Bạn đang đọc Boss Lớn Sao Anh Lại Thích Tôi [h+] – Chương 29: Bạch Sở.
“Alo, có chuyện gì không?” Sau khi đợi một hồi chuông thì cuối cùng người trong máy cô ta cũng lên tiếng.
“Chú hai à, có người khi dễ cháu. Chú đến đây với cháu được không.” Cô ta nói với giọng õng ẹo khiến người khác thấy ớn.
“Tôi không rảnh.” Người đó trả lời.
“Thôi mà, đi chú. Chú đến đây đi, không người ta lại khinh thường cháu.” Cô ta tiếp tục.
“Cô làm gì mà người ta khinh thường cô.” Người đó lạnh nhạt nói.
“Cháu đi chơi, thấy một nhà hàng đông đông khách nên cháu thử vào xem có gì mà thu hút đến như vậy. Lúc đưa đồ ăn lên cho cháu, nhân viên ở đây lại nhìn cháu với vẻ khinh thường rồi họ còn làm đổ một chút nước lên người cháu nữa. Còn nữa.” Cô ta liếc nhìn xung quanh, mở miệng bắt đầu bơm thêm vài chi tiết thì…
“Được rồi!” Định nói tiếp thì người đó đột nhiên cắt ngang lời cô ta
Cô ta giật mình “Sao vậy chú.?”
“Đưa địa chỉ của cô cho tôi. 3 phút nữa tôi tới.” Giọng đó chỉ nói ngắn gọn.
“Vâng, cháu gửi cho chú liền đây.” Nói rồi cô ta tắt máy, nhìn cô với vẻ mặt cô cứ đợi đấy rồi tắt máy, gửi địa chỉ cho người đó.
Mấy bàn ăn xung quanh vừa ăn vừa thưởng thức câu chuyện, có nhiều bàn vui vẻ nói với nhân viên “Hôm nay, cô/cậu đưa hết đồ ăn ra đây đi. Tiền nong không cần lo, tôi sẽ trả thêm.”
Cô nhìn bàn ăn của cô ta, thấy một li nước bị đổ. Nhìn lại người cô ta thì thấy vết tay trên ngón trỏ và ngón giữa có hơi đỏ. Suy luận một hồi rồi cô đột nhiên lại nhếch nụ cười nhẹ, chờ người chú kia đến.
Cô ta dậm dậm chân, đang ngóng chờ người kia. Thì đúng luôn, người kia đi nhanh về phía cô ta rồi hỏi nhìn xung quanh hỏi “Có chuyện gì không?”
Cô cười nhẹ, bước tới trước mặt nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Cho hỏi anh muốn hỏi người nào? Tôi? Nhân viên? Quản lý? Đầu bếp? hay là Khách hàng của chúng tôi?”
Cô ta thấy cô như vậy, liền đưa tay chỉ trỏ “Cô có biết chú là ai không mà gọi chú là anh, phải gọi là ngài. Cô hiểu chưa?”
Cô nhìn sang cô ta “Cô bị bệnh tiểu thư à, tôi không nhất thiết gọi chú cô như sếp của tôi. Với lại bỏ cái tính họ đang nói chuyện mà mình nhảy vào nói này nói nọ đi, có lúc sẽ bị người khác làm hại đấy.”
Anh ta nghe cô nói xong liền lườm cô ta rồi ví ra đưa một sập tiền để bàn bên cạnh, nói “Trước tiên tôi thấy cách nói năng như vậy thì có lẽ cô là chủ nơi này. Tôi muốn hỏi cô về chuyện của con bé, cô có thể nói chuyện với tôi được không?”
Cô gật đầu nhẹ, đưa tay về phía bàn ý như mời anh lại ngồi để nói chuyện.
Anh ta cũng hiểu ý đi lại ngồi với cô, liền đi thẳng vào vấn đề.
“Cho tôi hỏi là con bé có nói năng gì xúc phạm tới nhân viên hay người xung quanh không?”
Cô đẩy một cốc nước về phía anh, rồi lắc đầu “Cô ấy không xúc phạm đến người xung quanh.”
“Thế thì tốt.” Anh ta cố nở nụ cười.
“Nhưng cô ta lại xúc phạm đến nhân viên của tôi.” Cô nghiêm mặt nhìn anh ta, giọng điệu nhấn mạnh.
“Tôi chỉ nói nhân viên cô có vài câu thế thôi mà cô cũng làm cho to chuyện ra, cô đúng là lắm chuyện.” Cô ta phản bác, tiếp tục với tính cách giống như lúc đầu.
Anh ta đập mạnh tay xuống bàn, quát cô ta “Cô im mồm.”
Cô ta định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô khiến cô có hơi khó chịu.
Anh ta nhìn cô, nhìn cô với vẻ mắt trìu mến rồi bắt đầu lòi mặt gian ra “Tôi tên Bạch, phó giám đốc của Bạch Sở, nếu cô có chuyện gì khó khăn thì cứ đến tìm tôi. Còn về phía con bé, tôi nhất định sẽ chỉnh sửa tính cách cho nó, mong cô thông cảm và bỏ qua chuyện này.”
*Bạch Sở : Công ty chi nhánh của Bạch Bác tại Trung Quốc.
“Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ.
Yêu không cần cớ, cần cậu cơ.” Có một vị khách ở trong góc ngầm hiểu được câu nói kia của anh ta, nên mở miệng châm chọc. Có nhiều vị khách khác cười nhỏ.
Cô hớp một miếng cà phê, rồi nhìn xung quanh rồi lại liếc mắt về phía hai người kia “Được rồi, không cần làm to chuyện này lên nhưng tôi cần cô ta phải xin lỗi nhân viên của tôi.”
Cô ta nũng nịu, lay tay của anh ta “Nhưng chú ơi, họ sai trước sao lại bắt cháu phải xin lỗi cơ chứ.”
Anh ta nghĩ lại một hồi rồi lại nói “Tôi đã để một sập tiền ở bàn kia rồi, hay là cô nể mặt chúng tôi cho qua đi. Với lại chưa chắc là con bé sai mà là bọn cô sai thì sao.”
“Tiền hay nể mặt tôi đều không. Còn sai hay không, anh có muốn biết không.?” Cô bắt đầu khó chịu nhìn hai người kia.