Bạn đang đọc Boss Lưu Manh: Boss lưu manh – Chương 16
Chương 16: Boss giả vờ
Ở một nơi như thế này thì tìm một người quen thật khó khăn, huống chi Hoa Ly lại chẳng thân ai ở công ty cả. Hoa Ly buồn bã đi vào đám người hỗn độn. Cô đứng ở một góc nhỏ khá vắng người, nhìn về phía người đông đúc cô nghĩ. “Hôm nay ai cũng thật đẹp, thật lỗng lẫy, cứ như là các nàng tiên vậy, họ mỉm cười duyên dáng, phong thái nhẹ nhàng tiểu thư, bên cạnh là các anh chàng lịch thiệp phong nhã. Cô khẽ thở dài, Hoa Ly không biết rằng những ánh mắt kia lại đang nhìn về hướng cô, cô gái có nước da trắng muốt, bộ váy lấp lánh ôm lấy bộ ngực hơi khoe cái rảnh nhỏ mê hoặc. “ngực cô không to lắm nhưng do cái áo nó nâng lên” khuôn mặt tròn tròn, đôi môi đỏ ửng vẻ ngây thơ. Khiến bao nhiêu người có cảm giác dễ gần, nhưng Hoa Ly không nhận ra, cô vẫn mặc cảm với bản thân mình.
“Hoa Ly…”
“A, giọng của Anh Tiến, cuối cùng cũng gặp được người quen rồi”. Hoa Ly vội ngoảnh ra.
“Hoa Ly, Trời ơi? hôm nay em đẹp lắm, nhìn như thiên thần vậy”.
Hoa Ly mặt đỏ ửng, “cảm ơn anh”.
“Anh Tiến hôm nay cũng rất đẹp trai”.
“Hì hì, hôm nay em đến một mình chứ”.
“Dạ… vâng”
Câu nói này làm anh hơi vui mừng, nhưng chưa được bao lâu thì.
“Hoa Ly…”
“Hả, anh Phan ư”.
“Cuối cùng cũng tìm được em, anh biết chắc chắn em sẽ đến mà”.
“Anh Tiến giận tím mặt nói”.
“Sao cậu lại xuất hiện ở đây nữa”.
“Thì cậu cũng ở đây đó thôi”.
“Hoa Ly, em uống cái này đi, anh Phan đưa cho Hoa Ly một ly sinh tố cam”.
“Đừng, em uống cái này đi, sinh tố táo đấy, uống cái này buổi tối tốt cho sức khỏe”. anh Tiến nói
“Cậu…”
“Được rồi, em uống sinh tố táo trước rồi uống sinh tố cam nhé. hì hì”
Cả 3 nói chuyện rất thân mật, cho tới khi bỗng thấy mọi người nhôn nhao. Anh Tiến tò mò hỏi trước.
“Chị gì ơi? không biết bên ngoài đang có chuyện gì vậy?”
Cô gái kia bị anh Tiến gọi là chị thì tức giận.
“Nhìn tôi già thế sao hả?”.
“Ơ ơ xin lỗi, chỉ là…”
Anh Phong vội nói. “Em ơi? cho anh hỏi có chuyện gì mà mọi người nhao nhao lên vậy”
Cô gái này chuyển ánh mắt sang anh Phan… nhưng ánh mắt nhìn hình viên đạn.
“Này, cậu phải lịch sự chứ, ranh con mà đòi làm anh à”.
Anh Phan tức giận định tiến lên nói gì đó thì Hoa Ly kéo lại.
“Hi Hi Để em”.
“Hì hì xin lỗi bạn gái xinh đẹp nhé. 2 anh ấy là anh tớ, các anh ấy tính buồn cười lắm. Bạn bỏ qua nhé. Hoa Ly xin lỗi bằng ánh mắt hết sức dễ thương.
Cô gái kia liếc mắt nhìn anh Tiến và Phan.
