Boss Đen Tối Đừng Chạy

Chương 16


Đọc truyện Boss Đen Tối Đừng Chạy – Chương 16

MỘT CANH TẶNG HAI NGƯỜI

Thế giới này, quả nhiên bị “Yamete” lây nhiễm thành dung tục mất rồi.

(Yamete: tiếng Nhật nghĩa là “Đừng mà” thường xuất hiện trong các phim AV của Nhật)

Hôm sau, Nặc Nặc vẫn đi làm rất hào hứng.

Đúng vậy, bắt đầu từ hôm nay lại quay về trạng thái phấn khởi như ngày đầu
đến công ty, hơn nữa Nặc Nặc còn được vào tổ Hạng mục nữa, sẽ rất bận.
Nên mọi suy nghĩ viển vông về Đại boss đều phải ngừng lại. Nhưng trước
đó…

Nặc Nặc ôm cặp lồng cơm, đứng trước cửa văn phòng Đại boss, thấy đầu mình to hẳn ra.

Vì đêm qua Tiêu Đại boss không muốn ở lại ăn cơm, làm bà Hứa cằn nhằn cả
buổi. Bà chỉ trích rất đúng chỗ rằng, Nặc Nặc quen biết Tiểu Trương hơn
tuần lễ rồi, ngày nào anh ấy cũng đến đưa đi khám chân. Anh ấy không
chịu ở lại ăn cơm chắc chắn là con gái nhà mình có vấn đề.

Nặc Nặc nghe thế thì rụt cổ lại, Tiêu Đại boss sợ… bố mẹ và mình hiểu lầm
chăng? Đưa cô đi mát-xa là muốn cho cô bác sĩ kia thấy, nhưng nếu ở lại
Hứa gia ăn cơm, thì giống như có ý với mình, giống như cô đưa bạn trai
về nhà dùng cơm vậy, nên Tiêu Đại boss mới không nhận lời?

Nặc Nặc thở dài, lẩm bẩm, “Có lẽ Tiểu Trương quá bận chăng.”

Dù thế thì mẹ vẫn cằn nhằn cả buổi tối, chủ đề vẫn triển khai từ “súp nấm
tuyết sen lửa hấp cách thủy”, từ nguyên liệu, tác dụng cho đến việc bà
đã vất vả khổ sở nấu cả buổi chiều, vì nghe nói hai anh em họ thích ăn.
Kết quả cả hai người đều chưa thấy mặt mũi nồi “súp” ấy ra sao đã bỏ đi
mất.

Để tránh cho đôi tai không bị mọc nấm, và không đả kích đến lòng tự tin
của mẹ để sau này bà tiếp tục nấu cơm, Nặc Nặc cuối cùng đã gật đầu nhận lời, hôm sau mang đến chút súp nấm tuyết cho Tiểu Trương. Vì vậy mới có cảnh tượng Nặc Nặc ôm cặp lồng đứng trước văn phòng Tiêu Đại boss ngần
ngừ băn khoăn.

Tần ngần hồi lâu, Nặc Nặc vẫn gõ cửa bước vào, ậm ừ, “Tiêu tổng, canh của anh có rồi đây.”

“Ừ.” Tiêu Đại boss chẳng thèm ngước mắt lên, vẫn vùi đầu vào đống tài liệu
trước mặt, bút bi trong tay, đang viết gì đó. Bình thường tình huống này chứng tỏ Tiêu Đại boss siêu bận, không rảnh để quan tâm tới thỏ trắng.
Nặc Nặc cũng sẽ tự giác đặt cặp lồng xuống rồi đi ra.


Nhưng hôm nay, Nặc Nặc thấy không khí cứ ngượng ngùng thế nào ấy, hình như có liên quan đến ánh mắt bất bình tối qua, trong lòng cô thấy lấn cấn
không yên. Tuy Tiêu Đại boss là sếp, sếp bảo tôi đi về phía Tây thì tôi
chả dám đi về phía Đông, giúp Đại boss diễn “kịch ân ái” một tuần không
là gì cả, vả lại cô cũng có thể đi nhờ xe người ta. Nhưng Nặc Nặc vẫn cứ băn khoăn, và không khí ngột ngạt trong phòng khiến cô không chịu đựng
nổi.

Nặc Nặc đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không bỏ đi, Tiêu Đại boss cũng chẳng ngẩng lên quan tâm hoặc ra lệnh cho cô ra ngoài. Ấm ức trừng mắt
nhìn Tiêu Đại boss đến cả nửa phút, đến khi Nặc Nặc thấy mắt đau nhói,
mà con sói cố chấp kia vẫn không ngẩng lên, cuối cùng cô đành nhún vai
đầu hàng, kéo dài giọng, “Tiêu tổng, công việc rất quan trọng, ăn cơm
cũng rất quan trọng, đừng bắt cơ thể mệt quá.”

