Boss Đen Tối Đừng Chạy

Chương 47


Đọc truyện Boss Đen Tối Đừng Chạy – Chương 47

Kế hoạch của thỏ trắng rất đơn giản.

Từ Phì Long lão đại bán chủ cầu vinh, Nặc Nặc đã có được một tin tức rất
đáng tin cậy: Tiêu Tiêu sư đệ vì có mối quan hệ thân cận với Tiêu Đại
boss, không chỉ có nhiêu đồng nghiệp trong công ty quen biết, mà cả ồng
bà Tiêu cũng biết. Thì ra Tiêu Tiêu vì cảm kích Tiêu Đại boss đã giúp
mình khi Hoàng Diễm lâm vào tình cảnh khó khan nhất, nên thường xuyên
đến nhà họ Tiêu, thỉnh thoảng cũng mang chút quà cáp gì đó, vì thế đã
quen thân với cả nhà họ Tiêu.

Trò ma mãnh của Nặc Nặc phải đợi khi cha mẹ hai bên gặp nhau, cố ý làm ra
vẻ hững hờ mà nhắc đến boss Tiêu Tiêu hiện tại, đến lúc đó ông bà Tiêu
bảo đảm sẽ hét lên, “Đó chẳng phải là sư đệ của Tiêu Dật hay sao?” Lúc
đó, cô lại tỏ ra bị tổn thương bị ức hiếp mà khóc lóc than vãn một trận, đến đó là xong. ừ, có cha mẹ hai bên, mình không sợ không đấu lại được
Tiêu Đại boss giang hồ quỷ quyệt.

Hi! Hay, cực hay, cực…

Quãng thời gian đó, thỏ trắng chỉ cần nghĩ đến sẽ được báo thù một phen là
tim đã nở hoa tưng bừng. Nhưng có một câu nói rất hay: Cuộc đời, nếu
tiến hành theo kế hoạch đã định, thì có còn gọi là cuộc đời không? Người tính không bằng trời tính, điều đó Nặc Nặc đã đoán biết, nhưng cô
không thể ngờ rằng, sự việc lại rẽ sang một khúc quanh lớn như thế…

Sự việc xảy ra từ buổi tối hôm trước khi hai bên cha mẹ gặp nhau lần đầu.
Đêm ấy để chuẩn bị cho hôm sau thật tốt, cha mẹ hai bên đều gọi con
trai, con gái mình về nhà một cách ăn ý, bàn bạc hôm sau gặp gia đình
bên kia phải mặc gì, tặng quà gì, nói những gì v.v…

Thỏ trắng vẫn ăn cơm với bố mẹ như bình thường, bữa ăn bình thường nhưng tỏ ra rất hào hứng. Nhưng điều khiến Nặc Nặc vui sướng là ngày mai có thể
xử lý Tiêu Đại boss triệt để, mà lại còn trước mặt cha mẹ hai bên, nghĩ
đến đã sướng phát điên. ông bà Hứa cũng vui vì con gái ăn bám hơn hai
mươi năm, cuối cùng đã có thể gả đi được rồi.>0

Đang ăn cơm, thì điện thoại di động của Nặc Nặc reo vang. Thỏ trắng vừa nhìn màn hình đã nhíu mày đi ra ban công, nhân lúc ông bố bà mẹ còn đang tíu tít bàn xem ngày mau ăn mặc thế nào, cô hạ giọng nghe điện thoại, “Anh
gọi điện đến làm gì?”

Người bên kia nghe giọng điệu Nặc Nặc bực bội nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên, “Nặc Nặc, anh muốn nói chuyện với em..”


Phải, người gọi điện đến không phải ai khác, chính là Nhiễm Thanh hà. Trong
khoảng hơn một tháng ở Hoàng Diễm, thỏ trắng vì tiện cho Tiêu Đại boss
điều tra “gian tình” giữa mình và người yêu đầu, cũng ăn hai bữa trưa
với Nhiễm Thanh Hà. Lúc ở văn phòng khi thấy anh ta, Nặc Nặc cũng cười
hi hi, tỏ vẻ e thẹn của thiếu nữ hoài xuân, khiến mọi người tưởng hai
người tình tứ với nhau.

Nhưng cũng vì thế mà Nhiễm Thanh Hà dường như cũng nhìn thấy hy vọng từ thái
độ của Nặc Nặc, cuối cùng vào một buổi tối khi đưa thỏ trắng về nhà, anh ta đã lấy hết can đảm tỏ tình. Kết quả đương nhiên không cần nói cũng
biết, Nặc Nặc đã rất nghiêm khắc từ chối, đồng thời trịnh trọng thêm một câu “Tôi có hôn phu rồi”.

