Bạn đang đọc Boss Lưu Manh: Boss lưu manh – Chương 5
Chương 5: Em nợ tôi
Lúc này ở một nơi ánh đèn mờ ảo, Thiện Phong đang bị một đám nữ nhân vây quay, ánh mắt không ngừng bắn ra tín hiệu mập mờ. Liên tục chúc rượu anh.
“Ha Ha, Thiện Tổng”, tiếng ông Nam Mặc vang lên.
“Thiện Tổng chiếu cố đến dự tiệc, thật là vinh dự cho Nam Mặc tôi đây”
Các nữ nhân kia thấy vậy thì từ từ lùi ra xa, trong lòng tiếc nuối.
Thiện Phong lại nhếch môi cười, anh nói.
“Chào Ngài Nam”.
“Ngài Nam Mặc buổi tiệc này quả thực rất thú vị, sao tôi lại không đến dự được chứ”.
“Ha Ha, Thiện Tổng thật biết đùa. Buổi tiệc cũng này cũng chỉ gọi là nho nhỏ thôi, làm sao sánh bằng các buổi tiệc mà Ngài đã từng tham dự được chứ”.
Cả hai cùng cười. Bọn họ nói chuyện có vẻ thân mật nhưng trong lòng vô cùng thấu hiểu đối phương thật sự muốn nói gì, một lúc sau thì Thiện Phong nói.
“Ngài Nam Mặc, chúc ngài buổi tối vui vẻ. Tôi có việc phải đi rồi”.
Khóe môi anh lại nhếch lên cười.
“Ồ vậy sao. Vậy hẹn Ngài khi khác vậy”.
Thiện Phong lúc sau đi về hướng nhà vệ sinh, vừa rồi anh cũng đã uống khá nhiều. Thật đúng lúc, anh nghe tiếng hét kinh hoàng, rồi tiếng khóc.
Đang định bước lại gần thì người bên trong đi ra.
1 Cô gái tóc dài đen mượt, váy hồng bó sát, chân tay loạng choạng tìm kiếm điểm bám, ánh mắt ngấn nước mơ màng nhìn anh.
Là cô gái hôm trước sao, nhưng hôm nay, nhìn khác vậy, cô nữ sinh áo phông, quần jin. Anh thực sự không thể ngờ được lại khác nhau đến vậy. Cô làm anh ngỡ ngàng một chút nhưng rồi cũng đi tới đỡ cô.
Hoa Ly ngẩng mặt lên nói lăng hỗn độn:
“Oa lại là người đẹp trai”… haha nhìn anh quen quen, cô nghĩ. Không thể nào, anh đẹp trai thế sao có thể quen cô được. Mình cần phải ra ngoài thôi.
Hoa Ly đẩy anh ra rồi nói…
“Ha Ha tôi không sao, tôi vẫn đi được, cảm ơn anh”.
Được vài bước.
“Rầm”… Hoa Ly ngã… hix hix cô ngã thật oanh liệt, xong rồi, chắc người kia cười cô đến chết mất.
Thiện Phong mặt biến sắc nhìn Hoa Ly.
Chân Hoa Ly mềm nhũn, đầu lại rất đau cô muốn đứng dạy nhưng không đứng được.
Thiện Phong đi tới đỡ Hoa Ly lên nói.
“Cô không sao thật chứ?”.
Cô không nghe thấy anh nói gì. Lúc này rượu đã ngấm vào cô rồi, cô chỉ biết nói mê sảng ầm ừ thôi. Thiện Phong đỡ cô dậy, lúc này Hoa Ly chỉ biết mình đang ôm chặt cái gì đó, rất mềm và ấm, miệng bất giác nói.
“Lạnh…”
Cô ôm chặt lấy anh, mong tìm được chút hơi ấm nào đó. Thiện Phong đỏ mặt, nhưng cô không thể nhìn thấy được. Trời mua thu bình thường rất mát mẻ, vì cô uống nhiều rượu lên mới có cảm giác lạnh như vậy.
Anh cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô. Bế cô ra ngoài, đặt vào trong xe.
Thiện Phong lay cô dậy hỏi.
“Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về”.
Hoa Ly không nghe thấy chỉ ầm ừ đáp lại, tay vẫn không buông anh. Nhìn cô ngủ ngon lành anh thấy lòng trở lên rối bời. Một lúc sau, anh lại lay cô.
“Này cô, này cô”.
Nói xong anh chỉ nghe cô đáp lại mà mặt chuyển từ đỏ sang tím.
“Ưm, Nội…con ngủ tí nữa thôi mà”
Cô gái này, đúng là không còn gì để nói mà. Người lái xe cho anh lần đầu tiên thấy anh thay đổi nhiều sắc mặt vậy trong lòng chợt lo lắng…lắp bắp hỏi:
“Thiện ..Thiện Tổng… bây giờ đi đâu ạ?”.
Anh nhìn cô đang ngủ ngon lành… lúc sau nói.
