Đọc truyện Boss Hung Dữ 2 – Cả Đời Chỉ Vì Em – Chương 2237: Cậu ta đang muốn giả vờ trục lợi
Hầu Chí Tân nằm trên đất, ôm lấy vai gào khóc không ngừng, ý của cậu ta là gì cả bọn Nhạc Thính Phong đều hiểu, người này thông minh hơn người kia, tự nhiên sẽ nhanh chóng hiểu ý. Nhạc Thính Phong đưa mắt ra hiệu với những người khác, phải chú ý là đừng để đám người đó bỏ đi. Vốn dĩ là đá bóng trúng người rồi còn nói lý. Rất may là hôm nay trúng vào vai, nếu dùng sức đó mà đá trúng đầu thì đợi đi, nhất định não sẽ bị chấn động.
Hầu Chí Tân đột nhiên nằm dài ra, mấy nam sinh lớp lớn đều ngẩn ra, sao có thể như vậy? Cậu học sinh mới này sao thế, sao lại nằm ra như vậy?
Lộ Tu Triệt giơ tay ra cản lại, “Học trưởng, các anh đá bóng làm bị thương bạn cùng phòng của tôi, hiện giờ có lẽ xương đã bị vỡ rồi. Thế nào, các anh định bỏ đi vậy sao?”
Cậu vừa nói xong, đám nam sinh kia lập tức nói: “Cậu nói lung tung gì vậy? Chẳng qua chỉ là đá bóng trúng một cái thôi mà, sao có thể vỡ xương? Rõ ràng là các cậu muốn lừa gạt người khác.”
Lưu Tử Hiên trong lòng thấy sợ hãi, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra, dáng vẻ vô cùng tức giận, gọi những người khác muốn bỏ đi: “Đừng để tâm bọn nó, cố gắng dùng đủ các chiêu trò chẳng qua cũng chỉ muốn đòi tiền, chúng ta đừng để bọn nó thành công, đi thôi.”
Cậu ta bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, không muốn để bị mấy cậu học sinh mới này lừa gạt. Nhưng mà bọn họ muốn đi liền đi được sao?
Lộ Tu Triệt lập tức hét lên: “Mọi người qua đây xem đi, học trưởng lớp lớn ức hiếp học đệ, làm vỡ xương người ta lại nói người ta muốn lừa tiền, có người không biết xấu hổ vậy sao? Trường của chúng ta là trường tốt nhất trong toàn thành phố, nhưng không ngờ lại có những học sinh thế này, đánh người rồi không xin lỗi, lại còn bôi nhọ người khác, trường này còn chút công bằng chính nghĩa gì không?”
Mạnh Hoành vội vàng nói: “Học trưởng, mấy anh không được dạy bảo chúng tôi cũng không có ý kiến gì, các anh không xin lỗi thì học đệ chúng tôi cũng có thể không tính toán, nhưng mà các người làm người khác bị thương, nhưng cứ như thế mà phủi mông bỏ đi, đi rồi còn nói người ta giả vờ, sao các người có thể như vậy?”
Tôn Tường Khôn nói với học sinh xung quanh: “Mọi người có lẽ đều là học trưởng học tỷ, bọn em là học sinh mới vào trường năm nay, nếu trước đó có đắc tội gì thì bọn em xin nhận lỗi, nhưng bọn em chẳng làm gì cả, đang đi đàng hoàng trên đường, bạn cùng phòng của em lại bị đá trúng, cái này phải trách bọn em sao? Lẽ nào trách bọn em đi qua đường này sao? Không xin lỗi bọn em có thể nhịn, nhưng mà… học trưởng, vết thương của bạn em, các anh không quan tâm thì bọn em không đồng ý, mọi người đều chứng kiến rõ ràng, nhiều cặp mắt nhìn thấy như vậy, các anh đừng mong chơi xấu.”
Các cậu mỗi người một câu, nói một hồi khiến cả bọn Lí Tử Hiên đỏ mặt tía tai, không nói nên lời.
“Các… các cậu… các cậu đừng nói linh tinh, chúng tôi không nói sẽ không quản, nhưng rõ ràng là bạn cậu đang giả vờ, cậu ta đang muốn trục lợi, cậu ta không hề bị thương…”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Có phải giả vờ hay không thì cứ đưa đến bệnh viện kiểm tra là biết, vẫn không được thì cứ đi tìm hiệu trưởng, nếu bọn họ không quản vậy chúng ta báo cảnh sát, chuyện nhỏ thế này trường không giải quyết được thì cũng có chỗ khác giải quyết được.”
Cậu nói xong, Lộ Tu Triệt liền lấy điện thoại ra: “Đúng, báo cảnh sát, tớ không tin mấy chú cảnh sát sẽ không quan tâm chuyện đánh người này.”