Nhưng hiển nhiên là Nhiễm Thanh Hà không mấy tin tưởng vào lý do của Nặc Nặc.

Bên đầu dây bên kia, giọng Nhiễm Thanh Hà trầm trầm, “Nặc Nặc, anh biết em
vẫn còn giận anh. Ba năm trước anh thật sự không có gì với cô ta, bọn
anh chia tay lâu rồi, cô ta muốn quay lại nhưng anh từ chối, ai ngời cô
ta vẫn còn ôm hận, còn chạy đến tìm em…”

Nhiễm Thanh Hà nói có vẻ rất thảm thương, giọng cũng đã nghèn nghẹn, “Anh
thật lòng yêu em, ba năm nay anh chẳng có đêm nào ngủ ngon, ngày nào anh cũng mong đến hôm nay, mong được gặp lại em…”

Bên này thỏ trắng nghe mà suýt nữa nôn hết cơm ra ngoài, cô lườm một cái,
chỉ muốn đập điện thoại cho xong. Được thôi, cô thừa nhận ba năm trước
mình bị ma xui quỷ khiến, bị gương mặt đẹp trai nức nở của Nhiêm Thanh
Hà lừa gạt, nhưng điều đó không chứng minh rằng trí tuệ của cô thấp!

Lúc đầu cô gái kia đến tìm cô, thỏ trắng cũng chưa căm ghét hoàn toàn tên
Nhiễm Thanh Hà kia, mà đến bạn thân của anh ta tìm hiểu. Bạn thân của
anh ta thấy thỏ trắng mắt đỏ hoe, lương tâm cắt rứt đã nói thật hết mọi chuyện cho cô nghe.

Thì ra, Nhiễm Thanh Hà thực sự có một cô bạn gái đã yêu nhau sáu năm, nhưng trong sáu năm đó, anh chàng đẹp trai đểu cáng kia chưa bao giờ nghỉ
ngơi, cứ lén lút hẹn hò với n cô gái khác nhau sau lưng bạn gái mình,
liệt kê tên ra thì có Hoa Hoa, Na Na, Lộ Lộ, Nặc Nặc…

Lần đầu nghe sự thật này, Nặc Nặc đã hóa đá.


Nhiễm Thanh Hà quả nhiên đểu cáng, anh ta đang thu thập sticker tên thú cưng sao? =_=

Lúc đó, thỏ trắng đã thật sự nén đau mà ném sim điện thoại, xóa ID game,
cắt đứt hoàn toàn với Nhiễm Thanh Hà, thậm chí trong một quãng thời gian dài cô không muốn dính đến game online nữa. Đó cũng chính là lý do vì
sao Nặc Nặc không muốn nhắc đến quá khứ nhảm nhí đó. Lúc đầu sao mình
lại ngốc nghếch thế? Bị gương mặt đẹp của anh ta lừa đến thất điên bát
đảo.

Bao nhiêu năm sau, Nặc Nặc lại gặp Nhiễm Thanh Hà, lợi dụng anh ta để thiết kế bẫy cho Tiêu Đại boss, cô chẳng có chút hổ thẹn nào cả, đó là báo
ứng mà anh ta phải nhận!

Tỉnh lại khỏi hồi ức dài dằng dặc nặng nề, thỏ trắng nóng nảy nói, “Trưởng
phòng Nhiễm, tồi nghĩ tồi và anh đã nói rõ lắm rồi, anh muốn điên thì đi điên một mình đi, tôi phải cúp máy đây”.

“Đừng!” bên kia vang đến một giọng gần như cầu khẩn của Nhiễm Thanh hà, “Nặc
Nặc, chỉ một lần này thôi, lần cuối cùng… Anh đang đứng dưới nhà em”.

Nghe câu đó xong, thỏ trắng nồi gai toàn thân, hơi nghiêng người nhìn xuống
dưới.một chiếc xe xám bạc lộng lẫy quả nhiên đang đường hoàng đậu dưới
đó. Nhìn thấy thế, Nặc Nặc bang hoàng tới mức nội thương.

