Boss Lưu Manh

Boss lưu manh – Chương 21


Bạn đang đọc Boss Lưu Manh: Boss lưu manh – Chương 21

Chương 21: Đính hôn
Tại nơi mà Hoa Ly đã từng được đến một lần nơi mà cô gọi là Cung Điện. Thì hôm nay quả là khác lạ.
Tất cả ánh đèn chói lóa được thay vào đấy là ánh nến vàng rực, những cây nến hồng lung linh, trên bục phát biểu toàn là Hoa LiLi trắng, loài hoa mà cô yêu thích nhất, loài hoa lâu tàn sống kiên cường, luôn tỏa ra hương thơm nhẹ nhành êm dịu. Các bàn tiệc thì được phủ lớp khăn trải màu xanh ngọc, được sắp xếp đẹp đẽ lịch sự như trong tranh, làm cho Hoa Ly giống như lạc vào thiên đường vậy. Tuy đây chỉ là lễ đính hôn nhưng nó lại là giờ phút quan trong nhất, còn quan trong hơn cả lễ thành hôn nữa. Hoa Ly cảm động ôm Thiện Phong, đặt lên một anh một nụ hôn thật ấm áp, nụ hôn này là do cô chủ động.

Thiện tổng, tiếng anh trợ lý nói.
“Có chuyện gì?”
Thiện Phong đi ra ngoài để Hoa Ly một mình tiếp khách.
“Mau gọi người đến giải quyết. Hiện giờ tôi không thể tới”
“Hoa Ly, vội quay sang nhìn anh, cô thấy vẻ mặt anh có chút hoảng hốt, nhưng cô tin tưởng anh rồi lại mỉm cười, cô đi tiếp khách một mình”
“Thiện tổng, nếu ngài không tới, cô Thanh Hoa rất có thể sẽ gặp nạn, không những vậy còn cả cô Hoa Ly nữa ạ”.
Thiện Phong nghe từ Hoa Ly thì nét mặt chợt biến sắc. “Tại sao?” Thiện Phong tức giận hỏi.
“Dạ… Thiện tổng, ngài nhìn sang phía bên kia”. Anh trợ lý run run.
Thiện Phong dời mắt, tim anh đau nhói. Một người lạ bịt mặt đứng khuất tầm mắt. Đưa khẩu súng ngắn về phía Hoa Ly.
“Được rồi, đi thôi”.
“Nhưng…Thiện tổng”.
“Còn sao nữa”.
Ngài rất có thể gặp nguy hiểm. Ông ta đòi phải mang theo Hồ sơ bất động sản cùng ngài phải chuyển giao 50% cổ phần sang cho ông ta.
“Được… cứ làm theo ông ta đi”.

“Dạ vâng…”
Lúc sau Hoa Ly mệt mỏi dựa vào tường.
“Hoa Ly…” Ngọc Ngọc chạy vội vào túm lấy cô nói.
“Mau ra khỏi đây…”
“Sao vậy?”
“Thiện Phong gặp nạn rồi. Anh ấy vừa phải đi theo một đoàn người ra vùng ngoại thành, chuyện này gấp lắm… có người uy hiếp anh ấy, nếu không ra khỏi đây ngay, có thể cậu còn gặp nạn nữa, anh ấy sợ cậu lo nên chỉ kịp báo cho tớ biết thôi”.
Hoa Ly chân tay mềm nhũn nghe thấy từ Thiện Phong gặp nạn thì cái cốc cũng từ trên tay đột nhiên rơi xuống.
“Choang…”
Mọi ánh mắt nhìn sang cô, Ngọc Ngọc vội mỉm cười với mọi người nói. “Không có gì không có gì, chỉ là sơ ý chút thôi”
“Là ai vậy, anh ấy đâu, đưa tớ đi gặp anh ấy”. Hoa Ly chân tay không còn sức lực nói.
“Ra khỏi đây rồi tính, cậu đợi tớ ở phía sau, tớ đánh lạc hướng mọi người”.
Hoa Ly đi nhanh ra ngoài, trên người vẫn mặc bộ váy trắng bó sát, cũng gọn gàng lên cô không thay ra và cô cũng không còn tâm trí đâu để thay váy nữa.
Ngọc Ngọc đứng lên phát biểu gì đó. Mọi người cười ồ rồi tự chúc rượu nhau uống, cũng may là hôm nay cũng có ít người, đa số chỉ là các lãnh đạo cấp cao và người thân của hai gia đình thôi.
Hoa Ly lúc này hiểu ra vấn đề, tại sao trước ngày lễ. Thiện Phong lại tăng cường phòng vệ như vậy. Làm gì cũng cẩn thận hơn mọi khi. Anh còn nói với Hoa Ly, lần sau nếu không có sự đồng ý của anh thì không được gần người lạ.
Hoa Ly bỗng run lên bần bận, cô giờ chỉ muốn gặp Thiện Phong, “Không thể được, chẳng nhẽ hạnh phúc ngắn ngủi của cô kết thúc tại đây sao. Không thể như vậy. Cô không can tâm”
Không đợi được Ngọc Ngọc, Hoa Ly tự tìm một chiếc xe gần đó rồi ra ngoại thành, trong lòng suy nghĩ những nơi Thiện Phong có thể ở đó. Rất nhanh cô nghĩ được ngay. Căn nhà hoang phía khu rừng, đúng rồi là nơi mà Thiện Phong ghét nhất.
“Mau đưa tôi đến khu rừng phía Nam, căn nhà hoang đó”.
Người tài xế này là tài xế riêng của cô, Thiện Phong những lúc bận không đón được cô thì anh ta thay Thiện Phong đi đón.