Dứt lời, chiếc bút trong tay Tiêu Dật khựng lại trên giấy, tờ giấy từ nãy
đã bị anh vạch bừa bãi không biết bao nhiêu nét nay lại bị đầu bút nhọn
khoét thủng thành một lỗ nhỏ. Thỏ trắng… đang quan tâm tới anh ư?

Tiêu Dật ngẩng lên, nhìn Nặc Nặc, trong tích tắc cô như bị điện giận, mặt đỏ bừng bừng nhìn đi nơi khác, lí nhí, “Tiểu Tuấn bảo anh thích món canh
táo tàu nấm tuyết, ở nhà có một ít, tôi mang đến cho anh, nếu anh không
chê thì có thể dùng.”

Nói xong, Nặc Nặc chạy như bay ra khỏi phòng, chỉ còn lại Tiêu Đại boss
ngẩn người trên ghế, dần dần, khóe môi anh nhướn lên thành một nụ cười
ngọt ngào, Nặc Nặc, chẳng lẽ em không biết, món ăn không thể tùy tiện
tặng bạn khác phái sao?

Như thế anh sẽ nghi ngờ, là em thích anh…

Bữa trưa đó Tiêu Đại boss thấy ngon lành khó tả.

Trong quan niệm của anh, phụ nữ tặng thức ăn cho bạn khác giới thực sự còn mờ ám hơn cả tặng áo lót, quần lót. Những món ăn đầy đủ dinh dưỡng và tình yêu thương giống như đang truyền đạt dụng ý đối phương rất quan tâm đến sức khỏe của mình, hơn nữa, tác dụng quan trọng nhất của thức ăn là ở
chỗ nó còn biểu thị tình yêu, hy vọng và sức khỏe hơn cả hoa hồng. Món
canh nấm tuyết này chứng tỏ thỏ trắng đang e thẹn ngượng ngùng nói với
anh: “Em muốn chăm sóc anh cả đời.”

Trái tim trước nay luôn trấn tĩnh ổn định của Tiêu Đại boss đập loạn rồi.

Tâm trạng Tiêu Đại boss càng hỗn loạn hơn sau khi ăn xong. Thông thường
Tiêu Dật ăn xong cơm sẽ chợp mắt một lúc hoặc sẽ tiếp tục vùi đầu vào xử lý công việc, nhưng hôm nay ăn canh nấm tuyết tinh thần sảng khoái, anh lại có hứng thú muốn ra ngoài dạo một vòng, tiện xem thỏ trắng làm gì
trong giờ nghỉ trưa.


Kết quả vừa ra khỏi văn phòng đã thấy một đám người vây quanh chỗ ngồi của Mạc Tử Uyên xì xầm bàn tán.

Kết quả vừa ra khỏi văn phòng đã thấy một đám người vây quanh chỗ ngồi của Mạc Tử Uyên xì xầm bàn tán.

“Tử Uyên mỹ nhân, cậu gần đây đang dưỡng da hay tăng cân? Ăn xong lại còn
có món ngọt nữa, ôi ôi, món canh nấm tuyết này nấu đặc thật, lại có
nhiều nguyên liệu, không giống bán ngoài đường?” Phì Long trợn mắt nhìn
bát súp nấm tuyết sen lửa hấp cách thủy, tỏ vẻ ngờ vực.

Mạc Tử Uyên “ừ” gọn một tiếng rồi mấp máy môi, “Nặc Nặc mang đến cho tôi ấy mà.”

Nói xong, các anh chàng vốn đang cười đùa bỗng như cúp điện, im bặt. Tích
tắc sau, Phì Long mới hít một hơi, lên tiếng trước, “Tiểu Nặc Nặc mang
đến cho cậu?”

Mạc Tử Uyên phớt lờ, tiếp tục uống canh ing~~~

Phì Long mắt phát sáng vỗ vỗ vai Mạc Tử Uyên, khen ngợi, “Được đấy, Tử Uyên mỹ nhân. Bọn này đều tưởng cậu là mặt núi băng, tim khúc gỗ, ai ngờ đối phó với con gái cũng lợi hại quá, mới mấy hôm cô ấy đã tự tay nấu canh
mang cho cậu. Ối trời, diễm phúc lớn quá!”

Mọi người cũng bắt đầu bàn tán không ngớt, “Anh Mạc, xem ra anh sắp thắng
lợi rồi. Lúc đầu vợ em cũng ép em làm vật thí nghiệm, ngày nào cũng lôi
em đến nhà ăn cơm cô ấy nấu, kết quả đã công đức viên mãn rồi.”

