Đọc truyện Boss Đen Tối Đừng Chạy – Chương 45
Tăng ca xong đến mười giờ rưỡi, Tiêu
Dật gọi điện cho thỏ trăng như thói quen, bên kia nhạc réo rát không
ngừng,chủ nhân không nghe máy. Tiêu Đại boss tự an ủi, Nặc Nặc chơi vui
quá nên không nghe thấy chuồng, thế nên cứ t iếp tục gọi, cuối cùng vẳng đến giọng nữ tiêu chuẩn:
Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy…
Tiêu Dật sững lại, tức giận đập điện thoại xuống đất.
Tiêu Đại boss giận dữ lắm rồi, nộ khí xung thiên khiến cả căn phòng cũng
ngột ngạt theo. Thỏ trắng rất lạ, rất rất lạ. Tiêu Dật không hiểu nồi,
tóm lại cồ đã hẹn hò ăn uống với ai, mà ngay cả điện thoại bạn trai gọi
đến cũng không nghe, thậm chí còn tắt máy đề thanh trừ sự quấy nhiễu.
Nặc Nặc, rất giỏi!
Thật sự là, rất giỏi!
Và thế là, anh chàng Tiêu Dật ghen tuông hờn dỗi từ công ty không về nhà,
lái xe thẳng đến gần nhà Nặc Nặc để ôm gốc cây đợi thỏ. = =
Vì sợ gặp ông bà Hứa nên Tiêu Đại boss cố ý dừng chiếc Volvo ở một góc
đường phía trước, rồi đi bộ đến trước cửa nhà Nặc Nặc, nấp vào một góc
đợi… Quả nhiên lát sau, thỏ trắng đã nhảy nhót ra khỏi một chiếc
Beerle màu đen.
Loại xe Beetle này nhỏ gọn và đáng yêu, dáng vẻ rất cute nên được phái nữ ưa chuộng. Tiểu thư nhà giàu Tố Tố lúc vừa mua xe, Nặc Nặc ghen tỵ cứ gọi
là “nhân tình cao cấp”. Tiêu Đại boss chỉ cần động não một chút thì chắc sẽ biết ngay tài xế của chiếc xe ấy là một mỹ nữ, nhưng vì lửa ghen đã
đốt cháy IQ nên ngày lập tức đã nhận định người trong xe là Nhiễm Thanh
hà, không kìm được mà nghiến răng ken két. Đến khi xe chạy xa rồi mới
khàn giọng gọi thỏ.
Bên này Nặc Nặc thấy Tiêu Dật lại đang đợi mình thì trái tim bất giác run lên.
Buổi tối giữa tháng Chín, tuy không lạnh đến thấu xương nhưng cảm giác cũng
rất lạnh. Nhớ lại Tiêu Đại boss vừa mới ra viện đã bận đến tối mắt tối
mũi, sức khỏe không tốt, Nặc Nặc bước nhanh đến trước mặt anh rồi kiễng
chân lên sờ sờ trán anh.
Phù, may quá, tuy mắt hơi đỏ, sắc mặt hơi tái, nhưng không sốt.
“Sao anh lại ở đây?” Thỏ trắng thấy nhói lòng, nghĩ Tiêu Đại boss không
chừng đã đợi rất lâu rồi nên mới nói với vẻ xót xa, “Có việc thì cứ gọi
điện cho em chứ!”
Dứt lời, Tiêu Dật vốn đang cúi đầu trầm tư bỗng ngẩng phắt lên, ánh mắt sắc lạnh: “Gọi điện? Gọi cho em mà được à?” Nặc Nặc chớp mắt, cảm thấy Tiêu Đại boss hôm nay u ám lạ thường, bất giác mò điện thoại ra xem, hết pin rồi! >0
Thì ra thỏ trắng hồ đồ đi chơi mà quên sạc pin, Tiêu Đại boss gọi điện suốt cả tối, đến nỗi điện thoại di động của thỏ trắng tự tắt máy!