Lần đầu tiên nhìn cô chủ giận dữ lẫn lo sợ như vậy anh ta lo lắng hỏi.
“Cô chủ… Cậu chủ không có lệnh”.
“Tôi bảo đến là đến. Cậu giám từ trối sao?”
“Trời! anh tài xế sợ hãi nhấn ga đi nhanh. Chỉ sợ cô nổi giận tiếp. Trong lòng nghĩ, chắc chắn là có vấn đề gấp rồi. Nếu không một người hiền lành như cô làm sao có thể nổi giận được”.

“Ông là ai? tôi không biết ông?”
“Ha Ha. Thiện Phong, không ngờ cậu cũng có ngày này, ông ta nói”.
Thiện Phong vẫn nét mặt vô cảm nói.
“Điều kiện gì thì tôi cũng làm rồi. Mau thả Thanh Hoa ra”.
“Ha Ha, buồn quá, tôi chưa muốn đáp ứng, tôi còn muốn chơi thêm chút nữa”.
“Tôi có thù oán với ông sao?”.
“Mày, mày còn giả vờ ngu ngốc à. Mày đã giết con trai tao”.
“Ai?” Thiện Phong hỏi.
“Con trai tao chết rồi. Nó là Nam Khanh, đứa con tao vất vả tìm kiếm bao lâu nay. Tất cả là tại mày. Tại cái bản hợp đồng chết tiệt của mày. Nó chết lúc mày bước ra khỏi cửa, đến giờ tao vẫn còn chưa tìm thấy xác của nó. Tao không can tâm… mày phải chết”.
Thiện Phong lúc này mới lên tiếng.
“Tôi không giết cậu ta…”
“Chính là mày, chính mày đã giết nó, chính tao đã nhìn thấy mày và nó nói chuyện với nhau. Ông ta nói rồi tay chĩa súng về phía anh”.

