Đọc truyện Boss Đen Tối Đừng Chạy – Chương 29
“Bố, mẹ!”
Phụt – Nặc Nặc bất cẩn, phun cả trà ra.
Tiêu Đại boss vừa thốt lên, Nặc Nặc đã phun trà một cách đẹp đẽ.
Gần đây cô chắc chắn đã vô tình đắc tội với thần linh phương nào rồi, nếu
không thì tại sao lại xui xẻo đến thế? Đầu tiên là Tiêu Đại boss về sớm
hơn dự định, bắt “gian” tại phòng, bây giờ lại là ông bà Tiêu.
Nếu nói là Tiểu Tuấn còn nhỏ, hai người họ ở riêng trong phòng cũng chẳng
có gì xảy ra thì còn có người tin, nhưng cô và Tiêu Đại boss thì… Nặc
Nặc bất giác cúi gằm đầu nhìn trang phục của mình, chiếc váy vì lúc nãy
ôm hôn nhau nên đã nhaun nhúm lại, đôi môi hơi sưng, và cả đôi mắt hoe
đỏ, nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục.
Hơn nữa, quan trọng nhất là Nặc Nặc vẫn còn mặc váy của bà Tiêu, mang dép lê của bà Tiêu, đến nội y cũng là của bà Tiêu nữa.
Trong tích tắc, tim Nặc Nặc nhảy lên tận cổ họng. Hôm nay chắc chắn là đã để
lại ấn tượng xấu dưới điểm C với bố mẹ chồng tương lai rồi. Nặc Nặc vừa
nghĩ đến chữ “bố mẹ chồng” mặt đã nóng bừng, bắt đầu từ khi nào mà cô
cũng trở nên… trơ trẽn như thế? =_=
Nặc Nặc ôm đầu đang bốc khói, bên kia ông bà Tiêu đã vào nhà, tiếng cãi cọ ồn ào cũng tràn ngập căn phòng.
“Không chịu được nữa, ly hôn đi!” Bà Tiêu vừa vào nhà đã ném hành lý lên ghế
sô-pha, hết lên. Nặc Nặc, đứng bên cạnh như trời trồng…rõ ràng…trong ảnh bà Tiêu nhìn vừa trẻ vừa dịu dàng, Tiêu Đại boss và Tiểu Tuấn cũng được thừa hưởng đôi mắt phượng biết cười của bà Tiêu. Nhưng… bà mẹ chồng
tương lại nhìn có vẻ hiền từ lại đang nổi điên. Nặc Nặc toát mồ hôi
lạnh, bỗng nghĩ một cách bất hợp lý rằng, bà Tiêu sau này liệu có khó
tính không. o(>_
“Ly hôn thì ly hôn!” Ông Tiêu đi phía sau nghe thấy cũng nhảy lên, lao đến
trước mặt bà Tiêu, chỉ vào mũi mình và nói, “Hừ! Cô tưởng tôi muốn sống
với một bà lão vừa chua cay vừa hung tợn như bà bao nhiêu năm đó à? Hừ!
Nếu không vì nể mặt con cái, tôi đã ly hôn với cô từ lâu rồi, bây giờ cô còn mặt dày nói ra trước à? Ly hôn!”
Nặc Nặc mồ hôi đầm đìa, e dè nuốt nước bọt, đây chính là… giáo sư Tiêu hòa
nhã, không tranh đua với thế gian trong lời đồn đấy sao? Tuy Nặc Nặc
biết rất ít về Tiêu Đại boss, nhưng cũng đã nghe loáng thoáng và biết,
ông Tiêu ngoài là chủ nhiệm khoa nổi tiếng của bệnh viện số 3 của thành
phố C, còn là giáo sư trường Đại học Y. Hình dung về ông bố của Tiểu
Tuấn càng cụ thể hơn: Mãi mãi là áo trắng, mãi mãi là cặp đít chai trên
mắt, không hút thuốc, không uống rượu, điều khiến ông thấy hứng thú nhất không phải mạt chược, không phải gái đẹp, mà là dao mổ và những học
sinh có năng khiếu.
Miêu tả như thế, thân phận như thế, lại thêm tấm ảnh chụp toàn gia đình mà
Nặc Nặc đã thấy trước đó, thì ông Tiêu rõ ràng là một vị giáo sư hơi cổ
lỗ, nhưng không kém phần hài hước và khoan dung, thế mà giờ đây…
Bà Tiêu khoanh tay, hì mũi, “Ồ ồ, xem kìa, Tiểu Dật con thấy đấy, đó là bố con, Tiêu Đại giáo sư, Tiêu Đại chủ nhiệm kiến thức uyên thâm, người
người hâm mộ, loại người gì đây, xì xì! Được! Nếu lão Tiêu anh đã nhìn
ra thì ngày mai chúng ta xé giấy kết hôn đi. Tài sản chúng ta cũng không tranh chấp, để lại hết cho con cái!”