Thấy thế, Nặc Nặc cười ha ha, ngẩng lên định giải thích thì làn mồi Tiêu Dật đã áp xuống. Quãng thời gian này Nặc Nặc được Tiêu Đại bossôm hôn rất
nhiều, chỉ thiếu vài bước cuối cùng, nhưng với nụ hồn đột ngột này thì
có phần không chịu nồi.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, đang đứng trước của nhà mình, tuy đêm
khuya thưa người, nhưng nghĩ đến chuyện lỡ chú bảo vệ đang núp sau cửa
sổ lén quan sát cảnh này Nặc Nặc thây rùng mình. Hoạt động thường xuyên
nhất của chú bảo vệ là thường xuyên đánh mạt chược từ hai hào trở lên
với các bà mẹ trong khu nhà, đề tài nhiều chuyện thì ôi thôi khỏi nói,
cồ không muốn trở thành chủ đề hot ngày mai đâu!
Như thể nhận ra sự lơ là của Nặc Nặc, cánh tay Tiêu Dật bất thần siết chặt, kết quả của việc thân mật quá độ là hơi thở nóng hồi gấp gấp của Tiêu
Dật phả vào mặt Nặc Nặc, ngưa ngứa, giống mèo con vồ bướm, muốn bắt mà
không được.
Thỏ trắng nhận ra cứ thế này thì bảo đảm sẽ xảy ra chuyện, trong lúc hoảng
loạn đã chống cự bằng cả tay lẫn chân, “Tiêu Dật đừng mà…”
Hai người đang giằng co thì “xoạch” một tiếng, cái túi đựng chiếc áo Nặc
Nặc mua rơi bịch xuống đất, Tiêu Đại boss bị phân tâm, hơi buồng cô ra,
nhíu mày nhìn chiếc túi, ghen tuông vô cùng, “Đây là gì?”, Tên Nhiễm
Thanh Hà ăn cơm với Nặc Nặc rồi còn mua quà cho cô nữa???
“Đây là…” là “kẹo que” mua cho anh? Nặc Nặc ngần ngừ, định đến sinh nhật mới tặng mà giờ bị lộ ra thì còn gì là bất ngờ nữa?
Tiêu Dật thấy thỏ trắng lung túng thì nghĩ sai lạc hoàn toàn, tim cứ nhói
đau từng đạt, như thể vắt ra nước được, Tiêu Dật cúi xuống nhặt chiếc
túi, định mở ra thì nghe Nặc Nặc cuống quýt hét lên, “Đừng!”
Không chờ anh phản ứng, Nặc Nặc đã chồm đến với tư thế thỏ vồ hổ, cướp lấy
chiếc túi giấy trong tay Tiêu Dật. Lùi lại một khoảng cách an toàn, Nặc
Nặc mới e dè xem lại, may quá, túi vẫn chưa rách, áo bên trong chắc cũng không sao nhỉ?
Vốn liếng tích lũy nửa năm đó!!!
Hơn nữa nếu bây giờ tiêu đại boss nhìn thấy thì mất hiệu quả hoàn toàn rồi, vì… chiếc áo nhất định phải được tặng cùng quà mình tự tay làm vào
đúng ngày sinh nhật của Tiêu Đại boss mới có ý nghĩa…
Bên này thỏ trắng mặt đỏ, dáng vẻ e thẹn của thiếu nữa bảo vệ “kẹo que”,
đang chìm đắm trong thế giới của mình thì bên kia, Tiêu Đại boss đã
ghen tuông quá độ. Thấy Nặc Nặc lo cho món quà mà Nhiễm Thanh Hà tặng
cô, anh sững người rồi lạnh lung, “Quý giá thế kia à?”
Nặc Nặc chớp mắt, muốn giải thích mà không biết mở miệng ra sao, chỉ lắc đầu nói, “Không phải… em…”
“Đủ rồi!” Chưa nói xong, Tiêu Dật đã gầm lên, và trong khi thỏ trắng còn
đang đần mặt ra, anh đã bỏ đi. Nặc Nặc em khiến anh thất vọng quá.