Thực ra chỉ có hôm đó cô mới để cho Nhiễm Thanh hà bắt được cơ hội đưa cồ về nhà – hôm ấy công ty lien hoan, Nặc Nặc ngại có đồng nghiệp nên không
tiện từ chối yêu cầu của anh ta, ăn xong tỏ vẻ xấu hổ mà lên xe anh ta.
Nhưng thỏ trắng vẫn rất cảnh giác, bảo đưa mình đến đầu đường thôi, rồi
xuống xe tự về nhà. Suy nghĩ của cô rất đơn giản: Để tên kia biết địa
chỉ gia đình mình thì có khả năng là hậu họa vô cùng!

Nhưng giờ nghĩ lại, mình cảnh giác thế cũng bằng thừa! Là trưởng phòng Nhân
sự, đừng nói địa chỉ nhà cô, mà đến cả số chứng minh thư, chỉ cần Nhiễm
Thanh Hà muốn thì mọi thứ đều phơi bày cả. Thỏ trắng thở dài, đang ngần
ngừ xem có nên nói là mình không có nhà không, thì nghe mẹ cô bên trong
hét toáng lên.

“Ối, ông ơi! ông! Sao thế này? Đừng dọa tôi sợ chứ, hu hu hu…” Nghe tiếng hét như sắp khóc của mẹ, Nặc Nặc


không nghĩ ngợi gì mà lao trở lại vào trong, nhìn cảnh tượng ấy cũng không kêu lên được nữa.

Lúc này bàn ăn còn ngon lành trên bàn bỗng nhuộm đầy máu, ông Hứa lúc này
đang đồ vật xuống ghế gỗ, khóe môi còn vương máu, bà Hứa hoảng loạn,
nhào lên người ông lay gọi.

“Bố…” Hứa Nác hét lên, Nhiễm Thanh Hà có lẽ cũng phát hiện ra có chuyện nên
liên tục hỏi han, Nặc Nặc con đang đờ đẫn nhìn vết máu đỏ rực trên người bố mình, trong tích tắc đầu óc trống rỗng đã hét vào điện thoại di
động:

“Thanh Hà, Thanh Hà… anh mau lên đây, bố tôi nôn ra máu ngất đi rồi…”

Trong bệnh viện, Nặc Nặc co rúm người trên ghế, vùi đầu vào ngực, run lẩy bẩy.

Trống rỗng… trống rỗng…

Vào những lúc như thế này, Nặc Nặc mới hiểu mình thật yếu đuối, thật nhỏ
bé, khi đối diện với sự an toàn sức khỏe của người nhà, cô lại chịu
không nồi. Một tiếng trước đó, Nhiễm Thanh Hà giúp cô đưa bố đã bất tỉnh vào bệnh viện, cấp cứu, nhập viện, kiểm tra. Cuối cùng theo chuẩn đóan
thì ở phổi của ông Hứa có một bóng mờ rất lớn, diện tích chiếm gần 30
phần trăm, nghi ngờ là ung thư phổi, mà chuẩn đoán bước tiếp theo phải
đợi kết quả hóa nghiệm và bệnh nhân tỉnh lại mới biết được.

Ông Hứa bình thường không thích thú thứ gì, ngoại trừ hút thuốc, cũng vì
chuyện này mà ồng bà Hứa cãi nhau suốt hai mươi mấy năm. ông Hứa không
cai nổi, nên dần cũng quen dần. Gần đây đơn vị ông rất bận vì sắp tới lễ Quốc Khánh nên cơ thể ông lao lực ông thường kêu đau ngực.

Lúc đầu Nặc Nặc và bà Hứa ngỡ chỉ là bệnh cảm do thay đổi thời tiết, không
quan tâm lắm. Nhưng hôm nay ông Hứa hứng chí, uống thêm vài ly rượu, rồi nôn ra máu ngất đi, khiến cả nhà hốt hoảng. Đến bệnh viện rồi, bà Hứa
mới nghe đến từ “ung thư” là đã choáng váng quay cuồng, chưa đợi ông nhà tỉnh dậy, bà đã ra tay trước – ngất đi luôn.

Nặc Nặc quýnh quáng tay chân, rồi cùng Nhiễm Thanh Hà sắp xếp cho mẹ cùng
vào phòng bệnh nằm, sau đó mới co người ngồi trên hành lang đợi kết quả. Một cảnh tượng náo nhiệt vui vẻ bỗng dưng tan tác, trở thành bi kịch
sầu muộn ảm đạm. Thỏ trắng từ bé đã quen được nuông chiều bỗng lung túng quáng quàng, chỉ biết ôm chân khóc.