Một sư đệ nào đó khóc ròng, “Chị Nặc Nặc thật không tốt, uổng công em cùng
tổ với chị ấy. Ngày nào em cũng chăm sóc chị ấy, mà món canh ngon như
thế kia chị ấy không làm thêm cho em một bát?”

“Xùy!” Phì Long vỗ bốp vào đầu cậu chàng, “Ranh con hiểu gì, thức ăn không thể tặng bừa bãi, có câu nói là ‘muốn giữ trái tim người đàn ông phải giữ
dạ dày của anh ta trước’ đấy thôi? Tiểu Nặc Nặc muốn giữ trái tim của Tử Uyên mỹ nhân, cậu chen vào làm gì?”

“Vậy chúng ta sau này không nên gọi Nặc Nặc là ‘chị dâu rửa bát’ nữa nhỉ?
Sửa thành ‘chị dâu nấm tuyết’? Hay là ‘chị dâu nấu cơm’?”

“Hay là ‘chị Tử Uyên’?”

Mọi người cười ầm ĩ, không ai thấy Tiêu Đại boss đứng trong góc tối toàn thân phát ra sát khí, sắc mặt u ám.

Nặc Nặc dám cùng lúc tặng canh hai người ư?!


Tốt lắm, tốt lắm.

Nhiều năm về sau, khi đã trở thành “Tiêu phu nhân”, trong một lần tụ tập, khi nghe các sư huynh nhắc đến việc này, Nặc Nặc đã thổ huyết ngay tại chỗ.

Thực ra mọi người đều sai, sai thật rồi, bao gồm cả Tiêu Đại boss và Mạc Tử
Uyên. Nặc Nặc hoàn toàn không biết nấu cơm, đến cơm chiên trứng thì
chiên cơm trước hay chiên trứng trước Nặc Nặc cũng không biết, thì không thể hiểu đạo lý “để giữ trái tim người đàn ông thì phải giữ dạ dày của
anh ta trước”. Lý do Nặc Nặc đem tặng canh rất đơn giản:

Thứ nhất, mẹ cô càu nhàu ghê quá, để không phải nghe đầy lỗ tai, cô quyết định đem tặng canh nấm tuyết.

Thứ hai, vì Tiêu Đại boss cả tuần đến đưa cô đi mát-xa, nghe Tiểu Tuấn nói Tiêu Dật thích món đó nên tặng thôi.

Thứ ba, Mạc sư huynh tuy thường ngày lạnh lùng ít nói, nhưng rất biết trọng dụng tài năng, lần này cô có thể vào tổ Hạng mục được, hoặc chuyển
thẳng sang thành nhân viên chính thức, thì công lao của anh là lớn nhất. Nặc Nặc muốn cảm ơn Mạc sư huynh, nhưng Tử Uyên lạnh lùng như băng
trước nay chẳng thiếu thứ gì, cũng chẳng thích thứ gì. Nặc Nặc nghĩ đi
nghĩ lại, nhớ ra hình như mọi người đều nói Mạc sư huynh không có bạn
gái, với dạng người mê công việc như anh mà lại không có bạn gái, sinh
hoạt và ăn uống chắc luôn thê thảm nhỉ? Thế nên, bát canh thứ hai đã
được chính thức tặng đi.

Chuyện đó hoàn toàn… hoàn toàn khác hẳn với những gì mọi người nghĩ!

Nặc Nặc ủ rũ suốt cả buổi trưa, rồi lại chạy đến tầng ba tìm các cô gái
trong phòng Mỹ thuật để trò chuyện, nếu không thì cô sẽ phải nghỉ trưa ở tầng mười bảy, sẽ phải chịu đựng sự trêu chọc của các đồng nghiệp, “Món đó do mẹ em làm, ngày mai em bảo mẹ làm thêm nữa, tặng mỗi người một
bát.”

Chỉ tiếc là, Nặc Nặc mãi mãi cũng không có cơ hội đính chính sự hiểu lầm đó, nên chuyện xảy ra về sau cũng không thể tránh khỏi.

Game “Kỳ Lân Sát” chính thức bắt đầu, cuộc họp mỗi thứ Hai cũng không thể
thiếu đề cập đến vấn đề đó. Nhưng lạ lùng là, trong cuộc họp buổi chiều
về game “Kỳ Lân Sát” hôm ấy, Nặc Nặc không được thông báo đến tham dự
cuộc họp. Thắc mắc nhìn mọi nhân viên tham gia đều vào phòng họp tham
dự, Nặc Nặc đã len lén nhắn tin cho em Lâm phòng Hành chính.

