Bạn đang đọc Boss Lưu Manh: Boss lưu manh – Chương 7
Chương 7: Vì em nợ tôi
Buổi sáng hôm nay cũng như mọi khi. Nhưng hôm nay Thiện Phong lại đến công ty đột suất. Lại sớm hơn bình thường một chút. Những lúc đến đa số là có các cuộc họp quan trọng hoặc các cuộc họp có liên quan tới các cổ đông thì Thiện Phong mới xuất hiện. Hôm nay, anh đến sớm hơn một chút là vì công ty có việc gấp, một số cổ đông bất bình với sản phẩm mới.
Thiện Phong đi ngang qua điểm xe buýt, bỗng nhiên dừng lại…
Một cô gái nhỏ nhắn, bên ngoài mặc áo len hồng cổ tim, bên trong áo trắng bẻ cổ ra ngoài, quần jin, hớt hải chạy ra bến đỗ xe buýt, nhìn cô thật hồn nhiên, trong sáng… tim anh lại giao động.
Vẻ mặt cô đang rất lo lắng, không ngừng nhìn đồng hồ trên tay.
Anh cúi xuống nhìn điện thoại, sắp 7h rồi, anh mỉm cười, chắc cô lại dạy muộn, nếu anh không giúp chắc chắn cô sẽ lại muộn học. Thiện Phong nghĩ vậy, quay xe sang đường, dừng cạnh cô, cửa xe được kéo xuống, anh nói ngắn gọn.
“Nhanh, tôi đưa cô đến trường”.
Hoa Ly mở to đôi mắt to tròn nhìn anh, đúng là anh rồi, để đảm bảo mình không hoa mắt. Cô ấp úng hỏi lại.
“Tôi… tôi sao?”.
Thiện Phong khó chịu nổ máy. Hoa Ly vội nói.
“Đợi với… hihi”
Hoa Ly cười tít mắt mở cửa xe ngồi vào ghế sau. Hoa Ly bắt đầu líu lo cảm ơn anh rồi nói chuyện với anh, nhưng chỉ một mình cô nói thôi. Anh vẫn vẻ mặt nghiêm nghị không nói gì.
Điện thoại anh lúc này cũng vang lên. Đầu bên kia nói gì đó, có vẻ gấp lắm, nhưng vẻ mặt anh vẫn không có biểu hiện gì. Anh chỉ buông một câu.
“Từ ngày mai, không muốn nhìn thấy hắn nữa, cứ như cũ mà làm”.
Đây là câu nói dài nhất mà cô nghe thấy từ anh, vậy mà sao nó đáng sợ thế. Cô bất giác thấy lạnh người. Một lúc sau cô như không chịu được sự im lặng, nó khiến cô sợ hãi, cô nói nhỏ.
“Tôi, có thể gọi anh là Thiện Phong không?”
Lúc này anh mới lên tiếng.
“Được…”
Cô lại cười nói.
“Vậy anh cũng gọi tôi là Hoa Ly nhé?”.
Cô nói mà cười típ mắt, thật đáng yêu. Qua gương trước, anh nhìn cô cười mà trong lòng trở lên ấm áp.
Cô nói tiếp.
“Xin lỗi anh… tôi không có ý nghe lén, nhưng vừa rồi tôi…”
“Sao vậy… làm cô sợ sao?”.
Thiện Phong thấy mặt cô tím ngắt, lo sợ thì cũng hỏi lại, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn.
“Tôi … tôi nghe thấy anh nói, không muốn nhìn thấy là sao, có phải anh định….” cô toát mồ hôi hỏi.
Yên tâm, tôi ko làm gì ai đâu “Anh nói vậy vì cảm thấy cô đang sợ”
Anh tăng ga, xe chạy nhanh hơn.
Gần tới trường, Hoa Ly nói. “Anh để tôi xuống đây được rồi”.
Giọng cô rất nhỏ, Thiện Phong thấy vậy cũng dừng xe lại. Lúc mở cửa xe, Hoa Ly dừng lại và nói.