Nhiễm Thanh Hà nhận điện thoại rồi vội vã đến văn phòng tồng giám đốc. Lúc
nãy Tiểu Trương phòng Hành chính báo, Tiêu tồng tìm anh ta. Vì đi quá
nhanh nên khi đến văn phòng Tiêu Tiêu, trán Nhiễm Thanh Hà đã lấm tấm mồ hồi.
Tiêu Tiêu đang ngồi trên ghế xoay, hẳn dĩ nhiên là đang đợi anh ta, thấy
Nhiễm Thanh hà vào thì gật đầu ra hiệu cho anh ta ngồi xuống. Nhiễm
Thanh Hà thấy trận thế đó thì tim gõ thình thịch. Tình Hình cồng ty
Hoàng Diễm không giống những nơi khác, thấp như bà thím quét rợn hành
lang, cao như trợ lý tồng giám đốc, ai ai cũng biết, tồng giám đốc Tiêu
Tiêu của họ có quy tắc bất di bất dịch: Không quan tâm đến tiền tài,
không dính vào việc người khác.
Thực sự nói Tiêu Tiêu là CEO thì chỉ bằng nói là nhân viên kỹ thuật cao cấp, ngoài quản lý trình tự công việc ra, những nhiệm vụ khác anh ta đều
quầng hết cho Lý Dục, thân tín của mình, quản lý. Nghe nói Lý Dục rất
ghê gớm, du học nước ngoài, về sau làm việc trong một công ty của một
nhânvật nôi tiếng trong ngành.
Hoàng Diễm ban đầu phát triển không suôn sẻ lắm, nhờ nhân vật nổi tiếng ấy
giải vây, trở thành cô đông lớn nhất công ty, Lý Dục cũng là người anh
ta phái đến để giúp đỡ. Thế nên trước kia công ty có việc đều tìm đến Lý phó tổng nhờ giải quyết, còn cơ hội Tiêu tổng xuất hiện thì không phải
là ít khi, mà là không – bao – giờ!!! Thế nên hôm nay Tiêu Tiêu đột
nhiên mời anh ta đến, Nhiễm Thanh Hà bất giác thấy lo lắng không yên.
Vừa ngồi xuống, Tiêu Tiêu đã vào thẳng vấn đề, “Thanh Hà, cậu cũng biết tồi chưa bao giờ quan tâm đến chuyện gì, nhưng gần đây cồng ty có một số
lời đồn lan truyền quá dữ dội, nên tôi muốn tìm cậu là người trong
cuộc.”
Nhiễm Thanh hà nghe thế thì mồ hôi trên trán càng tuôn ròng ròng, chỉ gật đầu nói, “Vâng”.
Tiêu Tiêu trầm ngâm, “Gần đây tôi nghe nói cậu và cô Hứa Nặc mới đến có vẻ
rất thân mật, hình như trước kia hai người quen biết. Một số người
nói… cô gái ấy là do cậu nhận vào công ty bằng cửa sau”. Tiêu Tiêu
cười khan, ngưng lại rồi nhướn mày, “Cậu biết đấy, tôi ghét nhất mấy
cái chuyện không trong sạch đó, nên cố ý tìm cậu để hỏi”.
Nghe câu đó, mắt Nhiễm Thanh Hà mở lớn, khoát tay lia lịa, “Không, thật sự
là không có, tôi và Nặc Nặc, tôi và cô ấy…”. Nói được một nửa, dường
như có thứ gì đó chạm vào dây thần kinh, anh ta cắn răng rồi không nói
nữa.
Bên này Tiêu Tiêu nhíu mày, chần chừ một lúc rồi mới nói, vẻ nghiêm chỉnh,
“Thanh Hà, à, không phải tồi cố ý do thám chuyện riêng của cậu, nhưng
tồi vẫn hy vọng cậu nói cho tồi biết, như thế tôi mới làm được việc tiếp theo. Còn về đời tư của cậu thì đương nhiên tôi sẽ kín như hũ nút”.
