Boss Đen Tối Đừng Chạy

Chương 6


Đọc truyện Boss Đen Tối Đừng Chạy – Chương 6

Nặc Nặc không biết nói thế nào, cô vốn muốn nói, “Nên Tiểu Tuấn thật sự là một đứa trẻ yêu thích học hành, sẽ
không vì yêu sớm mà từ bỏ tương lai, đại boss anh có thể đừng bắt tôi
ngày nào cũng ngồi xe về nhà với cậu ấy nữa không?” Kết quả là…

Sự việc rất đơn giản, thứ sáu khi về nhà, Tiểu Tuấn bỗng nói với vẻ đáng
thương rằng có mấy đề toán không biết làm, Nặc Nặc thân là bà chị tri âm nên đương nhiên sẽ tỏ rõ ý muốn giúp đỡ, sau đó Tiểu Tuấn lấy lý do là
tối nay thời gian không đủ, nên sáng ngày mai sẽ học thêm ở một quán ăn
nào đó, hẹn Nặc Nặc đến.

Hôm sau, Nặc Nặc và Tiểu Tuấn tiến hành phụ đạo một đối một, đến khi giảng
xong thì đã trưa rồi, Tiểu Tuấn lại mắt ầng ậng nước biểu lộ rằng, ông
anh tăng ca, bố mẹ lại đi diễn giảng ở các trường đại học Y rồi. Thế là, hai người lại cùng ăn trưa, buổi chiều đi cùng Tiểu Tuấn đến nhà sách,
mua được n tài liệu học thêm rồi cậu chàng mới hài lòng mà về nhà.

Thế là cả thứ bảy, Nặc Nặc đều ở cạnh Tiểu Tuấn.

Tuy sau việc đó, Nặc Nặc cũng cảm thấy chuyện ấy dù nhìn thế nào cũng giống như một âm mưu, nhưng cứ nhớ đến gương mặt đẹp trai vô tội của Tiểu
Tuấn, cô lại cảm thấy mình quá là lòng dạ tiểu nhân. Có điều bây giờ
nghĩ lại, lòng dạ tiểu nhân cũng không chỉ mình cô, Nặc Nặc thở dài nhìn Tiêu Dật, thì ra bảo mình lên đây là để hạch hỏi tội trạng!

“Hứa Nặc, tôi quên bảo cô,” Tiêu Dật theo thói quen xoa xoa huyệt thái dương rồi mới ngước lên nhìn Nặc Nặc, thong thả nói, “Tiểu Tuấn tháng trước
đã đại diện thành phố tham gia cuộc thi Olympic toán học toàn quốc, tuy
thành tích chưa có, nhưng cô thật sự cho rằng những đề toán mà cô dạy,
nó không biết làm?”

Nặc Nặc ngớ người, hoàn toàn đờ đẫn.

Nói thế thì, cô đã bị thằng nhóc mười tám tuổi lừa một vố?

“Nhưng, rõ ràng cậu ấy…” Nặc Nặc nhớ đến dáng vẻ khao khát mong chờ giúp đỡ của Tiểu Tuấn hôm ấy là cảm thấy hận đến ngứa cả răng, cô phải nghĩ ra từ
sớm rằng, em trai Tiêu đại boss làm sao có thể “ngây thơ”, “hiền lành”
được cơ chứ? Cô lại bị một cậu

bé nhỏ hơn năm tuổi đùa bỡn, chưa biết chừng lúc cô vùi đầu vào giải
toán, thằng nhóc xấu xa ấy đang ôm đầu ngồi một bên cười đến híp cả mắt
cũng nên.Xúc phạm, quá xúc phạm!

Nặc Nặc đầu bốc khói, “Xem hôm nay tôi gặp rồi dạy cậu ta thế nào!”

“Không cần.”

“Hả?” Chẳng lẽ đại boss đã mất đi niềm tin với cô???

“Dù sao thằng bé còn hai tháng nữa là thi đại học, trường đã sắp xếp cho tự học buổi tối, sau này cô không cần về nhà cùng nó nữa.” Tiêu Dật ung
dung nói.

Nặc Nặc đứng chôn chân tại chỗ, mất một sức lực khá lớn mới tiêu hóa nổi
câu nói của Tiêu Dật, tuy bị Tiêu Dật chơi xỏ nên rất buồn bực, tuy đại
boss sai bảo cô thế này thế kia cũng rất không thoải mái, nhưng trọng
điểm là sau này không cần phải đi xe về cùng Tiểu Tuấn nữa, nguy cơ bị
phát hiện đi làm thêm cũng đã được giải trừ.

Nặc Nặc vui sướng ing~, tặng cho Tiêu Dật một nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn
Tiêu tổng. Hôm nay bảo tôi dọn đến ngồi ở tầng mười bảy, xem như là phần thưởng vì tôi đã ngồi xe cùng Tiểu Tuấn về nhà hơn nửa tháng nay sao?”