“Hừ… Thiện tổng vừa đi công tác về đột xuất tới tham dự đó, mọi người đang háo hức muốn nhìn thấy anh ấy”, cô gái đó nói với giọng cực kỳ dễ chịu, khác hẳn với giọng nói chanh chua vừa rồi, còn ánh mắt thì hình trái tim.
“Cảm ơn bạn”.
“Trời… hình như anh ấy đang đi tới đây thì phải… nhìn kìa, mọi người đang rẽ ra nhường anh ấy đường đi”.
Không hiểu sao lúc cô gái đó nói câu đó, tim Hoa Ly bất giác đập thình thịch.
“Trời. tôi không phải nằm mơ chứ, anh ấy đang tới hướng tôi”.
“Thiện tổng?…” Anh Tiến nói.
“Ừm”.
“Hoa Ly… lại đây.”
“Ơ, sao lại là cô ta, cô gái kia mặt đỏ phừng phừng rồi chuyển sang tím ngắt”
“Dạ…”
Hoa Ly đưa ánh mắt tội nghiệp sang anh Tiến và anh Phan, 2 người cùng nhau tiếc nuối rồi cũng nói.
“Em đi đi, kẻo Boss nổi giận”
Lúc này anh Tiến mới quay sang nhìn cô gái kia nói bỡn cợt, anh vẫn tức cô ta chuyện nãy giờ.
“Này cô, em gái tôi là Thư Ký riêng đấy, cô nhìn cái gì, không phải là đang ghen tức chứ…”
Cô gái kia mắt đỏ ngàu, bỏ đi
Cả anh Tiến và Phan đều cười rồi nhìn nhau ánh mắt đầy cảm tình
“Cùng tôi tiếp khách”.
“Vâng, nhưng Thiện tổng, tôi… tôi không uống được rượu”
“Hoa Ly, tôi tin em sẽ làm tốt”.
Thiện Phong nói xong rồi đưa cánh tay ra ôm lấy eo Hoa Ly, Hoa Ly mặt đỏ phừng phừng im lặng. Đâu đó còn nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn xung quanh, các ánh mắt dò xét lẫn tiếng nấc vây quanh lấy Hoa Ly.
Hoa Ly chỉ đơn giản là cứ đi theo Thiện Phong, chào hết người này đến người khác, anh cũng uống khá nhiều rượu rồi, nhưng Hoa Ly thấy lạ là vẻ mặt anh không hề có chút thay đổi, vẫn lạnh lùng uy nghiêm.
“Hoa Ly, mặc chiếc váy Thiện Phong tặng rất đẹp nên anh có chút vui mừng, chứng tỏ con mắt nhìn của anh rất đúng, rất hợp với Hoa Ly.”
Thiện Phong cứ như vậy đưa Hoa Ly đến hết bàn này tới bàn khác chào hỏi.
Rồi đến một bàn.
“Ồ chào Thiện tổng”.
Chính là ông ta, Nam Mặc.
“Chúc ngài ngày lễ vui vẻ”. ông ta nói.
“Chúc ngài buổi tối vui vẻ”. Thiện Phong trả lời
“Đây là thư ký của Ngài sao?”
Chào cô, tôi là Nam Mặc, cô tên gì vậy.
Hoa Ly nghe vậy thì lên tiếng.
“Chào Ngài Nam, tôi là Hoa Ly, thư ký mới nhận chức ạ”
Ông ta nhìn Hoa Ly khóe môi ông ta cười khinh bỉ.
“Thiện tổng uống với tôi vài ly chứ”.
Thiện tổng cười nhếch môi nói. “Tất nhiên rồi”
Thiện Phong uống xong đặt cốc xuống…
Thư Ký Ly, cô cũng uống một cốc chứ. “Ông ta nói tiếp”
“Vâng” rất vui được gặp ngài
Hoa Ly cầm ly rượu trên tay uống một hơi…
“Ha ha, ông ta cười, cảm ơn Thiện tổng đã nể mặt. Thiện tổng có một cô thư ký phải nói là rất đáng yêu nhé, không biết hai người có phải là chỉ là quan hệ cấp trên dưới không vậy”.
