Boss! Em muốn tăng lương!

Chương 11: Hợp đồng yêu ngắn hạn


Bạn đang đọc Boss! Em muốn tăng lương!: Chương 11: Hợp đồng yêu ngắn hạn

Àn – nhong – han – sê – ô *vẫy vẫy* Ta quyết định rồi, vì có quá nhiều ý kiến nên ta sẽ không đổi tên nữa vì ta phân vân quá rồi. Không đổi nữa *gào thét – đập bàn*
Ta cũng không có gì nói nhiều!!! Ủng hộ ta cmt với vote nah
~—————————
– P – Phu nhân, cậu chủ nói sáng mai sẽ về đến Việt Nam
Sao nó về sớm thế tưởng là tuần sau cơ mà – Bác gái trố mắt, nói với vẻ ngạc nhiên
– Cậu chủ nói là vì có công chuyện nên phải về nước ngay ạ.
– Hừ! Thôi được rồi… ta sẽ chuẩn bị đón tiếp nó – Bác gái nói, miệng vẽ một nụ cười quỷ dị
Rồi bà quay ra nhìn con bé vẫn còn bất động nhìn mình, cười ngọt ngào: Tiểu Mao, đêm nay ở lại nhà ta đi, sáng mai tiện thể đón Dương Tử nhà bác luôn.
Đoạn, bà quay sang nói với một cô người làm: Lam Lam, đưa cô chủ tương lai về phòng
Cái nhà này thiếu thốn tình yêu thương lắm hay sao mà cứ liên tục nhắc ” con dâu tương lai, người một nhà không đâu!!! = =!
Nó liếc nhìn Lam Lam, thầm đánh giá cô người làm: Người thon gọn, mặt mũi xinh xắn đáng yêu, nụ cười ấm áp như tỏa nắng…
Khốn…. cái nhà này hình như cái gì cũng phải hoàn hảo hay sao ấy!!!
Trong một thoáng nó cảm thấy nó còn thấp kém hơn một người làm trong nhà này ( Rie: cái này có vẻ đúng a~)

——————
Sau khi dùng bữa với bác gái, trên đường đi về phòng, nó không ngừng hỏi thăm về thông tin của cậu chủ trong nhà này.
Thật tình cờ và thật bất ngờ, cậu chủ Dương Tử luôn được tâng bốc lên tận mây xanh. Nào là: Cao to, đẹp trai, tính tình tốt bụng, hay giúp đỡ người khác,…..vân vân và mây mây….
Cái gì mà tính tình tốt bụng chứ, Cái gì mà hay giúp đỡ người khác = =! Có lẽ giúp đứng lên lúc bị ngã khó lắm đấy
Đang suy nghĩ mông lung thì Lam Lam mở cửa phòng, nhanh chóng đẩy Tiểu Mao vào rồi cười mờ ám, nói một câu rất gian tình: Chúc cô ngủ vui vẻ
Hầy hầy, cái cảm giác bất an lan khắp người nó, vui vẻ cái gì….. ác mộng thì có…
Thôi kệ, gặp ác mộng có sốc quá mà chết thì cũng được ăn no, ngủ ngon rồi…. Thành ma cũng được hạnh phúc ( Rie: Thật là =”=)
Vậy là nó nằm xuống giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
***
Trong cơn mơ, nó thấy mình được khoác lên người bộ váy cưới hoàn mĩ, mặt to son chát phấn đầy đủ, đang tay trong tay bố đến trước mặt một vị mục sư và một người đàn ông.
C- Cái khuôn mặt lạnh lùng băng giá, cái vóc dáng cao lớn này không phải là lão già Hàn Dương Tử sao!!!?
****
Nó bật dậy, người toát mồ hôi như tắm
“Phù! Thật may đó chỉ là giấc mơ” – Nó tự an ủi mình
Cạch
Nó giật bắn mình quay qua nhìn cái cửa ra vào, một bóng người cao lớn, khí chất thâm trầm, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Thân người hắn ta toàn mùi rượu, rất tự nhiên cởi áo sơ mi bên ngoài rồi nằm vật luôn ra giường không mảy may quan tâm có vật thể lạ đang ngồi trên giương mình.
Hàn Phương Thư
Thôi đúng rồi, nhà Dương Tử có 2 anh em mà… Sao đầu óc nó ngu thế nhỉ!!?
Nó thất thần nhìn cậu con trai nằm bên cạnh ngủ say như chết, thân hình rắn chắc, khuôn mặt baby chết người, mũi cao, môi mỏng… Cả thân người hắn toát lên một vẻ nam tính mà vẫn rất trẻ con.
Nó bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ khi cánh tay của cậu ta vòng qua ôm eo nó, lấy đà, dịch dịch sát về phía Tiểu Mao, còn dụi dụi đầu vào eo nó làm nũng như một đứa trẻ, miệng còn phát ra âm thanh ám muội: Ưm… ưm… Ó///Ò
Tiểu Mao bất giác A lên một tiếng, lấy hết sức bình sinh đạp cậu ta lao xuống dưới đất.
Cậu nhóc bực mình, xoa đầu ngồi dậy, mắt lập tức trợn tròn nhìn Tiểu Mao đang ngồi cười ngây ngốc, thét lên một tiếng.