“Về nhà…”
“Về nhà…” anh lái xe ngơ ngác hỏi lại.
Thiện Phong nhíu mày…Anh lái xe không dám nói thêm gì, chạy xe thẳng về căn biệt thự của Thiện Phong
Trên đường đi, nhiệt độ xe hơi lạnh, cô bất giác dùng mình, miệng lại khẽ chu lên.
“Lạnh…”
Thiện Phong cúi xuống, nhìn dáng vẻ đó miệng thốt ra một câu nói nhỏ.
“Cô đáng yêu lắm”
Cũng may mà anh nói nhỏ, nếu không anh lái xe mà nghe được chắc phát bệnh tim mà chết mất.
Đến nơi rồi, Thiện Phong bế cô gái nhỏ vào nhà. Người quản gia thấy vậy liền chạy ra.
“Cậu chủ đã về”
Thiện Phong vẫn không nói gì. Chỉ lẳng lặng bế cô lên phòng dành cho khách.
Anh đặt cô nằm xuống giường, nhìn cô định nói gì đó, nhưng anh dừng lại cứ như thế mà nhìn cô. Người cô nồng nặc mùi rượu, anh nhíu mày cúi xuống, cởi chiếc áo khoác của mình trên người cô ra.
Chiếc áo mỏng được cởi ra, cô lại rùng mình lên một cái vì lạnh, miệng khó chịu kêu.
Ưm.
Anh lại không chủ động mà nói,
“Em đẹp lắm”.
Làn da trắng muốt không tì vết, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, đôi chân thẳng tắp, mập mập, nhìn cô lúc này thật giống với một con gấu trắng bị say.
Cô ngủ mà hơi thở phập phồng. Bộ ngực nhỏ không mấy hấp dẫn thì lúc này bỗng trở lên khiêu gợi cực điểm, đó là do cái váy ngắn bó sát tôn lên. Cô đang ngủ lên không thể biết được bộ dạng mình lúc này chỉ khiến cho người khác muốn phạm tội.
Lúc này thì tay của Thiện Phong đang đặt ở phần eo của Hoa Ly. Hoa Ly đang lạnh nên khi có vật gì ấm áp chạp vào người mình, thì cô liền vội vàng giữ lấy, miệng kêu lên.
“Đừng đi….” Rồi cô như chưa thấy đủ. Cô kéo anh xuống ôm chặt lấy anh, dụi đầu vào vai anh, đôi môi cong lên cười thỏa mãn.
Sự tiếp xúc da thịt này khiến Thiện Phong khó chịu cực độ. Lúc này tâm trí anh đang phải đấu tranh tư tưởng rất khó chịu.
Một là anh không nên hại người con gái này, cô thực sự là một thiên thần, còn anh thì là một tên xấu xa, anh không nên hãm hại cô, anh tự không cho phép mình.
Hai là anh đang rất khó chịu, chưa bao giờ anh cảm thấy như vậy cả, trước đây mỗi lẫn khó chịu, điểm đến của anh đều là các quán Bar, nhưng đều qua loa cho xong. Lúc này anh cúi xuống nhìn Hoa Ly.
Cô gái nhỏ không ngừng ôm chặt anh, liên tục sờ xoạng làm tâm trí anh không ngừng gào thét.
Thiện Phong suy nghĩ một hồi cuối cùng, anh đẩy cô ra, chạy thẳng vào nhà vệ sinh nét mặt méo xệch, miệng chửi thề. “Shit…”
Thiện Phong ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn cô gái nhỏ đang nằm co dúm lại vì lạnh, anh kéo cho cô cái chăn rồi miệng nói nhỏ.
“Em nợ tôi”
Thiện Phong nói xong rồi đi ra ngoài. Anh gọi bà quản gia.
“Giúp cô ấy thay đồ. Mang thêm chăn ấm lại”.
Giọng nói lạnh lùng ra lệnh.
Bà quản gia vội vàng làm theo. Nhưng trong lòng vui mừng nghĩ. “Cậu chủ quả thực trưởng thành rồi”.
Căn nhà này bình thường chỉ có Thiện Phong và bà quản gia và những người giúp việc ở lại. Còn mẹ của Thiện Phong. Từ khi Ba anh mất, mẹ anh cũng chở về nơi mà bà sinh ra để sống nốt quãng đời còn lại, một nơi mà bà ngày ngày mong được trở về.
Sáng hôm sau.
“A… đau quá, nhức quá…” Hoa Ly vẫn chưa ý thức được hành động của mình. Cô khẽ kéo chăn ra, Hơi gió thoáng quá, cô giật mình cúi xuống nhìn.
Một tiếng hét lại vang lên…
“A aaaa”
Cô nhìn xung quang tự hỏi mình.
“Đây là đâu”.