“Xé thì xé!” Ông Tiêu gỡ cặp kính lão xuống, hai mắt trợn lên như muốn lồi ra khỏi tròng, “Cô tưởng tôi sợ cô à?”
“Đủ rồi!!!” Tiêu Đại boss nãy giờ đứng giữa hai người, ôm đầu đau khổ, cuối cùng đã lên tiếng, kéo hai người ra xa một chút rồi mới ngước lên với
vẻ người lớn, “Chẳng phải bố mẹ đi giảng về Y học phải cả tháng mới về
hay sao?”
Bà Tiêu nghe thế thì tức tối chống nạnh, “Còn nói à, là do vị Tiêu giáo sư nhà con cướp diễn đàn của mẹ, phá hủy danh dự của mẹ, khiến mẹ mất mặt
hoàn toàn trước đồng nghiệp và hậu bối…”
“Ai làm mất mặt cô?” Ông Tiêu không đợi phu nhân nói xong đã đỏ mặt tía tai gân cổ lên, “Tôi đã nói đó là khoa học, là y thuật! Với khoa học, thái
độ chúng ta phải nghiêm túc…”
“Ồ, anh còn nghiêm túc ư? Đồ lão già chết tiệt!”
“Cô… cô… cô là mụ lắm lời, sư tử Hà Đông!”
Tình hình mỗi lúc một nghiêm trọng, Tiêu Đại boss bị bố mẹ kẹp ở giữa, tiến
thoái lưỡng nan, day day huyệt thái dương đang giật giật, cuối cùng gầm
lên một tiếng trấn áp mọi người, “Đừng nói cùng lúc thế.”
Tiêu Dật tách bố mẹ ra, xoa trán nói với mẹ, “Mẹ, mẹ nói trước đi, có chuyện gì vậy?”
Bà Tiêu được con trai lớn hỏi han, ưỡn ngực vẻ hùng hổ khí thế, đang định
cáo trạng, thì ngước lên thấy ngay chiếc váy liền hoa li ti mà mình
thích nhất đang đứng sững ở một góc phòng khách. Bà Tiêu tưởng mình hoa
mắt, dụi dụi rồi nhìn kỹ, thì ra là một cô gái thanh tú.
Nặc Nặc đứng một bên xem kịch, gần như quên mất cảnh ngượng ngùng mình đang mắc phải, kết quả bị bà Tiêu nhìn thấy, lông tay dựng ngược, sợ hãi
không nói nên lời. Răng va vào nhau lập cập, cố mãi mà không thốt được
câu nào.
Tiêu Đại boss tinh mắt, hiểu ra sự chú ý của bố mẹ đã chuyển sang Nặc Nặc,
anh ho một tiếng rồi sải bước đến bên cô, vỗ vỗ vai cô tỏ ý an ủi rồi
nói, “Giới thiệu với bố mẹ, đây là bạn gái Nặc Nặc của con.”
Nặc Nặc nhìn trời, vẻ mặt như thể “Họ không nhìn thấy mình”, đến khi bàn
tay trên vai hơi mạnh bạo một tí, thỏ trắng mới hoàn hồn, cố nặn một nụ
cười còn khó coi hơn là khóc, “Con chào hai bác ạ”.
Thỏ trắng hiểu ra, vạn sự khó dừng.
Có lẽ là do sự thật con trai lớn mặt lạnh, tim lạnh, máu cũng lạnh của
mình lại cũng biết đưa bạn gái về nhà thực sự là rất khó đón nhận, nên
ông bà Tiêu vẫn chưa sẵn sang gặp con dâu. Tóm lại, sau khi Tiêu Dật
thốt ra hai chữ “bạn gái” xong, ông bà Tiêu đã…cấm khẩu! Rất khó hiểu!
Nặc Nặc túm gấu váy, vẻ mặt cam chịu, làm sao đây, làm sao đây? Có phải bị
ghét rồi ? Bị chê rồi? Hay hai vị phụ huynh thấy mình mặc quần áo của bà Tiêu nên nghĩ bậy? Thần thánh ơi, cứu con, cứu con~~~
Bên này thỏ trắng chỉ muốn đập đầu vào tường, bên kia ông bà Tiêu nhìn
nhau, gần như trong tích tắc, chân như bôi mỡ mà vọt đến bên Nặc Nặc rất nhanh, không đợi Tiêu Đại boss và Nặc Nặc kịp phản ứng, ông bà Tiêu đã
mỗi người một bên, túm cánh tay Nặc Nặc, khai chiến!Trong phút chống, Nặc Nặc lâm vào tình trạng của chúa Jesus, bị hai ông bà lão treo lên.
Ông Tiêu: “Bạn gái của Tiểu Dật ư? Vậy sau này hai đứa sẽ kết hôn chứ?”