Lời vừa dứt, Nặc Nặc đã hối hận, vì nghe câu ấy xong, khóe môi Tiêu Dật như thấp thoáng nụ cười, trực giác của phụ nữ mách bảo Nặc Nặc, cô lại gặp
xui xẻo rồi.

Quả nhiên, Tiêu Đại boss sờ cằm, trầm tư như có vẻ suy nghĩ lung lắm, “Hình như… gần đây phòng kế hoạch xảy ra chuyện rất thú vị, hử?”

Giọng mũi cuối cùng là nhắm đến Nặc Nặc đang nghiêng đầu, Nặc Nặc thấy lưng
mình như nổi da gà, đột ngột tỉnh ngộ, Tiêu Tuấn chẳng qua là món khai
vị, đại boss gọi cô đến nói chuyện riêng, chủ đề chính e là mới vừa bắt
đầu thôi?


Trước kia chưa bao giờ cô nghĩ rằng, Tiêu Tuấn còn bé thế kia đã đen tối,
liệu có khi nào là di truyền hoặc do học theo một tên nào đó còn đen tối hơn? Chẳng hạn là Tiêu đại boss giờ đang ngồi ngay ngắn, áo mũ chỉnh tề đây?

Gần đây phòng kế hoạch quả thực đã xảy ra một chuyện nho nhỏ. Vốn chuyện ấy chỉ bé tẹo tèo teo, nhưng dưới sức mạnh tuyên truyền của các đồng
nghiệp, cuối cùng vẫn truyền đến tai Tiêu đại boss. Nặc Nặc rầu rầu nghĩ thầm, không biết bản truyền miệng mà Tiêu đại boss nghe có đến ba phần
là sự thật hay không?

Sự việc vẫn phải nói từ một buổi trưa nào đó của tuần trước đó. Hôm ấy Nặc Nặc dùng cơm xong, bèn ôm hộp cơm cùng thìa đũa đến bồn rửa ở
ngoài nhà ăn để vệ sinh trước, vì lúc ấy đang giờ cao điểm rửa bát nên
Nặc Nặc đợi một lúc lâu mới có thể chen chân đến vị trí gần bồn rửa.
Đang hùng hục rửa rất phấn khởi thì người hướng dẫn Mạc Tử Uyên của Nặc
Nặc cũng vừa ăn xong, đang cầm đĩa ung dung đảo qua đảo lại chỗ ấy.

Nặc Nặc “vẫy đuôi” lên tiếng chào hỏi, rồi tiếp tục cắm đầu vào rửa bát.
Mạc sư huynh mà, người ấy gì cũng tốt, cũng rất kiên nhẫn với người mới, nhưng mỗi tội kiệm lời khiến người ta thấy không thích ứng cho lắm. Nặc Nặc vừa tăng tốc rửa bát, vừa tính toán định rửa xong sẽ nhường vòi
nước cho Mạc sư huynh, kết quả vừa rửa xong, ngẩng đầu lên đã chẳng thấy tăm tích anh ta đâu, có điều hộp cơm của anh lại rất thảnh thơi ung
dung nằm gác bên cạnh Nặc Nặc.

Về sau, lão đại tổ Phỉ Long – Phì Long nhiều chuyện phỏng vấn nam chính,
Mạc Tử Uyên trấn tĩnh nói rõ, thực ra khi ấy chỉ cảm thấy mặt trời hơi
gay gắt, bồn rửa lại quá đông người, nên định ném hộp cơm lại đó trước,
đợi mọi người rửa xong xuôi, trống chỗ rồi anh mới đi rửa. Lý do đó cũng giống như buổi tối tự học trong trường, bạn bè chưa đến, vứt quyển vở xuống trước để chiếm chỗ vậy. Có điều Nặc Nặc khi ấy đã hoàn
toàn hiểu lầm ý của Mạc Tử Uyên.

Nặc Nặc chống cằm nhìn hộp cơm của Mạc sư huynh một lúc lâu, ngẫm nghĩ xem
có phải anh muốn nhờ mình rửa hộ nhưng lại ngại không dám nói, nên vứt
luôn hộp cơm ở đó rồi bỏ đi? Nặc Nặc nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghiến
răng tự nhủ, cho dù Mạc sư huynh có ý đó hay không thì cô rửa thêm một

hộp cơm cũng chả rớt thêm miếng thịt nào, ngần ngại cái nỗi gì? Rửa
thôi.

Thế là, Nặc Nặc với tâm tư muốn nịnh cấp trên, rửa luôn cả hộp cơm cho Mạc sư huynh.