Hoa Ly mặt đỏ phừng, cô nhìn Thiện Phong. Qua nét mặt của Thiện Phong, cô biết ông ta chắc chắn là loại người khó ưa rồi. Khóe môi thiện phong giật giật. Dấu hiệu cho thấy anh đang tức giận. Ở cạnh anh lâu ngày lên cô cũng biết và học được một số thái độ từ anh. Hoa Ly lên tiếng.
“Ngài Nam Mặc có vẻ quan tâm tới đời sống của tôi và Thiện tổng. Có điều một số việc ngài không nên quan tâm tới” Hoa Ly nói xong rồi cười một nụ cười phải nói là hết sức duyên dáng.
Nam Mặc nghe vậy thì sắc mặt đổi hẳn, rồi nói chống đỡ. “Thư ký Ly thật hiểu lòng người, đúng là tôi không nên, không nên”
Sau câu nói của Hoa Ly, Nam mặc, ông ta đổi hẳn sang một thái độ khác, là đông ta đã quá coi thường Hoa Ly, nhẽ ra ông ta phải nhận ra từ sớm chứ, cô gái có bộ mặt búp bê, nhưng thực sự thì không phải là búp bê đâu.
Thiện Phong mỉm cười hài lòng với câu trả lời của Hoa Ly. Chính anh cũng không ngờ Hoa Ly lại nói ra được những câu như vậy. Rồi nhanh chóng đưa Hoa Ly đi hướng khác.
Về phần Hoa Ly, cô không muốn bị ai phát hiện ra quan hệ của cô và Thiện Phong, cô lo sợ rằng anh sẽ rời xa cô. Nếu đây chỉ là giấc mơ thì cô cũng mong nó kết thúc với một kết cục mỹ mãn đầy vui vẻ và hạnh phúc.
Thiện Phong đã uống khá nhiều rồi, còn Hoa Ly, đôi giày cao làm cô nhức nhối đôi chân, bước chân đi có phần chậm lại.
Thiện Phong bước đi còn có điều dựa vào cô. nhưng nét mặt vẫn không đổi… Đến một bàn có 3 người ngồi. Hình như họ cũng là người rất quan trọng, lại có dáng vẻ trung niên, chắc chắn là cổ đông của công ty. Thiện Phong chào hỏi cũng khác so với những người kia. Thiện Phong từ lúc đến uống cũng khá nhiều rượu có điều sắp không đứng vững được nữa anh chỉ muốn chào hỏi qua loa rồi đi ngay. Nhưng anh không biết phải chào tạm biệt họ như thế nào. Anh khẽ bám chặt lấy eo Hoa Ly hơn. Hoa Ly đương nhiên hiểu ý.
Hoa Ly khẽ nhìn chiếc điện thoại xem giờ cô nói:
Thiện tổng. Ngày mai ngài có 2 cuộc hẹn quan trọng lúc 9 giờ, bây giờ cũng muộn rồi. Tôi e nếu còn tiếp tục thì cuộc hẹn ngày mai sẽ không thực hiện được.
Thiện Phong khẽ nhếch môi cười. Rồi lịch sự xin lỗi ba người kia.
“Ha ha” Một ông cười nói. “Thiện tổng ngài có cô thư ký rất thông minh mà còn xinh đẹp nữa”
“Thiện tổng xin về nghỉ ngơi, chúng tôi cứ tự nhiên là được rồi”.
2 Người còn lại cũng lên tiếng. “Đúng vậy, đúng vậy”. Hoa Ly thầm nghĩ, chắc chắn ở Tập đoàn bọn họ rất nể Thiện Phong, từng câu chữ nói ra đều mang ý nịnh nọt.
Thiện Phong mỉm cười cáo biệt.
“Ra đến chiếc xe chờ sẵn ngoài cửa, Thiện Phong vẫn ôm chặt Hoa Ly, rõ ràng vừa rồi nét mặt vẫn bình thường, sao bây giờ lại có vẻ say đến vậy”. Hoa Ly đỡ anh ngồi vào ghế sau, nhưng bàn tay anh cũng kéo cô vào theo. Hoa Ly vội nói.