– C – Cô… cô làm gì ở đây???
– Hơ hơ… – Nó không nói gì chỉ ngồi cười cười, nhiệt độ trên mặt mỗi lúc một tăng cao
Nó nhảy xuống giường, khua tay loạn xạ, miệng nói lắp bắp không nên lời: Không…không…. tôi chưa làm gì cậu cả, tôi vẫn bình thường và cậu cũng thế… Cậu có thể kiểm tra, hơn nữa là do tôi bị ép, không phải do tôi cố ý, tôi không có lỗi….
Cậu nhóc nhìn Tiểu Mao bằng ánh mắt hung dữ pha lẫn chút khó hiểu, cách mũi phập phồng do tức giận…
Quả là cậu ấm có khác, chỉ sau câu nói của nó, tất cả người làm trong nhà đến phu nhân và lão gia đều tụ tập đông đủ trước cửa phòng. ai cũng măt tròn mắt dẹt nhìn cảnh tượng trước mặt. Một nam một nữ đứng hai bên hông giường, khuôn mặt đỏ ửng, thở dốc, quần áo xộc xệch, chăn gối bay tứ tung dưới đất. Và quan trọng nhất là cậu chủ thứ hai của ngôi nhà này đang cởi trần…
Cái cảnh tượng này có phải là cảnh không nên nhìn không…?!
Bất ngờ, bác quản gia không hiểu chuyện gì chạy vào giữa không khí đang căng như dây đàn, dồn dập nói: Ấy ấy, còn trẻ đừng đánh nhau, mà cậu hau này, đó là gái đã có hôn thê, sao cậu lại làm vậy chứ……. (đã lược bớt 1000 từ; Rie: *chấm mồ hôi*)
Trong hoàn cảnh bác Trần đang nói chuyện nhẹ nhàng với Cậu chủ thứ, cô bé Lam Lam nhanh chóng chen qua đám người nhộn nhạo vào phòng, kéo Tiểu Mao đi.
___________________________
Lam Lam kéo tay nó đến trước cửa phòng khách. Hôm nay nó mới thật sự được ngắm cảnh vật ở đây nha!!
Không khí trong lành, sân trước rộng rãi trồng nhiều cây tạo cho người khác cảm giác dễ chịu. Sát đó có cái ô tô đen lịch lãm đỗ trước cửa. Trước đó còn có một người đàn ông mang nét sang trọng đang hùng hổ tiến tới trước mặt nó có vẻ như muốn mang nó đi.
Và…. Đúng thế thật!
Hắn nắm lấy tay nó, kéo ra xe, thô bạo ấn nó vào chỗ cạnh ghế lái. Tất cả trình tự từ việc nó bị ấn vào xe đến lúc hắn bắt đầu rồ ga chạy đi chỉ vỏn vẹn diễn ra trong 5 nốt nhạc
Nó còn chưa kịp định thần thì trong xe đãvang lên tiếng nói trầm ấm của hắn: Kí đi”
Nó hoang mang hỏi lại: K-kí gì cơ ạ?
Hắn liếc nó rồi lại nhẹ nhàng nói: Giấy kết hôn

Ba chữ Giấy kết hôn vang vọng trong đầu nó…..
– Sao lại kết hôn bây giờ ạ!
– Tiền sửa xe…
– Được rồi mà!!! Chuyện cũ nói bây giờ không tốt đâu ạ!!!
– Nhưng mà sao lại phải kí bây giờ ạ!
– Cô yên tâm, đây chỉ là hợp đồng yêu ngắn hạn thôi! Trong 2 tháng chúng ta sẽ chia tay và côi như chưa có gì xảy ra.
Nó mở miệng định nói gì đó nhưng hắn đã nhanh chóng chặn lại: Tất nhiên là chúng ta sẽ chỉ diễn khi ở nhà tôi!
Nó thở phào…. Nhưng mà khoan… ở nhà tôi là có ý gì đây…?!
Như đọc được ý nghĩ của nó, hắn nhanh chóng đệm vào:
– Từ ngày hôm nay cô sẽ sống trong nhà tôi.
Ô!!! Từ bỏ sự nghiệp và việc học hành, để kết hôn sớm…. Mà người nó kết hôn lại là người của công chúng, là người đáng nhẽ chỉ có thể ngắm từ xa, hôm nay lại nằm trong tầm tay của nó. Vươn tay ra là có thể chạm vào được hiện vật. Ô hô!!! Cuộc sống hiện đại này buồn cười thật!
———————————–
Hết rồi!! Ta phải thú thật là chương này rất nhảm luôn ý!!! Cho ta xin lỗi nhé!!! Và cũng cảm ơn nếu mấy nàng đã đọc đến dòng này của ta. Ta cũng chả có gì để nói nhiều! Chỉ mong các nàng tặng ta sao vàng với cmt nha!!!! Bai bai *vẫy vẫy*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.