Đọc truyện Boss Đen Tối Đừng Chạy – Chương 14
Chính xác, Tiêu Đại boss dù thế nào cũng không phải người dễ dàng thỏa hiệp.
Ánh mắt Tiêu Dật lóe sáng vẻ thành thật nói: “Tử Uyên mới là tổng phụ trách kế hoạch toàn hạng mục, nếu cậu ta đã khăng khăng giữ kịch bản của cô
đến thế thì chứng tỏ với tư cách là người tổng phụ trách, cậu ta đã có
sự xem xét, hoặc cậu ta cảm thấy kịch bản này của cô có khả năng, nếu đã như thế thì là người phối hợp, tôi nên để cậu ta toàn quyền quyết
định.”
“Vậy tại sao Phì Long lão đại nói anh gần đây sắc mặt rất khó chịu?” Nói
xong Nặc Nặc giật thót mình, vì Tiêu Đại boss nghe câu đó xong quay đầu
sang nhìn cô chằm chằm, cười gian xảo.
“Nặc Nặc, đi một vòng lớn như thế, thực ra cô muốn hỏi điều này?”
“He he.” Tiêu Đại boss quả tính toán như thần, sao cái gì cũng đoán ra?
Ngừng một chút, Tiêu Dật mới chớp mắt, “Cô đoán xem.”
-_-
Đại boss, đừng đùa giỡn thế chứ.
Tiêu Dật còn trẻ, nhưng lại có vẻ trầm tĩnh lạnh lùng hiếm có ở những người
cùng tuổi, lại thêm khả năng quan sát nhạy bén và kỹ thuật cao siêu, sau khi tốt nghiệp đại học ba năm đã tìm đủ nguồn vốn, cùng mấy anh em cùng chí hướng sáng lập nên “Công ty sáng chế Kiêu Dực”.
Mà Mạc Tử Uyên là một trong số đó.
Kiêu Dực từ một văn phòng nhỏ có mấy người phát triển thành một công ty sáng chế nổi tiếng mấy trăm nhân viên như hiện nay, ngoài công lao thuộc về
đầu óc kinh doanh giỏi giang và khả năng thâm nhập thị trường chính xác, còn có liên quan mật thiết đến tài năng thiên bẩm của Mạc Tử Uyên.
Với một người thuộc cấp nguyên lão của công ty như Mạc Tử Uyên, Tiêu Dật
luôn tin tưởng kiến thức chuyên ngành và trực giác của người sáng chế,
nên về chuyện chọn kịch bản của Nặc Nặc, tuy là cãi nhau nhưng giữa Tiêu Dật và Mạc Tử Uyên cũng chẳng hề có chút sứt mẻ nào. Mà sự thật khiến
Tiêu Đại boss mấy hôm nay cố nhịn cơn giận, gương mặt đẹp trai lúc nào
cũng sa sầm là…
Hôm ấy cuộc họp sắp kết thúc, Tiêu đại boss thấy giờ đưa Nặc Nặc đi mát-xa
đã đến nên ra ngoài gọi điện thoại, bảo thỏ trắng ngoan ngoãn ở nhà đợi
thêm một lúc. Đến khi quay trở vào phòng họp, từ cửa đã nghe đoạn đối
thoại sau.
“Tử Uyên à Tử Uyên, tính khí cậu phải sửa thôi, tuy Tiêu lão đại là huynh
đệ của chúng ta, nhưng dù sao cậu ấy bây giờ cũng là sếp rồi, mấy năm
nay khả năng nắm bắt thị trường của cậu thế nào, chúng ta đã chứng kiến
tận mắt, vì một Tiểu Nặc Nặc, có đáng không?”
“Dù gì lúc nãy cậu ấy đã nói, tôi mới là người chế tác, liệu mà làm. Kịch bản này tôi đã quyết định làm.”
“Cậu! Hì hì, muốn nịnh Tiểu Nặc Nặc cũng không cần gấp gáp thế chứ?”
“Nói bậy gì thế!”
“Quên đi, đừng tưởng các anh đây không biết, lần nào cậu đến gần Tiểu Nặc
Nặc, ánh mắt rất chi là xxx, đúng là đồ quấy rối ngầm!”
“Hê hê, em cũng nhìn ra. Anh Mạc thích thì cứ nói, em thấy chị dâu rửa bát
cũng rất có ý với anh đấy, chị ấy gọi mọi người là “sư huynh”, “tiền
bối”, chỉ với anh là cứ gọi “anh Tử Uyên”, thân mật quá chừng.”
“Chính thế chính thế, cô nàng bị bong gân mà chỉ nói mình anh biết. Anh thật chả hiểu tình tứ là gì, không thèm đến thăm nữa.”
…
Tiêu đại boss đứng trước cửa phòng họp rất lâu, rồi cuối cùng vẫn không vào.
Anh nghĩ, thỏ trắng của mình đã bị lây nhiễm rồi.
Lần đầu trong đời, Tiêu Dật thấy hối hận. Lúc đầu anh không nên chuyển Nặc
Nặc đến tầng mười bảy. Đến nỗi mấy hôm liên tiếp, Tiêu đại boss chẳng tỏ ra vui vẻ nổi với đám sói ở tầng mười bảy đã làm thỏ trắng của anh hư
hỏng.
Chân tướng như thế, Tiêu đại boss không thể bảo với thỏ trắng như thế, nên
khi bị hỏi “tại sao gần đây không vui”, Tiêu Dật đã dùng cách ngốc nhất, quê mùa nhất:
“Cô đoán xem.”
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng lại khiến Nặc Nặc ngồi ghế phụ cạnh đó chấn động đến nỗi hồn bay phách tán, quả nhiên… so với Tiêu đại boss, tốc độ giết người trong tích tắc và lực công kích của cô thực sự là quá kém quá
kém.
