Editor: Rin đẹp trai ~~
Beta: Stuki°°
“Daddy, quần áo của con đều đã bị chị và con chó của chị làm bẩn hư hết rồi, cứ như vậy đi ra ngoài, thật sự là quá mất mặt, con có thể về trước được không, nói trợ lý daddy mua cho con hai bộ quần áo mới?” Ôn Nhã phục hồi tinh thần, làm nũng với Lợi Thịnh.
Ôn Lợi Thịnh nhất định không chịu nổi Ôn Nhã làm nũng, ông ta cười đến trên mặt đều là thịt mỡ nói: “ Được, được, Nhã Nhã, vậy con đi đến quán cà phê phía trước tìm phòng chờ daddy, daddy đến ngay.”
” Con biết daddy là tốt nhất.”
Ôn Lợi Thịnh xoay người rời đi, sai người nhanh chóng mua quần áo mới cho Ôn Nhã.
Sau khi Ôn Lợi Thịnh rời khỏi Ôn Nhã vẫn ở đó, chỉnh sửa quần áo, còn trang điểm, lấy băng keo cá nhân trong túi xách ra dán trên tay và chân, khập khiễng đi vào quán cà phê.
Ôn Hướng Dương hôm nay đối xử với cô ta như vậy, cô ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Ôn Hướng Dương!
Hơn nữa, bây giờ chỗ dựa của Ôn Hướng Dương cũng không rõ sống chết ra sao, 90% là đã chết, tuy là cô ta có chút tiếc nuối về người đàn ông kia, dù sao cũng là người đàn ông mà cô ta yêu thích, nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến Ôn Hướng Dương lại nghèo khổ, cô ta liền rất phấn khởi.
Hiện tại cô ta có rất nhiều tiền, Ôn Hướng Dương chính là đồ nghèo khổ chỉ có hai bàn tay trắng, cái đồ nghèo khổ này cư nhiên còn dám làm lơ cô ta, thả chó cắn cô ta, được lắm, bây giờ cô ta liền đi vào, xúi giục khách hàng bên trong cũng được, mua được phục vụ bên trong cũng được, cô ta chính là muốn nhìn thấy Ôn Hướng Dương bị người trong quán cà phê này đuổi ra như thế nào!
Ôn Hướng Dương mang theo Tiểu Q đi vào quán cà phê, lần trước Nghiêm Khắc hẹn Ôn Hướng Dương tại quán cà phê này, lần đầu tiên Ôn Hướng Dương cũng gặp Tần Toa cũng là ở chỗ này. Sau đó lúc trước Tần Toa nhìn thấy Ôn Hướng Dương, liền đã nói với tiệm cà phê, về sau chỉ cần Ôn Hướng Dương tới, mặc kệ cô có ở trong tiệm hay không, chỉ cần là thứ Ôn Hướng Dương chọn, đều miễn phí.
Trong quán cà phê không ít người đều đã nhìn thấy Ôn Hướng Dương trong ảnh chụp, đây cũng là do Tần Toa tự mình căn dặn cô là khách quý. Vì vậy, Ôn Hướng Dương vừa xuất hiện, liền có người đi lên trước, cực kỳ nhiệt tình phục vụ nói: “Ôn tiểu thư, mời vào trong. Không biết Ôn tiểu thư cô là tìm bà chủ của chúng tôi, hay là muốn ăn gì?”
“Đều không phải, tôi có hẹn với người khác ở đây.” Nếu là chị Toa Toa, gặp Diệp Ảnh xong, có thể đi đến tìm chị Toa Toa.
“ Được, Ôn tiểu thư, mời bên này.” Dẫn Ôn Hướng Dương đến một góc tương đối yên tĩnh, còn mang cho Ôn Hướng Dương một ly cà phê.
Ôn Hướng Dương nói cảm ơn, chị Toa Toa thật rất nhiệt tình kêu cô đến đây chơi, nhưng mà, chị Toa Toa nói cô lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô đến đây, vẫn là Diệp Ảnh hẹn cô ở đây, cô mới đến đây, nhìn thấy ở đây đón tiếp cô nhiệt tình, còn biết cô họ Ôn, liền biết chị Toa Toa đối xử với cô rất tốt, cô nghĩ như vậy, ít nhiều có chút xấu hổ.
Ôn Hướng Dương ngồi xuống, cầm ly cà phê uống, chờ Diệp Ảnh đến.
Ôn Nhã lúc này cũng đi vào quán cà phê, quán cà phê này ở Nam Đức thị là một trong hai quán cà phê sang trọng nhất, khách hàng đến đây không phải là các ông chủ lớn cũng chính là các thiên kim tiểu thư, trước kia cô ta cũng đã đến.
Cô ta vừa mới đi vào, liền nhìn thấy Ôn Hướng Dương được nhiệt tình mời vào.
Thấy một màn như vậy, cô ta khó tránh khỏi tâm trạng có chút không vui.
Người ở đây đều bị mù hay sao? Ôn Hướng Dương vừa nhìn đã biết là nghèo rót mồng tơi, bọn họ cư nhiên đối đãi với một kẻ nghèo lại dùng thái độ nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ cô ta là người có tiền lại không có gì khác gì với Ôn Hướng Dương là cái loại nghèo nàn?
Ôn Nhã nghĩ vậy, cô ta liếc mắt một cái,liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cô ta từ chối phục vụ đi lên, đi đến chỗ cô gái kia.