“Thiện tổng, em phải về rồi”.
Nhưng vô ích, anh vẫn ôm chặt cô, miệng nói nhỏ.
“Đừng đi…”
Hoa Ly bị anh ôm chặt không biết làm sao thì bây giờ chỉ ngồi im. Người tài xế kiêm trợ lý của anh thì mỉm cười, không cần Thiện Phong nói gì. Anh ta cũng tự động lái xe về nhà.
…
Bà quản gia mở cửa, nhìn thấy Thiện Phong nét mặt vẫn thản nhiên mà Hoa Ly thì luống cuống nói, “Bà ơi? Anh ấy say”.
Bà quản gia mỉm cười nhìn cậu chủ, nhưng cũng không giám nói gì? Từ trước tới giờ, cậu chủ chưa bao giờ say rượu cả, với cả đây chỉ là buổi tiệc bình thường, sao có thể say được chứ, trong lòng bà biết ngay là cậu chủ chỉ giả vờ thôi, nhưng sao cô gái này ngốc thế.
Trong lòng bà lại nghĩ, “Cô ngốc đáng yêu”.
Hoa Ly đưa Thiện Phong vào phòng, bà quản gia biết ý ra ngoài đóng cửa luôn.
Hoa Ly nhìn quanh căn phòng nghĩ. Phòng đẹp thật, một chiếc gường to nằm giữa phòng, đệm dày màu trắng cùng chiếc ga cũng màu trắng, xung quanh là màu xanh ngọc, và màu nâu, Căn phòng đồ dùng cũng không nhiều, Phía cửa sổ nhìn ra ngoài thật thanh tĩnh, từ đây nhìn xuống là một vườn toàn Hoa cỏ, Phòng anh rất gọn gàng sạch sẽ. Hoa Ly chỉ để ý duy nhất đến bức ảnh anh chụp cùng
gia đình, lúc này chắc là lúc anh 7, 8 tuổi gì đó. Hoa Ly cứ chăm chú nhìn nên không biết Thiện Phong ngồi dậy từ lúc nào.
“Aaaaaa”, một tiếng kêu kinh hồn.
Thiện Phong vội bịt chặt miệng cô.
“Em làm gì vậy”.
“Sao… sao anh lại ngồi dậy”, cô sợ hãi nói.
Thiện Phong nhếch môi cười xấu xa, kèm cái mặt lạnh tanh như không có chuyện gì nói.
“Ngốc, đây là phòng anh, sao em lại ở phòng anh?”.
“Ơ, là anh say mà”.
“Vậy ư…Sao anh không biết”.
“Anh… anh say thì làm sao mà biết, Em… em phải về đây”
Hoa Ly nhất thời không nghĩ được gì? rõ ràng vừa anh còn say, cô và và quản gia còn phải đỡ vào phòng cơ mà. Chẳng nhẽ người say lại là cô sao.
Hoa Ly đỏ mặt đứng dậy, định chạy ra ngoài thì. Một lực rất mạnh kéo cô xuống.
“Muộn rồi ai đưa em về…”
“Em tự đi về, anh tỉnh rồi thì ngủ tiếp đi”. Hoa Ly mặt phừng phừng, nói năng lẫn lộn.
“Ừ, đi ngủ thôi…”
“Aaaa. buông em ra”
“Nằm im nếu không anh ăn thịt đấy”. Thiện Phong hăm dọa
Hoa Ly sợ hãi nằm im, nhưng cô không nằm im được lâu, cô khó chịu vì mùi rượu nồng nặc, vì đôi chân nhức mỏi, vì lúc vừa cô cũng uống mấy cốc rượu thay anh liền, chỉ là rượu hôm nay nhẹ hơn lần trước lên cô không sao. Chỉ hơi nhức đầu một chút, vẫn còn tỉnh táo lắm.
