“Tiền đã thanh toán xong?” ánh mắt của Mộ Lăng Khiêm đông lạnh đến cực hạn, lấy một cái thẻ ngân hàng từ trong ngực ra, nhìn về phía Ôn Hướng Dương, “Mật mã là sáu số tám?”
“Đúng vậy, là sáu số tám đó. Vì lúc trước đi quán bar nên tôi mới sửa lại, chắc chắn là không sai đâu. Bên trong còn có 2 vạn là toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi, nếu như anh muốn vì chuyện này để quấn lấy tôi muốn tôi đưa nhiều hơn thì không có đâu!”
Ôn Hướng Dương nghĩ là mình bị đeo bám, phải biết rằng cô ra tay hào phóng như vậy cho khách là điều hiếm thấy, không chừng người đàn ông này nghĩ cô là người có tiền.
Mộ Lăng Khiêm nhìn vẻ mặt vô tội của Ôn Hướng Dương, đáy mắt còn viết mấy chữ tô đùng anh đừng quấn lấy tôi nữa, tôi không có tiền, khuôn mặt của anh ta liền trầm xuống, liền duỗi tay nắm lấy cổ tay của cô, đẩy cô về phía góc tường.
“Ảnh chụp!” Mộ Lăng Khiêm lạnh băng phun từng chữ trong miệng ra.
Ôn Hướng Dương nghe được hai chữ ảnh chụp, trong lòng liền rơi lộp bộp, cô nhìn về phía anh, cười tủm tỉm nói, “Soái ca, anh nói cái gì a? Ảnh chụp gì? Anh muốn lấy ảnh của tôi sao? Khó mà làm được, chúng ta đã giao dịch rồi mà, tôi sẽ không……”
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương vẫn còn vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, anh đem cô túm đến mép giường, trực tiếp đem người ném lên, tầm mắt lạnh băng nhìn lướt qua ở trong phòng, liền nhìn thấy cái di đọng của cô đặt ở trên bàn.
Ôn Hướng Dương thấy Mộ Lăng Khiêm đi lấy di động của mìn, cô liền kêu lên, cái kia là cô dùng 2 vạn để mua mà, là đồ để cô trả thù đó!
“Anh không thể như vậy, chúng ta đã thanh toán xong! Tại sao anh lại chẳng có đạo đức nghề nghiệp gì thế, tôi nhất định phải đi báo cáo lại chuyện này với chủ của anh mới được!”
Mộ Lăng Khiêm nghe nói như thế, liếc mắt về phía Ôn Hướng Dương một cái, vô cùng lạnh nhạt nói, “Mật mã.”
” Không có mật mã, anh mau đem điện thoại trả lại cho tôi.” Ôn Hướng Dương liền xông lên trước muốn đoạt lấy, cô hiện tại cũng coi như là may mắn vì điện thoại có cài mật mà nhưng Mộ Lăng Khiêm lại quá cao nên căn bản cô không thể với tới di động của mình.
Ôn Hướng Dương cả người đều treo ở trên người của Mộ Lăng Khiêm, Mộ Lăng Khiêm lạnh lùng quét mắt trên người cô, châm chọc nói, “Tinh lực còn rất dư thừa, xem ra tối hôm qua còn chưa có thỏa mãn cô.”
“Anh nói cái gì? Anh chính là một con vịt tôi dùng tiền mua được, anh dựa vào cái gì nói chuyện với tôi như vậy? Anh đem điện thoại trả lại cho tôi!”
“Không thể.” Mộ Lăng Khiêm lại không thèm để ý tới Ôn Hướng Dương, anh dễ như trở bàn tay liền có thể đem Ôn Hướng Dương từ trên người mình đẩy ra. Cầm di động trong tay đi ra ngoài.
Ôn Hướng Dương liền thấy, người đàn ông này nếu lấy di động của cô đi cũng không thể mở khóa được, cô cũng đừng nghĩ đến gửi ảnh đi.
“Anh đừng đi, anh đừng đi, tôi nói cho anh còn không được sao?”
Ôn Hướng Dương liền nắm chặt cánh tay của Mộ Lăng Khiêm, trưng ra vẻ mặt lấy lòng nói “Anh đem di động của tôi trả lại cho tôi đi, tôi sẽ không khiếu nại anh với ông chủ của anh nữa, nếu như còn muốn thêm tiền, ở trong ví của tôi còn có năm trăm, là tiền sinh hoạt phí tháng này của tôi, tôi đều cho anh, có được không?”
Cô dùng tiền để mua đàn ông, còn tự mình chụp ảnh quay phim lại, nếu như người đàn ông này thật sự so đo với cô đến cùng, người không có lợi là bản thân cô.
Mộ Lăng Khiêm nhìn cái tay đang túm chặt cánh tay mình, rồi đến vẻ mặt cầu xin tha thứ của Ôn Hướng Dương, sắc mặt lại không có nửa điểm hòa hoãn.
Sáng sơm khi mới tỉnh lại, anh liền phát hiện bên cạnh không có cô gái nào, điều tra video giám sát lại phát hiện cô gái này dám chụp lén ảnh giường chiếu của anh!
Anh ta thật sự coi thường cô, lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình mê hoặc “Soái ca, làm ơn, ngàn sai vạn sai đều là tôi sai, anb trả lại điện thoại cho tôi đi, bên trong thật sự là không có cái gì cả!”