Editor: Rin đẹp trai~~
Beta: Stuki^^
“Như vậy đi, chuyện này tôi cũng không có chứng cứ, cứ vậy mà tính, những mất mát của mọi người, tôi sẽ đền bù tất cả.” Chân Khâm không muốn làm lớn chuyện này, cũng không muốn vì chuyện này mà làm xáo động phiền phức đến quán cà phê của mình.
Anh nghĩ cứ để mình nhận là biện pháp tốt nhất.
“Anh Chân, thiếu gia anh làm sao có thể đền bù những thiệt hại kia? Rõ ràng là do chính cô ta ăn cắp điện thoại và tiền, cứ cho là bồi thường thì phải do chính cô ta bồi thuờng! Tiểu Kim thấy Chân Khâm còn muốn giúp Ôn Hướng Dương, lại càng tức giận, giận dữ trừng mắt nhìn về phía Ôn Hướng Dương.
“Đúng vậy, anh Chân, anh không thể bồi thường, muốn bồi thuờng cũng phải là do cô ta bồi thuờng!”
Mặt khác đúng lúc đó một nữ sinh đi tới trước mặt Ôn Hướng Dương, than thở khóc lóc nói: “Tiểu Ôn, điện thoại kia của tôi là do bạn trai tôi tặng, nếu anh ấy biết điện thoại của tôi bị mất, nhất định sẽ giận tôi! Tôi cầu xin cô, trả lại điện thoại cho tôi được không?
Phỉ báng ập đến, giống như lưỡi giao sắc bén giết người không dính máu.
Ôn Hướng Dương tự nhiên muốn cười, cô nhàn nhạt mở miệng nói: “Một khi đã như vậy, báo cảnh sát đi, để cảnh sát đến điều tra rốt cuộc là ai ăn cắp.”
“Báo cảnh sát?!” Tiểu Kim nghe nói như vậy, chợt cao giọng.
Một nữ sinh khác ở bên cạnh cô ta lập tức giữ cô ta lại, trừng mắt về phía Ôn Hướng Dương nói: “Cô cố ý muốn hủy hoại danh tiếng tiệm cà phê của chúng tôi đúng không? Báo cảnh sát làm gì. Chuyện này căn bản không cần báo cảnh sát, rõ ràng chính là cô làm!”
“Không báo cảnh sát sao?” Khoé miệng Ôn Hướng Dương cong lên, nhìn nữ sinh kia một chút.
Người nữ sinh bị Ôn Hướng Dương nhìn chằm chằm, trong lòng lo lắng một chút.
Lúc nãy Ôn Hướng vẫn luôn để cho các cô tùy ý nhạo báng, vẫn luôn im lặng không lên tiếng, bộ dạng sẽ không dám mở miệng, nhưng bây giờ, cô làm sao có thể ngờ đến được là cô ta sẽ thành bộ dạng này?
Chẳng lẽ cô ta có chứng cứ?
Chuyện này không có khả năng!
Chỉ cần các cô một mực chắc chắn, hôm nay Ôn Hướng Dương đã định là sẽ phải mang tội danh ăn cắp!
Ôn Hướng Dương đi đến chỗ nữ sinh trước mặt, cũng không làm cái gì, mà là nhắm mắt lại ngửi ngửi, hành động như vậy khiến mọi người ở đây có chút không thể hiểu được.
“Không biết là cô có phát hiện hay không, trên người cô có mùi nước hoa rất đặc biệt.”
“Chuyện đó đương nhiên, đây chính là nước hoa nhập khẩu từ Pháp” Nữ sinh kia tới làm việc là vì anh Chân, nhà cô ta ít nhiều gì cũng là hạng sang giàu, không thiếu tiền.
“Son môi của cô cũng không tệ.” Ôn Hướng Dương nhìn môi nữ sinh, mỉm cười.
“Không ngờ mắt cô lại tốt như vậy, đây chính là son môi nhập khẩu từ Italy.” Nữ sinh kiêu ngạo ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy đắc ý.
Những người ở đây, ai có thể so tiền với cô ta?
Giống như cô ta là một thiên kim tiểu thư, mới có thể sánh đôi với Chân đại ca!
“Một khi đã như vậy, nếu mọi người không phiền hãy tự mình đến trước tủ ngửi thử mùi các tủ đựng đồ. Mùi trên người cô ấy hoàn toàn trùng khớp với tủ của tôi, tôi tin là không dễ bay mùi như vậy.”
Ôn Hướng Dương vốn không muốn so đo với một người non trẻ, không nói tới cô cũng không muốn phải đối phó với các cô.
Người nữ sinh kia nghe nói như vậy, ánh mắt chợt thay đổi.
Những người khác liếc mắt nhìn Ôn Hướng Dương một sái, sau đó từng người nhìn về phía cái tủ, đi đến, cẩn thận ngửi ngửi, lại chạy đến chỗ nữ sinh ngửi thế mùi.
“Đúng là mùi hương rất giống nhau!” Một người nữ sinh la lên.
Vừa rồi Ôn hướng Dương phát hiện, thật sự là trên người nữ sinh này có mùi hương thu hút người, cô không biết đó là nước hoa Pháp, cô chỉ biết là màu son môi và màu son lúc trước viết lên cái tủ đồ của cô “hồ ly tinh không biết xấu hổ” giống nhau như đúc.
“Cô ——! Nhất định là cô muốn vu khống tôi!” Đến lúc này rồi nữ sinh kia còn muốn chối cãi.
Đúng lúc này, mọi người nghe được bên ngoài tiệm cà phê, truyền đến một tiếng chó sủa.