Hoa Ly nhìn Thiện Phong ôm mình nhắm mắt ngủ ngon lành, Hoa Ly khẽ động đậy, bước ra khỏi chăn.
“Em đi đâu…”
“Hả?, anh vừa ngủ rồi mà…huhu”
Thiện Phong lại kéo cô lại cúi xuống nói nhỏ.
“Anh bảo em không động đậy mà, nếu không anh ăn thịt”.
Điều Thiện Phong ngạc nhiên là cô nằm im thật, không hề nhúc nhích tí nào. Như vậy càng làm anh thích thú hơn. Đã đến lúc anh thử độ nhẫn lại của cô
“Thiện Phong… buông em ra…”
Thiện Phong cúi xuống hôn cô một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi bắt đầu hành động.
Hoa Ly cảm giác mình như trên mây vậy, vì rượu kích thích lại còn cảm giác mơn trớn từ bàn tay anh, nhiệt độ trong cơ thể của cả hai bỗng tăng lên vùn vụt.
Chiếc váy của Hoa Ly bây giờ trông tàn tạ, vì bị chủ nhân vò nát từ nãy tới giờ. Hoa Ly vô thức phát ra tiếng rên.
“Ưm… Phong, dừng lại… em chưa muốn”.
“Chưa muốn thật sao?”
Thiện Phong đưa bàn tay xuống dưới. Miệng nhếc lên cười.
“Là chưa muốn thật sao?”.
“Là chưa muốn lúc này…T0T”
“Ưm… Hoa Ly bỗng run rẩy ôm chặt Thiện Phong, anh đang hành hạ thân xác cô.
Thiện Phong làm được một lúc lâu, chính anh cũng khó chịu cực độ, Hoa Ly váy tóc xệch xoạc, bộ mặt baby nhìn quyến rũ lòng người. Thiện Phong hơi thở gấp gáp nhìn Hoa Ly.
Hoa Ly liên tục rên rỉ. “Ưm…”
“Hoa Ly, cho anh…. được không em”
Hoa Ly nhìn dáng vẻ mê hoặc của anh, mặt mũi đỏ bừng khó chịu nhìn đáng thương vô cùng.
Cô bất giác không biết chả lời sao.
“Phong, em sợ đau”
Thiện Phong vội chấn an cô.
“Không đâu… sẽ nhanh thôi”.
Rồi anh nhanh chóng cởi chiếc váy của cô ra, Hoa Ly mặt đỏ ửng vội cầm chiếc gối che thân thể. Nhưng chẳng ích gì, chỉ làm anh thêm khoái cảm mà thôi.
Thiện Phong cúi xuống hôn cô nồng nhiệt, trên thân thể cô lúc này chỉ còn mỗi cái áo nhỏ cùng chiếc quần hồng bé xíu, Thiện Phong dời bỏ đôi môi, cắn nhẹ vào tai cô, Hoa Ly dùng mình.
“Ưm…đôi tay cô bám chặt vai anh”.
Cái quần nhỏ và cái áo đã bung ra lúc nào, Thiện Phong nhanh chóng nhìn chiến lợi phẩm.
Ta là kẻ phá đám…. hehe che dấu.. độc giả tự suy diễn^^
Xong rồi, cuộc đời cô đến đây là hết, một giọt nước mắt tinh khiết lăn xuống. Thiện Phong vội hôn vào đôi mắt ấy chấn an cô. Cảm giác khoái cảm cũng đến dần với cô, và cũng là lần đầu tiên cô tin tiểu thuyết là có chuyện có thật cô tin rằng cô đã trao tấm thân cho đúng người mà cô yêu thương.
Cả 2 cứ như vậy mà ôm nhau ngủ tới sáng.
Hoa Ly tỉnh dậy, cựa quậy người, cô đau ê ẩm vùng chân và hạ thân. Hoa Ly quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh thật đẹp trai, cô nhìn anh thật kỹ nhìn anh ngủ ngon lành mà trong lòng trở lên ấm áp.
“Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn”
Đọc tiếp Boss lưu manh – Chương 17