Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 3: Là ngươi nói, ngươi đừng hối hận!


“Là cô nói, cô đừng hối hận!” Thanh âm Mộ Lăng Khiêm trầm thấp lạnh nhạt hướng Ôn Hướng Dương truyền tới.

Ôn Hướng Dương quay đầu lại, trừng mắt mắt to như cũ, giương nanh múa vuốt nói, “Là tôi nói, hôm nay lão nương sẽ ngủ với ngươi!”

Ôn Hướng Dương nói vừa ra, cổ áo đã bị xách lên, cả người giống như đứa nhỏ, bị Mộ Lăng Khiêm nhấc lên.

“Uy uy, tôi mới là khách, tôi mới là thượng đế của ngươi! Anh đối đãi với thượng đế như vậy sao?”


Ôn Hướng Dương bất mãn kêu lớn lên, cô giãy giụa cuối xuống suy nghĩ, nhưng so với Mộ Lăng Khiêm cao một mét chin, cô chỉ cao có một mét sáu tới, chiều cao quả thật là cách xa quá mức.

Cứ như vậy, Ôn Hướng Dương vừa giãy giụa vừa bị xách lên trên lầu bốn, nhìn Mộ Lăng Khiêm từ trong lòng ngực móc ra mộtchía chìa khóa, đá văng cửa, đem cô xách vào phòng, ném ở trên giường, sau đó đóng cửa phòng lại.

Ôn Hướng Dương bị ném ở trên giường, kêu rên một tiếng, ba chân bốn cẳng từ trên giường bò dậy, nàng vừa định chửi ầm lên, liền nhìn thấy trong bóng đêm, một cặp mắt lãnh khốc sắc bén,, đáy mắt lãnh khốc, làm cô đem tất cả lời nói đều nghẹn trở về, tâm càng là không chịu được khống chế kinh hoàng.

“Uy, tôi nói, sao anh có thể cư xử thô lỗ như vậy a? Tôi chính là khách hàng của anh a! Anh trước kia đều là đối đãi với khách nhân của mình như thế này sao? Anh như vậy, lão bản của anh có biết không? Uy, tôi nói cho anh biết a, trong xã hội hiện nay, anh nếu chỉ có dáng người đẹp, nhưng không biết cách đối xử, thì đến cơm cũng không có ăn.”

Ôn Hướng Dương hít sâu một hơi, bò xuống giường, đi tới trước mặt Mộ Lăng Khiêm, ngẩng chiếc đầu gà cháy màu hồng, nhìn hắn hừ hừ nói.

Ôn Hướng Dương là tới nói chuyện mua bán, nhưng nam nhân trước mắt chính là không có bất cứ một tiếng nào phát ra từ cổ họng, cô không nghĩ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đành phải thỏa hiệp, “Soái ca, tôi biết anh rất đẹp trai, dáng người tốt a, là nhất có ngạo khí. Anh xem, như vậy được không? Anh hảo hảo bồi tôi một buổi tối, tôi cho anh hai vạn, hai vạn đó, không tính là thấp đâu.”

“Đây là lần đầu tiện của cô, cô cứ như vậy muốn tìm nam nhân chạm vào cô?” Mộ Lăng Khiêm rốt cuộc đã mở miệng, thanh âm trầm thấp ảm ách từ tính, giống như tiếng đàn violon, làm động lòng người đồng thời cũng làm người ta phát run.


Ôn Hướng Dương cười cười, không ngại nói, “Đúng vậy, so với đem vận mệnh của chính mình giao ở trong tay người khác, đổi lấy công cụ ích lợi của người khác, còn không bằng nắm giữ ở trong tay chính mình, cho tức chết mấy cái đồ tiện nhân đó!”

Lời nói của Ôn Hướng Dương làm Mộ Lăng Khiêm nhíu mày, nhưng ánh mắt lại hơi chút hòa hoãn, hắn duỗi tay ấn hạ khai quang, ánh đèn nháy mắt chiếu sáng toàn bộ căn phòng. 

Ánh đèn sáng chói, làm Ôn Hướng Dương nhắm hai mắt lại, duỗi tay chặn ánh sáng, con mắt Mộ Lăng Khiêm nhìn về cô.

Một gương mặt trái xoan, đôi mắt rất lớn, chiếc mũi tinh xảo thoạt nhìn thực đáng yêu, vòng eo nàng tinh tế, doanh doanh không kịp nắm chặt, thoạt nhìn cô cũng không cao lắm, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn phát dục một cách hoàn mỹ, làm cho tầm mắt của người khác có thể dễ dàng đem ánh mắt dừng lại ở trên người của cô.


Chỉ là trên mặt trang điểm, đặc biệt là dôi môi đỏ như máu, hoàn toàn đem khuôn mặt của cô làm hỏng, váy ngắn trên người, chỉ có thể miễn cưỡng che khuất một vài bộ phận trọng điểm.

Đây không phải là lần đầu tiên hăn thấy cô.

Mà lần này cô rõ ràng làm hắn bất mãn.

Ôn Hướng Dương thấy ánh mắt sắc bén của Mộ Lăng Khiêm đảo qua ở trên người mình, rùng mình, cô lôi kéo trên người váy, ha hả cười nói, “Soái ca, tôi chính là muốn tìm một nam nhân, tôi xem thân thể của anh cùng dung mạo đều thực phù hợp với yêu cầu của tôi, liền có chút bạo lực! Ai, công phu trên giường của anh thế nào? Nghe nói lần đầu tiên đều rất đau, tôi làm người không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đau.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.