Nhiễm Thanh hà gục đầu xuống, hàng phòng ngự tâm lý đa bị phá bỏ hoàn toàn.
Một lúc lâu sau anh ta cũng kể lại, “Ba năm trước, tồi và Nặc Nặc là
người yêu của nhau…”
Ầm!
Nhiễm Thanh Hà mới nói được một nửa, đã nghe trong phòng văng vẳng tiếng động của vật nặng đập vào tường, kinh ngạc đứng lên hỏi, “Sao vậy?”
Tiêu Tiêu ú ớ, cười giả lả, “Không… không sao, cậu tiếp tục đi”.
Nhiễm Thanh Hà hoàn hồn, trấn tĩnh lại tiếp tục kể lể, “Haizzz, thực ra chúng tồi rất yêu nhau, cũng là mối tình đầu của nhau, thậm chí chùng tôi đã
nghĩ đến việc mua nhà ở đâu,khi nào kết hôn, con cái sẽ học ở trường
nào. Nặc Nặc là một cô gái rất tốt, lúc ấy tôi rất nghèo, cô ấy luồn
động viên tôi, nói rằng hai người cùng nhau cố gắng phấn đấu thì mới gọi là gia đình, cô ấy nguyện ở bên tôi”.
Hít một hơi, tròng mắt Nhiễm Thanh Hà hoe đỏ, “Nhưng vì một số hiểu lầm mà
cô ấy rời bỏ tôi, mấy năm nay tôi điên cuồng tìm cô ấy, muốn giải thích
cho cô ấy rõ mọi chuyện, nhưng không có kết quả. Ai ngờ lại gặp được cô
ấy trong kỳ tuyển dụng, cô ấy nói mấy năm nay cô ấy rất mệt mỏi…”
Nửa tiếng sau, Nhiễm Thanh Hà cũng kết thúc bài độc thoại của mình, rời
khỏi văn phòng Tiêu Tiêu. Anh ta đi rồi, Tiêu Tiêu lập tức ôm đầu đau
khổ, cố trấn tĩnh lai rồi mới lấy hết can đảm mở cửa phòng nhỏ bên
trong.
Bên trong, một anh chàng đẹp trai đang ngồi, sắc mặt tái nhợt. Tiêu Tiêu
chùi mồ hồi lạnh trên trán, thì thào, “Tiêu ca, anh không sao chứ?”
Thế mới bảo tạo hóa trêu người. Tiêu Dật đẹp trai ngời ngời phong độ thế
kia, thiên tài lập trình, có xe, có nhà, mà lại không thể phòng ngừa
được bạn gái là hồng hạnh đang muốn… vượt tường. Hừm… hình như cũng
không đúng, theo như lời Nhiễm Thanh hà nói thì Tiêu sư ca mới là người
đứng ngoài tường, nhưng bây giờ phải làm sao?
Tiêu Tiêu không hề có kinh nghiệm khuyên nhủ ai, rụt rè đụng vào người Tiêu
Dật cứng đờ, hỏi: “Em thấy chị dâu ăn cơm với hắn cũng không làm gì cả,
hay thế này đi, nhân lúc họ chưa có gì thì tách họ ra?”
“Thanh Hà làm ở đây cho em cũng gần hai năm rồi không phạm lỗi gì, anh nghĩ
xem người phải đi nên chăng là chị dâu…”. Tiêu Tiêu nuốt nước bọt,
thấy sắc mặt mỗi lúc một khó coi của Tiêu Dật thì không dám nói tiếp,
trầm ngâm hồi lâu, Tiêu Tiêu mới thấy sư huynh thần vũ của mình mấp máy
mồi:
“Cô ấy lại… có người yêu đầu…” Thỏ trắng lại… dám yêu trước khi gặp
mình. Mình lại… không phải là mối tình đầu của cô ấy. Thỏ trắng trong
sáng của mình, lại bị người đàn ông khác vấy bẩn.
Tiêu Đại boss lần đầu nhận thấy, thế giới này không quay xung quanh mình.
Mối tình đầu gì đó thật đáng ghét!