“Anh có bao giờ nghĩ rằng mạng sống của con người rất quý giá không?”
Lúc này anh vẫn lạnh lùng như không nghe thấy. Cô xuống xe rồi cảm ơn anh.
“Anh Thiện Phong, cảm ơn anh vì đưa tôi đến trường”.
Thiện Phong vẫn không nói gì? chỉ tăng ga và chạy vọt đi. Hoa Ly nhìn bóng dáng xe đi lúc này mới nhớ ra mình đi học.
Cô hét lên… “Aaaaaaaa. Ôi may quá, còn 2 phút nữa”.
……..
Những lời nói của cô cứ ám ảnh trong đầu anh.
Anh cầm điện thoại.
Bên kia alo một tiếng rồi nói.
“Thiện Tổng có gì dặn dò ạ?”
Thiện Phong nói.
“Chuyện vừa rồi, nhẹ tay một chút, để hắn suốt đời ân hận là được rồi”.
Anh tắt máy, khóe miệng lại cong lên cười, trong lòng nghĩ, cô gái nhỏ này, đúng là rất có tầm ảnh hưởng đến anh, anh nảy sinh ý định muốn biết về cô nhiều hơn.
Thiện Phong lúc này đến công ty cũng hơn 8 giờ rồi. Các cổ đông đã đến đầy đủ.
Anh ngạo nghễ bước vào, cả căn phòng rộng rãi vừa mới ồn ào tiếng bàn tán, bỗng trở lên im lặng.
Thiện Phong ngồi vào chiếc ghế dành cho Chủ Tịch Hội đồng quản trị.
Các cổ đông chăm chú nhìn người đương nhiệm mới. Tuy rằng anh nhận chức đã 2 năm rồi nhưng những buổi họp nhỏ thế này anh lại ít tham gia, có nhiều cổ đông chưa từng gặp anh, còn nghi ngờ khả năng lãnh đạo của anh nữa, nhưng lần này gặp, ai cũng phải ngạc nhiên trước phong thái uy nghiêm lạnh lùng của anh.
Tham dự cuộc họp hôm nay còn có cả ông Nam Mặc, ông ta bình thường là một Bộ trưởng của một nước, nhưng lòng tham vẫn còn, ông ta còn là một cổ đông không nhỏ của Lý Thiện nữa.
Thiện Phong nhìn ông ta cười nhếch môi.
Cuộc họp bắt đầu. Một số cổ đông bắt đầu lên tiếng, đầu tiên là một cổ đông phía Nam.
“Ngài Thiện Tổng, Ngài cho rằng các mẫu thiết kế lần này sẽ có chỗ đứng vững trong thị trường sao…đây là một quyết định lớn đối với công ty, ngài chắc hẳn đã có kế hoạch mới”.
Thiện Phong vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nói.
“Đúng vậy, buổi họp hôm nay mục đích là nói về vấn đề này, trong năm nay, tôi sẽ cắt giảm một số nhân lực thiếu trách nhiệm làm việc và chú trọng hơn về phần phát triển thị trường, những người làm việc cho Lý Thiện chắc là hiểu ý định của tôi. Các bản thiết kế tôi mới nhận được cho thấy nhân viên của Lý Thiện rất có tiềm năng, tại sao ta cứ phải đi tìm kiếm bên ngoài làm gì. Tôi muốn những người có trách nhiệm và khả năng làm việc theo tinh thần đồng đội làm việc cho Lý Thiện hơn. Mọi người thấy sao?”. Giọng nói mang vẻ uy nghiêm.
Tiếng bàn tán lại nổi lên. Lúc này ông Nam Mặc mới lên tiếng.
“Ngài Thiện Tổng, đây quả là một kế hoạch hay. Nhưng từ trước tới nay, Tập đoàn ta luôn làm việc như vậy, bây giờ cắt giảm nhân sự bên ngoài, tôi e rằng việc này rất khó. Bao nhiêu năm nay, công ty ta đều tuyển người rất nghiêm ngặt, những người mẫu công ty tìm được đều rất khó khăn mới chọn lọc được. Bây giờ làm theo cách của ngài tôi thấy đáng lo cho tập đoàn”.