Hứa Nặc – phòng Kế hoạch: Em Lâm, tại sao lúc nãy thông báo họp trong tổ
không có tên tớ? Chẳng phải đã ra thông báo tớ phụ trách phần kịch bản
của tổ Hạng mục hay sao? Hay là… cuộc họp không cần người viết kịch bản
tham gia?

Tin nhắn gửi đi rất lâu mà không thấy hồi âm. Nặc Nặc lại không tiện hỏi
nữa, nên đành ngơ ngẩn ngồi nhìn màn hình chờ đợi, gần như ngủ thiếp đi
rồi, QQ (một phần mềm chat phổ biến của người Trung Quốc) của Nặc Nặc
mới lấp lóe, cô vội vội vàng vàng mở ra, mồ hôi đầm đìa.

Tiêu Dật: Nửa tiếng sau đến văn phòng tôi một chuyến.


Nặc Nặc nắm chặt con chuột của máy vi tính, tim gan nhảy lộn tùng phèo,
chuyện gì mà quan trọng thế, đến nỗi… Tiêu Đại boss phải đích thân gửi
tin cho mình, mà linh cảm mách bảo Nặc Nặc, việc này có liên quan đến
chuyện cô không được tham gia cuộc họp.

Nặc Nặc đang suy nghĩ thì em Lâm cuối cùng cũng trả lời.

Em Lâm – phòng Hành chính: (mỉm cười đáng yêu) Nặc Nặc, xin lỗi nhé, lúc
nãy bỏ đi nên không thấy. Về việc họp hành, Tiêu tổng nói anh ấy muốn
đích thân nói với cậu, he he.

Nặc Nặc im lặng, Tiêu Đại boss và em Lâm một trước một sau, thời gian gửi
tin nhắn quá chuẩn xác, chắc chắn là có vấn đề. Nghĩ bằng đầu ngón chân
cũng đoán ra vấn đề mình hỏi lúc nãy có ý gì riêng mà khiến em Lâm không tiện mở lời, sau khi trưng cầu ý kiến của Đại boss, mới nhắn tin lại vờ như không hề có gì xảy ra.

Chuyện này…

Cắn môi, Nặc Nặc bỗng hơi sợ hãi nửa tiếng đồng hồ sau đó.

Nửa tiếng sau, thỏ trắng nhút nhát ngoan ngoãn đứng trước mặt Tiêu Đại boss, nghe một tin kinh thiên động địa.

Nặc Nặc bước vào văn phòng, Tiêu Dật đang xoay cây bút bi, trầm tư nói,
“Hạng mục ‘Kỳ Lân Sát’ cô không cần phụ trách kịch bản nữa.”

Nặc Nặc mở to mắt đứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không tiêu hóa nổi lời Tiêu Dật nói.

Chẳng trách lúc nãy hỏi em Lâm, cô nàng không tiện trả lời; chẳng trách Tiêu
Đại boss muốn đích thân gửi tin cho mình, nhưng… “Tại sao chứ?”

Tiêu Dật ngước lên, mím chặt môi nói, “Gần đây tổ công tác ‘Pink Baby’ muốn
làm một game tình yêu về thiếu nữ ma thuật. Vì đây là lần đầu công ty
làm AVG chuyển thành game, người chơi hướng đến đại đa số game thủ nữ,
cô là nhân viên nữ duy nhất trong phòng Kế hoạch. Sau khi thảo luận với
Tử Uyên, tôi đã quyết định điều cô sang đó.”

Nặc Nặc tư lự, như thế nghĩa là Mạc sư huynh cũng đồng ý rồi? Trong giây
lát, Nặc Nặc có phần khó xử. Được làm thêm một hạng mục nữa là chuyện
tốt, dù sao các lãnh đạo đã trọng dụng khả năng của mình, hơn nữa còn có thể có nhiều tiền thưởng hơn. >_

Những người viết văn đều coi mỗi tác phẩm của mình như đứa con ruột, ai lại
muốn đem con của mình cho người khác nuôi? Nặc Nặc có vẻ khó xử.

“Vậy nếu tôi không tham gia tổ Hạng mục ‘Kỳ Lân Sát’ thì kịch bản sẽ thế
nào?” Hôm trước, Tiêu Đại boss còn nói kịch bản cần sửa rất nhiều chỗ,
bỗng nhiên lại điều chuyển như thế… tôi cứ cảm thấy thế nào ấy.Tiêu Đại boss nhướn mày, “Kịch bản sẽ do Tử Uyên phụ trách hoàn toàn, cô
không cần lo nữa. Về lo việc chuyển tổ đi, lát nữa tổ trưởng sẽ đến tìm
cô.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.