Editor: Diệp Nguyễn
Beta: Stuki^^
Nữ sinh nhìn về phía Chân Khâm liền nói: “Anh Chân, chúng tôi muốn kiểm tra đồ vật trong tủ cất đồ!”
Thoát một cái mọi chuyện đã phát triển thành mức này, Ôn Hướng Dương biết, cô ta nhất định là đem dây chuyền bỏ vào bên trong tử đựng đồ của cô.
Tiểu Kim cùng cô nữ sinh thấy Ôn Hướng Dương không dám nói lời nào, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Các cô chẳng những vừa mới đem sợi dây chuyền vỏ vào bên trong cái tủ của Ôn Hướng Dương, còn trộm điện thoại của các nữ sinh, cùng nhau bỏ vào, chút nũa kế hoạch thành công, các cô đảo mắt nhìn Ôn Hướng Dương một chút, để coi làm sao còn dám quyến rũ Chân đại ca, làm sao mà gặp anh.
Ôn Hướng Dương trầm mặc.
Tiểu Kim cùng một cô nữ sinh khác đã gấp đến mức đợi không nổi mang theo những người khác vào phòng nghỉ.
Chân Khâm cũng muốn đem mọi chuyện làm cho rõ, anh dứt khoát đóng cửa tiệm, hôm nay mang theo nhân viên và các nữ sinh đi vào phòng nghỉ.
Tiểu Kim và một nữ sinh khác vì muốn chứng tỏ, còn đem tủ cất đồ của mình mở ra.
Tiểu Kim chỉ vào bên trong tủ cất đồ của mình nói: “ Anh Chân, dây chuyền của tôi vốn là đặt ở nơi này. Chính là, tôi tiến vào đúng lúc, liền phát hiện ra vật để ở quầy có dấu vết bị người cạy, vòng cổ của tôi cũng không thấy. Đó là một cái kim vòng cổ, là mẹ của tôi để lại cho tôi, hiện tại ít nhất cũng có giá trị tới mười tới vạn!”
Chân Khâm đi lên phía trước nhìn tận mắt dấu vết, xác thật là bị người khác cạy.
Đúng lúc này, lại có một người nữ sinh kêu lên: “Này, tôi đồ tôi để ở quầy cũng bị người khác cạy ra! Điện thoại của tôi đâu? Điện thoại của tôi không thấy, tôi mới vừa mua quả táo 6s a!”
Mấy nữ sinh khác nghe nói thế, cũng sôi nổi đi kiểm tra đồ vật của mình trong quầy.
Kết quả, điện thoại của bốn nữ sinh đặt ở trong ngăn, bao nhiêu tiền đều không thấy.
Cái này cũng không phải là do một người làm, những cái đó nguyên bản không nhằm vào Ôn Hướng Dương tất cả nữ sinh đều đem tầm mắt phóng vào người Ôn Hướng Dương, kia là ánh mắt ăn trộm.
Hôm nay Tiểu Tôn không ở đây, mặt khác nữ sinh đều không nghĩ bị cô lập, huống chi đồ không thấy lại là sự thật.
“Cô còn trộm những vật của người khác, không trách được ngươi mới vừa đi đâu vội vã! Cô cái này ăn trộm, có phải những đồ bị mấy đều giấu ở cô hay không?”
Tiểu Kim chỉ vào Ôn Hướng Dương liền mắng: “Ăn trộm!”
Những người khác để đồ ở quầy đều mở ra, chỉ có Ôn Hướng Dương để đồ quầy không khai.
Chân Khâm nhìn thoáng qua tất cả vật ở quầy, đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Ôn Hướng Dương: “Tiểu Ôn,nếu muốn chứng minh mình trong sạch, cô đem đồ ở quầy mở ra một chút đi.”
“Tôi nói tôi không trộm, anh tin sao?” Ôn Hướng Dương nhìn phía Chân Khâm.
Chân Khâm là chủ quán cà phê, chỉ cần anh đứng ra nói một lời, là có thể đem chuyện này áp xuống đi, mà điểm yếu chính là, chuyện này là bởi các nữ sinh vì Chân Khâm tranh giành tình cảm.
Ôn Hướng Dương rất rõ ràng, hai nữ sinh dám bôi nhọ cô, đồ vật 90% ở tủ của cô, hôm nay tội danh của cô đã định rồi.
Trước đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có nữ sinh nghĩ ra loại biện pháp này để bôi nhọ cô.
Chân Khâm bị Ôn Hướng Dương hỏi có chút do dự, anh là tưởng tin tưởng Ôn Hướng Dương, nhưng là nơi này nhiều công nhân như vậy, anh là lão bản nên phải yêu cầu cho các cô một công bằng.
“Tiểu Ôn, cô đem đồ ở quầy mở ra đi.” Chân Khâm mở miệng nói: “Nếu là không phải cô lấy, cũng có thể chứng minh cô trong sạch.”
Ôn Hướng Dương hoàn toàn trầm mặc xuống dưới.
Ở đây bị người bôi nhọ, khinh thường, ánh mắt hoài nghi, làm cô trầm mặc, cô thậm chí không chú ý tới, Tiểu Q bị dặn dò phải ở phòng nghỉ đợ, lúc này cũng không ở phòng nghỉ.