôm qua xảy ra.

Dù cho cô có cố gắng quên đi nhưng cũng vô ích.

…!
– Anh Mặc Vũ, anh…đang chơi gì thế ạ? Em có thể chơi cùng không?
Cô bé 14 tuổi mặc bộ đồng phục học sinh cấp 2 đột ngột xông vào phòng ngủ của cậu nam sinh đã 18 tuổi, khuôn mặt ngây thơ nhìn anh chằm chằm.

Cậu nam sinh đã dậy thì thành công, bắt đầu có những tò mò về chuyện của người lớn, khi đang làm chuyện “xấu” thì bị cô nhóc hàng xóm đáng ghét phá đám, khuôn mặt đẹp trai sa sầm lại.

Gia đình cô và gia đình anh là hàng xóm thân thiết với nhau, sát vách nhau.

Anh lớn hơn cô 4 tuổi, khi cô còn là em bé, anh đã xuất hiện bên cạnh cô, chơi cùng với cô.

Hai người cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã của nhau.

Hồi còn nhỏ cô nghịch ngợm lắm, ngày nào cũng qua nhà anh chơi.

Những lúc đó cô thường bị bố mẹ anh gọi là con dâu nhỏ, trêu là sau này sẽ bắt anh cưới cô về làm vợ.

Vì còn nhỏ nên cô đương nhiên cô không suy nghĩ nhiều như vậy, lúc bị bố mẹ anh trêu, cô còn nhây nhây gọi anh là “chồng”, lúc đó cô chỉ 13 tuổi.

Mà anh cũng im im không nói gì, cho phép cô gọi mình như thế.

Hình như là…anh cũng thích cô gọi anh là chồng.


Bình thường cô thường hay qua nhà anh chơi, bắt anh đưa mình đi lượn, đi ăn đủ thứ.

Những lần đó anh đều rất chiều cô, chính vì bị anh chiều hư rồi nên cô mới dám tuỳ tiện ra vào phòng anh mà không gõ cửa như vậy.

Đêm đó là đêm giao thừa, hai gia đình đang vui vẻ ăn tết ở dưới nhà.

Không thấy anh xuất hiện, cô liền một mình chạy lên phòng anh, muốn cho anh một bất ngờ.

Cửa phòng không khoá nên cô cứ thế đẩy vào, không ngờ lại nhìn thấy anh đang ngồi trước màn hình laptop, làm những động tác lạ.

Hàn Mặc Vũ lập tức gấp lại laptop, bực bội bước tới chỗ Lạc Ly.

Lạc Ly nhìn thấy anh đang trần truồng, phía dưới chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót đen, cô lấy làm lạ.

Nhưng vì phòng anh không bật đèn, cô không nhìn rõ được khuôn mặt anh thế nào.

Với lại cô chỉ mới 14 tuổi, nào nghĩ được nhiều như vậy?
– Nhóc con, lần sau vào phòng nhớ gõ cửa.

Hàn Mặc Vũ cố nén lại tức giận, thản nhiên đứng trước mặt Lạc Ly mặc lại quần áo.

Nhưng Lạc Ly cứ ngắm nhìn anh chằm chằm, hình như sinh ra một chút tò mò.

– Nhưng mà anh vừa làm gì vậy ạ?
Cô cứ cảm thấy đêm nay anh lạ lắm, ngay cả khi nói chuyện với cô, hơi thở của anh vẫn chưa ổn định hẳn, có chút gấp gáp.


Cô thực sự không hiểu, bình thường cô vẫn hay xông vào phòng anh như vậy mà, sao hôm nay anh đột nhiên lại nổi giận với cô chứ?
Hàn Mặc Vũ đã mặc lại quần dài, đang chuẩn bị mặc lại áo thì nghe câu hỏi ngây thơ này của Lạc Ly.

Anh thở dài, bất đắc dĩ nhìn cô:
– Nhóc à, những chuyện người lớn này em không hiểu đâu, cũng không cần hiểu.

Vừa nói, anh vừa chăm chú quan sát khuôn mặt nhỏ của cô.

Tuy cô mới 14 tuổi nhưng đã bắt đầu dậy thì, khuôn mặt xinh đẹp non nớt, đôi mắt sáng lấp lánh ấy cũng đang nhìn anh.

Đột nhiên anh nảy ra một ý nghĩ xấu xa, khoé môi cong lên một đường cong hoàn mỹ:
– Sau này em lớn, anh sẽ đích thân dạy cho em.

Quả nhiên câu này càng có thêm tác dụng khơi gợi sự tò mò trong Lạc Ly, cô đã thắc mắc từ nãy giờ rồi, nay còn nghe anh nói câu này, cô lập tức trở nên thích thú:
– Thật sao? Nhưng mà em muốn học luôn ngay bây giờ cơ.

Anh Mặc Vũ, em tò mò lắm, anh mau dạy em đi.

Con mẹ nó đáng chết, cô có biết bản thân mình đang nói gì không hả?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.