Nếu bố bị chuẩn đoán là… thì mẹ sẽ thế nào? Mình sẽ thế nào? Chưa bao giờ cô nghĩ bố mẹ sẽ rời xa cô, ít ra là không nghĩ sẽ nhanh như thế. “Ung
thư”, cái từ đã nghe rất nhiều nhưng thấy xa vời với mình, nếu thật sự
đeo bám lấy bố, thì có phải trong quãng thời gian còn lại, bố sẽ sống
rất khổ sở không?

Mẹ trước nay cứng miệng nhưng rất mềm yếu, tuy cãi nhau với bố mấy chục
năm nhưng người ngoài có thể thấy tình cảm của họ rát tốt. Trước kia mẹ

còn hay đùa giỡn với bố, nếu… nếu có ngày đó thật, nhất định sẽ là bà
đi trước, rồi mới cho phép bố cô theo. Vì bà không muốn phải chịu đựng
sự đau khổ sinh ly tử biệt. Nhưng bây giờ…

Nếu là thế thật, liệu mẹ có ngã bệnh không?

Trong tích tắc, Nặc Nặc thấy lòng dạ rối bời, trong tim chất đầy ứ những thứ
gì đó, thật sự muốn chấn tĩnh lại mà chẳng thể nắm bắt được ý nghĩ trong đầu. Đang sợ hãi thì thỏ trắng bỗng thấy trên đầu mình xuất hiện một
bàn tay dịu dàng mạnh mẽ..

Hơi ngước lên, một gương mặt đẹp trai rực rỡ xuât hiện ngay trước mắt.

Bàn tay to lớn giữ hai bên má cô, dịu dàng mạnh mẽ, thỏ trắng không nhịn
nồi nữa, nước mắt ồ ạt tuôn ra, rơi xuống bàn tay ấy. “Tôi… tôi không
nên khóc… bố sẽ không sao đâu… Nhất định thế, mẹ cũng sẽ tỉnh lại
nhanh thôi…”

Nhiễm Thanh Hà gật đầu rồi thuận thế ôm Nặc Nặc đang gần như sụp đổ vào lòng, “Nặc Nặc ngoan, đừng khóc, phải mạnh mẽ lên. Đợi bác trai tỉnh lại,
chúng ta sẽ giấu bác để ông yên tâm dưỡng bệnh, em khóc như thế mắt mũi
đều đỏ cả, sẽ bị lộ mất”.

Nghe thế,Nặc Nặc ngoan ngoãn gật đầu, cười trong nước mắt, “Đúng đúng, tôi phải cười, tôi phải cười lên…”

Nặc Nặc nặn ra một nụ cười méo xệch, vì nheo mắt lại nên nước mắt lại chảy
ra. Bàn tay to của Nhiễm Thanh hà lại vuốt ve mặt cô, khẽ vỗ, “Được rồi, đừng khóc nữa, dù sao thì em vẫn còn có anh”.

Thỏ trắng ngẩn người, đang định nói gì đó thì nghe phía sau lưng có người
gọi tên mình. Quay đầu lại thì nhìn thấy một vị bác sĩ mặc áo blouse
trắng đang bước gấp đến chỗ mình, thỏ trắng lau nước mắt trên mặt, nhìn
kỹ lại, người ấy chẳng phải là bà Tiêu thì là ai?

Lúc này đây, Nặc Nặc mới hơi bình tĩnh lại, đây chính là bệnh viện mà ông
bà Tiêu làm việc đây mà? Hưm… họ biết chuyện nên vội vã đến đây? Nặc
Nặc đứng lên, khàn giọng gọi, “Bác gái”. Chưa nói xong, mắt đã đỏ hoe.

Bà Tiêu tiến đến kéo Nặc Nặc, vỗ đầu cô, dịu giọng an ủi, “Không sao, không sao, có bác đây thì sẽ không sao đâu”.

Nặc Nặc mỉm cười gật đầu, chưa kịp nói gì thì đã nghe bà Tiêu tiếp, “Bác
vừa nghe bác sĩ trực ban nói cháu gặp chuyện bác và Tiêu Dật vội chạy
đến, cô bé ngoan, đừng khóc nữa.” Nói xong, Nặc Nặc chớp mắt, quay phắt
người lại, quả nhiên sau lưng bà Tiêu, Tiêu Đại boss đứng ngay gần đó,
ánh mắt lóe lên rất đáng sợ, môi mím chặt đang run run, vẻ nặng nề không thể diễn tả. Thỏ trắng cắn chặt môi, lúng túng, “Dật”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.