Kết quả khỏi nghĩ cũng biết, Mạc Tử Uyên trước nay luôn tỏ vẻ lạnh lùng,
nhưng khi nhìn thấy hộp cơm đã được rửa sạch sẽ đến nỗi phát ra ánh sáng dưới ánh nắng, anh cũng chấn động đến độ trợn tròn đôi mắt. So ra thì,
lão đại tổ Phỉ Long tỏ ra bình tĩnh hơn, chỉ nheo đôi mắt nhỏ lại cười
gian: “Hứa Nặc à Hứa Nặc, mắt nhìn của em gian ghê!” >O

Nặc Nặc, tuy không rõ lắm lời Phì Long nói, nhưng cô kiên quyết rằng đó
chẳng phải tốt đẹp gì. Cả buổi trưa, Nặc Nặc đều an ủi mình, giúp cấp
trên rửa bát chỉ là chuyện nhỏ chuyện nhỏ, mà cả phòng kế hoạch đều toàn là các ông anh, các ông anh chắc sẽ không nhiều chuyện như phụ nữ nhỉ?

Quả thật, như lời Nặc Nặc nói, các ông anh không hề nhiều chuyện, mà họ chỉ tranh thủ có mặt nam nữ chính… chính thức đùa cợt.

Hôm sau, Nặc Nặc vì công việc nên lên tầng mười bảy tìm Mạc Tử Uyên để bàn
bạc kế hoạch game, kết quả vừa vào văn phòng, cậu chàng đẹp trai ngồi
bàn tiếp tân đã huýt một tiếng sáo lanh lảnh: “Anh Mạc, chị dâu rửa bát
tìm đến nơi rồi.”

Chị dâu… rửa… bát…

Xưng hô quái gì thế này?

Phì Long nghe Nặc Nặc tìm đến, cũng vội vàng luồn ra khỏi văn phòng nhỏ của mình, đôi mắt nhỏ nheo lại thành một đường chỉ, cực kỳ thân mật gọi:
“Nặc Nặc, em đến rồi à? Ngồi đi! Ngồi, Tử Uyên sao cậu cũng không chào
hỏi gì?”

Mạc Tử Uyên co chặt nắm tay, mài răng, “Nếu tôi nhớ không lầm thì Hứa Nặc
là người tổ tôi, không liên quan đến tổ Phỉ Long các cậu.”

Phì Long nghe thế thì híp mắt cười gian, “Hề hề, bảo vệ gớm nhỉ. Cậu yên
tâm đi, tớ là người đã yên bề gia thất, sẽ không phạm sai lầm đâu. Nên
mắt nhìn người của Nặc Nặc em đúng là không chỉ độc bình thường, trong
tất cả những người chế tác, Tử Uyên bọn anh là người có tài (tiền tài)

có sắc nhất, mà cũng là người duy nhất chưa gả cho ai. Ôi, bây giờ chính thức tặng cho em đấy.”

Nói dứt, còn làm động tác đẩy Mạc Tử Uyên đến cạnh Nặc Nặc, Nặc Nặc mặt đỏ
bừng bừng, cả văn phòng đều cười rộ lên khoái chí. Bị một đám đàn ông
đàn ang đùa cợt còn kinh khủng hơn bị một đám phụ nữ nhiều chuyện xì xào to nhỏ gấp nhiều lần.

Từ đó, phòng kế hoạch nhất trì gọi Nặc Nặc một cách thân mật là “chị dâu
rửa bát”, chỉ cần Nặc Nặc lên tầng mười bảy tìm Mạc Tử Uyên là sẽ có
người đứng ra diễn vở “cần cù rửa bát”.

“Haizzz, một tài tử đẹp trai ngọc thụ lâm phong như tôi mà đến cả người rửa bát cũng ‘ứ’ có, đáng thương ơi là đáng thương…”

“Mạc sư huynh đừng sợ, Tiểu Nặc Nặc đến giúp cậu rửa bát kìa.” ……

Nặc Nặc nhớ đến cảnh rửa bát khoa trương của đồng nghiệp, nước mắt lưng tròng.

Sực tỉnh khỏi hồi ức dài dằng dặc và ngẩng đầu lên, Nặc Nặc lắp ba lắp bắp: “Tiêu tổng, sự việc không như anh nghĩ…”

Tiêu Dật hơi nhướn mày, tỏ ra không tin lắm, tư lự hồi lâu mới nói: “Tôi
phát hiện ra chỉ cần cô lên tầng mười bảy, không khí văn phòng rất có
sức sống.”

Nặc Nặc không nắm bắt nổi trọng tâm lời nói của đại boss, chỉ tiếp tục giải thích yếu ớt: “Hôm ấy… tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ tiện tay
giúp Mạc sư huynh rửa bát thôi mà.”

Tiêu Dật nhướn môi vẻ không tin tưởng lắm, “Tiện tay à?”

Nặc Nặc gật đầu thật mạnh, lần nữa tỏ rõ lập trường của mình, “Tôi và Mạc
sư huynh, hoàn toàn không hề vượt quá phạm vi công việc!!!”

Nói dứt, Tiêu đại boss nhìn chằm chằm Nặc Nặc rất lâu, như thể đang suy xét tính chân thực trong lời nói của cô, rồi cuối cùng mở lời vàng ngọc:
“Nếu đã tiện tay thế thì sau này, bát của tôi cô cũng rửa đi nhé.”

o(>_

Cuộc đời em gái rửa bát, bắt đầu mở màn một cách hoa lệ khác thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.