“Ngài Nam, người mẫu ngài tuyển đều cẩn thận giống như lần trước sao?
“Hừm… Nhân viên nữ của Lý Thiện tôi thấy cũng rất ưu tú, chi bằng ta tuyển chọn người của ta, vừa không mất thời gian tìm kiếm vừa tiết kiệm chi phí hơn. Tôi nói có phải không Ngài Nam Mặc”.
Tiếng Thiện Phong lạnh lùng vang lên khiến người nghe phải lạnh gáy. Ông Nam Mặc bất giác tím mặt lại.
Miệng lắp bắp, “Ngài… Ngài lên suy nghĩ kỹ lại”.
Thiện Phong vẫn vẻ mặt cũ. Uy nghiêm nói ra một câu. “Ngài Nam Mặc, ngài lên nhớ, Bây giờ đứng ở đây là tôi. Lý Thiện Phong, chứ không phải Lý Thiện Thanh”
“Lý Thiện Thanh là ba của Thiện Phong. Anh biết ba anh có chút háo sắc, vì thế mà mẹ của anh cứ phải cô đơn đợi chờ ba anh. Nam Mặc biết vậy vì thế mà khống chế ba anh. Bây giờ anh ngồi ở đây, đương nhiên sẽ không để chuyện đó sảy ra nữa”
Cả Phòng họp im lặng. Ai nấy nghe câu này đều run sợ có chút nể phục Thiện Phong, không còn nghi ngờ gì nữa. Anh chính là một nhà lãnh đạo đầy quyền uy.
…
Hôm nay là thứ 7.
Buổi trưa, Thiện Phong ngồi ký hết đống giấy tờ trên bàn, ngẩng mặt nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ rồi.
“Thiện Tổng, hôm nay ngài muốn đi đâu ạ”, anh tài xế kiêm trợ lý lên tiếng.
Thiện Phong nói:
“Đến cổng trường Đại học S”.
“Dạ… vâng”, anh trợ lý hơi bất ngờ trước yêu cầu của Thiện Phong
Gần đến nơi Thiện Phong nói:
“Dừng xe”.
Thiện Phong cứ dừng ở đây mãi cho tới khi. Một cô gái nhỏ xuất hiện giữa một đám sinh viên đi cùng.
Anh hơi cau đôi mày lại. Đến lúc đám người cạnh cô cũng đi hết, chỉ còn mình cô đứng đó, hình như là cô đang chờ ai.
Từ xa có một cô gái chạy tới, ôm chầm lấy cánh tay của Hoa ly.
“Hoa Ly hihihi…Bạn xin lỗi nha, bạn vừa bận tí. hêhê”
Hoa Ly giận rỗi ngoảnh mặt đi.
“Nhìn này có bim bim cho ấy này, loại Ostar mà ấy thích nhé hì hì”.
Nhìn gói bim bim to đùng, Hoa Ly quên giận, nhận lấy ngay rồi nói.
“Về thôi nào?”
Ngọc Ngọc lại đứng im, mặt hồng hồng nói.
“Hoa Ly, tớ… tớ hôm nay… đi cùng bạn… khác… hìhì”
Hoa Ly hiểu ý nên chu môi nói.
“Haizz cậu thật đáng ghét, mau đi đi. Tớ thật chẳng chông mong gì cậu”.
“Hoa Ly xin lỗi mà, lần sau đền cậu gọi bim bim nữa nhé? hìhì
“Ờ, nhớ đấy, thôi mau đi đi”
Ngọc Ngọc chạy đi, Hoa Ly thì đi về hướng xe buýt, cô vừa đi vừa ăn bim bim ngon lành.
Lúc này điện thoại của Thiện Phong lại vang lên, bên kia nói cần anh về công ty ngay. Thiện Phong khó chịu nhíu mày, nói lái xe về công ty, nhưng trong lòng lại thất bất an.
Đọc tiếp Boss lưu manh – Chương 8