“Rầm…”
“Hoa ly, sao em lại đến đây. Thiện Phong lúc này mới lo sợ nhìn Hoa Ly”.
“Thiện Phong…?”
Hoa Ly dưng dưng nước mắt nhìn Thiện Phong đang bị trói phải quỳ trước mặt người kia.
“Thiện Phong…em làm sao có thể đứng im đợi anh được. Em đã hứa với mẹ là sẽ ở cạnh anh rồi. Hoa Ly rơi nước mắt ôm chặt anh”.
“Em mau rời khỏi đây. Nhanh, đây là lệnh”.
Hoa Ly buông anh ra nói
“Nhưng đây không phải là công ty. Bây giờ em là vợ anh, anh nghe rõ chưa, là vợ đó”.
Thiện Phong, ngỡ ngàng khi nghe cô vừa khóc vừa quát anh. Cô quay sang nhìn người đang cầm súng.
“Ông là ai? sao lại bắt anh ấy đến đây. Ông có quyền gì mà giám chĩa súng vào anh ấy”. Cô gầm lên không chút sợ hãi. Vì lúc này có anh ở bên cạnh cô. Cô không thấy sợ chút nào.
Thanh Hoa bị bọn chúng bịt miệng từ lúc bị bắt đến giờ đều không nói được câu gì. Nhưng khi nhìn người chị dâu miệng quát tháo, cô cũng đã hiểu lý do tại sao anh lại chọn Hoa Ly rồi.
Ông ta lần đầu tiên bị người con gái bằng tuổi con mình quát như vậy cũng có phần lúng túng, Ông ta nói.
“Nó đã giết con tao. Chúng mày muốn chết theo nó phải không? tao đồng ý. Ha Ha chúng mày xuống địa ngục hết đi”.
Lúc này một đoàn người xông vào miệng nói:
“Thiện ca, anh mau đi, nơi này đã có chúng tôi”.
Rồi một loạt tiếng súng đạn nổ khắp nơi, Thiện Phong sau khi được cởi trói thì ôm chặt lấy Hoa Ly đang sợ hãi.
“Đoàng…”
Rồi một phát súng nổ ra, Hoa Ly đã nhìn thấy ông ta chĩa súng về phía hai người cô đẩy Thiện Phong ra rồi đỡ chọn viên đạn. Thiện Phong ôm chặt Hoa Ly tức giận nói:
“Hoa Ly, em…em làm cái trò gì vậy?, không cho phép nhắm mắt, mở mắt ra, đây là lệnh, rõ chưa?, em phải sống chúng ta còn phải kết hôn”. Thiện Phong lần đầu rơi nước mắt, hoảng sợ.
Thanh Hoa được cởi trói miệng nói được thì hét lên.

“Hải Khiêm, ông điên rồi. Con trai ông chưa chết. Là tôi đã cứu anh ấy, anh ấy đang dưỡng thương ở vùng phía bắc. Làm vậy có xứng với con trai ông không? huhu không ngờ Nam Khanh lại có người cha độc ác như ông”
“Cô nói gì? con trai tôi chưa chết sao. Cô nói rối, chính tôi đã nhìn thấy đoàn người đó đánh nó, rồi nó đã gục xuống trước mắt tôi”. Ông ta đau đớn nghĩ lại, ông ta đã chạy lại phía Nam Khanh hôm đó, nhưng rồi ông ta cũng bị người khác đánh nén, đành phải đau lòng nhìn đứa con bị lôi đi.
“Tại sao? tại sao cô không nói sớm…” Ông ta run rẩy.
“Tôi bị ông bịt miệng làm sao nói được, ông đúng là kẻ sát nhân… Hoa Ly có mệnh hệ gì thì Nam Khanh anh ấy hận ông, vì anh ấy yêu Hoa Ly”.
Tay ông ta run run. Khẩu súng trên tay rơi xuống
Thiện Phong ôm chặt Hoa Ly, khẩu súng trên tay hướng về phía ông ta, bắn không chút thương tiếc.
“Phong, nói yêu em được không?”
Thiện Phong nhìn người con gái yếu ớt trong lòng nói.
“Ly, đừng bỏ anh… Gọi bác sĩ mau”. Thiện Phong ôm chặt cô hét toáng lên sợ hãi, đây là lần đầu tiên anh thấy sợ như vậy, anh sợ lần nữa mất cô.
Hoa Ly lại mỉm cười nói.
“Phong, em yêu anh”
“Đừng làm anh sợ …Ly…”
“Chúng ta đi thôi, chúng ta còn phải kết hôn phải không?”
Thiện Phong bế cô ra khỏi đó, bên trong tiếng súng vẫn liên tục phát ra.
“Thiện Phong, cẩn thận…” Tiếng Thanh Hoa hét lên.
Đằng sau có một trên bịt mặt dáng người thấp, quần áo đen chĩa súng về phía anh, bắn liên tục. Thiện Phong đẩy Hoa Ly ra, anh ngã lăn xuống bậc thang, đầu đập phải một tảng đá lớn và bắt đầu chảy máu
“Phong…huhu huhu”, Hoa Ly khóc lớn, tim cô đau nhói nhìn anh bất tỉnh, cố lê bước bước chân tới anh, phần lưng cô liên tục chảy máu. Nhưng sao cô chẳng có cảm giác gì. Cô cúi rồi ngã xuống ôm chầm lấy Thiện Phong.
“Phong, tỉnh lại tỉnh lại đi huhu chúng ta còn phải kết hôn mà, không phải anh hứa rồi sao…huhu không cho phép anh nhắm mắt, mau mở mắt ra huhu”.
Hoa Ly nấc lên rồi cũng nhắm mắt lại gục lên người anh.
Đọc tiếp Boss lưu manh – Chương 22


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.