Một chiếc gường rộng, chăn và ga đều màu trắng, rèm cửa màu xanh ngọc, cô kinh hoàng sợ hãi nước mắt sắp tuôn rơi thì. “Cạch cạch”, tiếng cửa mở
Một bà lão đi vào. Bà nói…
“Chào cô, cô đã dạy rồi”.
“Đây là bộ đồ của cô, nó đã được hong khô”. Mời cô xuống nhà ăn sáng, cậu chủ vẫn đang đợi cô.
Bây giờ Hoa Ly mới lên tiếng hỏi?
“Bà… bà là ai vậy? đây là đâu? sao tôi lại ở đây?” trong lòng cô lo lắng.
Bà quản gia hiểu ý cô thì nói.
“Đây là biệt thự riêng của cậu chủ Thiện Phong, hôm qua cô uống say lên cậu chủ đã đưa cô về đây”.
Lúc này cô mới nhớ lại chuyện tối qua. Cô chỉ mang máng nhớ được rằng mình cứ khăng khăng ôm chặt một người, anh ta đưa cô lên xe. Rồi cô không nhớ gì được nữa.
Cô nhận bộ đồ, vệ sinh cá nhân nhanh chóng rồi theo bà quản gia xuống nhà. Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh nghĩ.
“Nhà đẹp quá, thiết kế hơi cổ điển, những đường nét hoa văn tỉ mỉ, nhưng sao ở đây cứ lạnh lạnh, căn nhà có vẻ không được ấm cúng”
Từ xa cô nhìn thấy một thanh niên dáng người đẹp đẽ nhàn nhã ngồi trước một bàn ăn rộng rãi, phong thái nhàn nhã đưa thức ăn vào miệng.
Hoa Ly muốn nhìn thấy rõ hơn, cô muốn nhìn rõ người đàn ông mà tối qua cô cứ khư khư ôm chặt. Gần đến nơi, cô miệng ấp úng không biết nên nói từ đâu.
“Xin chào…Tôi… Anh là…?”
Không để cô nói tiếp. Thiện Phong nói.
“Ngồi xuống đi, tôi đoán là cô đói rồi”.
Đúng vậy, cô thực sự rất đói, nhưng cô muốn nhìn thấy anh trước hơn.
“Lúc này anh mới ngẩng mặt lên nhìn cô. Cô lại đứng bất động. 1, 2, 3 s.”
Buổi sáng, Thiện Phong ăn mặc thoải mái hơn, Anh mặc áo sơ mi cộc tay trắng, quần kakj đen, tóc đen mềm mại, ánh mắt trầm trầm mị hoặc, khóe miệng cong cong, có vẻ cười. Cô lúc này đang đắm chìm trong sắc đẹp của anh rồi.
Thiện Phong khẽ ho lên.
“Khụ…Cô nhìn đủ chưa? Cô hình như không đói thì phải?”
Hoa Ly sực tỉnh, vội nói.
“Có… có, tôi đói mà”.
Hoa Ly ngồi xuống mà mặt đỏ tưởng như có thể gián được trứng. Cô nhìn bàn thức ăn mà vui sướng quên cả việc hỏi anh là ai, hỏi cô về đây như thế nào!
Nhìn cô ăn uống ngon lành, Thiện Phong chợt mỉm cười. Một lúc sau anh mới nói.
“Cô tên gì?”
Hoa Ly lúc này cũng đã no. Cô ngẩng lên và nói.
“Tôi là Hoa Ly, thế còn anh?”
“Thiện Phong”.
Cô lại hỏi anh.
“Chuyện tối qua… là tôi… tôi…và anh…”
Thiện Phong vẻ mặt lãnh đạm nói.
“Là cô say rượu, rồi bám chặt lấy tôi, bất quá nên tôi đưa cô về đây. Còn chuyện tôi và cô thì…”
Thiện Phong thấy mặt cô đỏ ửng thì muốn chêu chọc cô thêm chút nữa. Anh lại nhê
́ch môi cười tà mị.
“Thì sao…” Hoa Ly tức giận nói.
Thiện Phong vẫn nhếch môi cười nói.
“Cô nghĩ sao…”
Hoa Ly lúc này mặt đỏ tức giận nói.
“Anh… anh…”
Bà quản gia đứng bên cạnh nãy giờ thấy vậy thì vội nói.
“Cô và Cậu chủ không có gì cả”.
Cô đỏ mặt vì bị anh ta chọc tức mà ức chế vừa ngượng ngùng ngồi xuống. Cô cầm ly sữa bên cạnh uống sạch.
Một lúc sau. Thiện Phong nói,
“Xong rồi tôi đưa cô về”.
Hoa Ly chỉ gật đầu cười trừ cảm ơn.
“Thiện Phong nhìn cô cười đôi mắt híp lại đôi mi bỗng cong lên, sắc mặt đỏ hồng, làn da trắng muốt thì khóe môi lại bất giác cong lên, anh muốn nhìn thấy cô cười như vậy nhiều hơn”
Đọc tiếp Boss lưu manh – Chương 6