Bà Tiêu: “Kết hôn rồi có con nhỉ?”
Trong thoáng chốc, thỏ trắng và Tiêu Dật xây xẩm choáng váng với hành vi kỳ
quặc của hai ông bà. Vừa cãi nhau và ầm ĩ, giờ đã như không có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc đây là… chuyện quái gì thế này?
Ông bà Tiêu đứng bên Nặc Nặc, ánh mắt giao chiến n lần rồi cuối cùng đồng
thanh: “Các con nói xem! Nếu sinh con thì sinh mổ hay sinh tự nhiên?”
“…” Bố mẹ ơi, con muốn về nhà!
Nhiều năm về sau Tiêu Đại boss và Nặc Nặc mới được nghe bản hoàn chỉnh của
việc hôm ấy. Thì ra ông bà Tiêu cùng là thiên tài trong giới Y học nên
cùng tham gia diễn giảng vòng quanh các trường đại học trong toàn quốc.
Khi đến Tây An, hai người đã đến thăm học sinh cũ của mình. Cô gái ấy
khi đó bụng đã rất lớn, hai tháng nữa sẽ sinh con. Trong lúc trò chuyện, cô nàng đã vô ý tiết lộ mình có ý định sinh mổ, ông Tiêu đã rất tức
giận, cho rằng sinh mổ vừa không tốt cho thai nhi, vừa không tốt cho cơ
thể người mẹ. Ông cho rằng thanh niên bây giờ sợ đau. Để giảm nhẹ cơn
đau đã phá hoạt cách sinh sản tự nhiên của loài người, đó là một tội ác.
Giáo sư Tiêu càng nói càng phẫn nộ, càng nói càng hung hăng, sản phụ, học
sinh không dám nói gì, cười giả lả, mồ hôi lạnh toát ra. Nhưng bà Tiêu
trước nay vẫn đồng tình với ông nhà mình thì lại thấy bực bội.
Sinh mổ thì sao? Sinh mổ không chỉ có lợi cho sản phụ phục hồi sức khỏe
nhanh, mà phần đầu của đứa trẻ cũng không bị chèn ép, rõ ràng là thông
minh hơn hẳn những đứa trẻ được sinh theo cách tự nhiên, hơn nữa cơn đau khi sinh tự nhiên đàn ông không bao giờ tưởng tượng ra nổi, đó là cực
hạn nỗi đau mà con người phải chịu đựng, đau hơn nữa thì sẽ ngất đi. Một số bà mẹ thậm chí phải chịu cơn đau ấy ba hoặc bốn ngày, cuối cùng đau
buồn nhất là, vẫn phải rạch một đường phía dưới, lúc đó mới kết thúc nỗi đau tàn nhẫn ấy.
Hai ông bà phản bác nhau, bỏ lại học sinh, bỏ lại diễn đàn Y học, về thẳng nhà, thế nên mới có cảnh hôm nay.
Bà Tiêu kéo tay Nặc Nặc về bên phải +1, “Sinh mổ tốt, người mẹ ít bị đau, mà hiếm khi mắc bệnh phụ khoa.”
Ông Tiêu không chịu thua, kéo tay Nặc Nặc về bên trái +1 +2, “Sinh tự nhiên bảy ngày sau đã bình thường, thai nhi hô hấp cũng bình thường. Cuộc
sống vợ chồng sau này cũng bình thường.”
Bà Tiêu kéo về bên phải +2 +3, “Bình thường cái đầu anh, đừng lấy suy nghĩ đàn ông ra chèn ép phụ nữ, khi chúng tôi sinh con đau đến mức khóc la
rền rĩ, đàn ông các anh đang làm gì?”
Ông Tiêu: “Cô đang phá hoại cân bằng tự nhiên!”
Bà Tiêu: “Cân bằng? Haha, vậy kỹ thuật, máy điều hoà, tivi, máy giặt hiện
đại đều phá hoại cân bằng, con trai anh làm công ty phần mềm gì gì đó,
máy tính gì gì đó, đều là phá hoại cân bằng, anh đi huỷ diệt đi! Lên sao Hoả mà kiện!”
Ông Tiêu: “Tôi… tôi… tôi không thể khống chế trái đất, nhưng đây là con dâu tôi, tôi có quyền!”
Bà Tiêu: “Phì! Con dâu do anh sinh ra à? Anh sinh ra hả? Dựa vào đâu mà bảo có quyền! Tiểu Dật là chui ra từ bụng tôi đấy!”
Nặc Nặc bị lôi kéo nhiều quá thì không chịu nổi, cuối cùng buột ra câu mà
cô muốn thốt ra lúc này nhất, “Tiêu Đại boss cứu em với…”
Đây đúng là… một ngày bi thảm!
Quả nhiên ông bố bà mẹ có thể sinh ra một Tiêu Đại boss kỳ tài như thế, gien cũng không thể là chỉ mạnh bình thường