Nặc Nặc dở khóc dở cười, không tìm được lời gì để nói. Tính toán thế nào
cũng không thể ngờ Tiêu đại boss lại có phản ứng đáng yêu như thế, lại
còn chớp chớp mắt vẻ “ngây thơ trong sáng” với cô nữa, oh my God… Bây
giờ phải làm gì đây?
Nặc Nặc cắn răng, cố đánh trống lảng lần nữa, “Hôm nay đi khám, bác sĩ bảo chân tôi cũng đỡ lắm rồi, tuần sau là đi làm được.”
Đôi đồng tử đen nhánh của Tiêu Dật lấp lánh, một lúc sau mới đáp gọn một tiếng “ừ”, rồi im lặng tiếp tục lái xe.
Nặc Nặc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài.
Tiêu Dật dạo này thật sự rất quái lạ. Không cho cô gọi là “Tiêu tổng”, không được nói đến công việc lúc đã tan sở, trách móc Nặc Nặc lén lút anh để
đi xem mắt, thậm chí còn… ngày nào cũng đưa cô đi mát-xa. Nặc Nặc không
phải kẻ ngốc, tất nhiên cũng sẽ nghĩ như người khác.
Liệu có khi nào… từ sau khi xem mắt, Tiêu đại boss đã có ý với mình??? >O
Mỗi lần đáp án hiện ra là Nặc Nặc đã đỏ mặt tự vỗ đầu, ngừng ngay ngừng
ngay! Bên cạnh Tiêu đại boss có quá nhiều… mỹ nữ, quá nhiều… giai nhân,
mình chỉ là một con bé non nớt, làm sao có thể? Cứ nhớ đến khoảng cách
giữa Tiêu Dật với mình là Nặc Nặc đã tiếp tục vùi đầu giả làm đà điểu.
Đà điểu Nặc lấn cấn mãi một lúc thì đã đến nơi. Mát-xa, về nhà, mẹ giữ
boss lại ăn cơm, mắt tiễn Tiêu đại boss về…Mấy tiếng sau, Nặc Nặc vô tâm vô tính đã ném mệnh đề “Tiêu đại boss có ý gì với mình không” ra sau
gáy một cách suôn sẻ.
Vốn thế mà, mẹ cũng nói nhiều việc phải thuận theo tự nhiên, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tâm tư Tiêu Dật vẫn đừng đoán mò thì hơn. Nếu Tiêu
Dật thật sự có ý gì đó, đáp án nhất định sẽ tự nhảy ra trước mặt cô. Nặc Nặc đã tự an ủi như vậy, rồi cũng không thắc mắc nữa.
Nhưng cô không ngờ rằng đáp án lại tự động nhảy ra thật. Chủ nhật, Tiểu Tuấn đã đến chơi…
—– Tôi là đường phân cách fan của Tiểu Tuấn —–
Tiểu Tuấn và bà Hứa thực sự như… vừa quen đã như tri kỷ.
Bà Hứa vừa nghe bảo cậu bé ngoan ngoãn mày đậm mắt to kia là “em ruột của
Tiểu Trương” thì tim đã nở hoa tưng bừng. Ôi chao, bình thường thấy Nặc
Nặc nhà bà ngô nghê như thế, không ngờ lúc quan trọng cũng tốc độ phết,
nhanh như thế đã cưa đổ ông anh, rồi thâm nhập nội bộ địch, em trai
người ta đã tự tìm đến chị dâu rồi. Với tình hình này thì xem ra bà cũng cần phải chuẩn bị để đi gặp ông bà thông gia rồi.
Nặc Nặc thấy bà Hứa ra vẻ thần bí thì biết mẹ mình nghĩ nhiều rồi, cố ý làm lơ, cô hỏi Tiểu Tuấn: “Sao em lại đến đây?”
Tiểu Tuấn bĩu môi vẻ uất ức, “Anh trai ngày nào cũng được đến thăm chị, chẳng lẽ em không thể?”Nặc Nặc sợ Tiểu Tuấn hớ hênh nên đuổi khéo bà Hứa đi rồi mới vỗ đầu Tiểu
Tuấn: “Không phải không thể, mà…” Là sợ ông anh em đấy. Nếu đại boss hôm nào đó tâm trạng không tốt, hoặc biết Tiểu Tuấn không chịu học hành mà
chuồn đến nhà mình chơi, liệu có xử lý cô không?
Nặc Nặc thật thà kể hết mình đã xem mắt phải “cực phẩm” thế nào, rồi sao
lại gửi tin nhắn cho Tiểu Tuấn, rồi gặp Tiêu đại boss thế nào… cho Tiểu
Tuấn nghe. Nói xong, thấy Tiểu Tuấn vẻ mặt phẫn nộ co chặt nắm đấm, “Quá nham hiểm!”
“Hử?”
“Dám tùy tiện xem tin nhắn của người khác, anh em thật quá nham hiểm.”
Nặc Nặc cười khan, tỏ ý không-biết-gì-để-nói. Thực tế thì đại boss từng
thẳng thắn thừa nhận rằng, từ khi chưa thu điện thoại của Tiểu Tuấn, tin nhắn điện thoại của tên ấy cứ liên tục đến, có điều Tiêu đại boss chỉ
mở tin nhắn của một người để xem, vô cùng bất hạnh là, người ấy chính là cô!
Tiểu Tuấn than vãn rồi lấy ra một chiếc điện thoại mới, lắc lắc, “Không sợ,
Nặc Nặc, sau này em dùng số mới liên lạc với chị, nhập số điện thoại chị vào.”
Nặc Nặc thấy thế thì muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài: “Điện thoại mới đâu ra thế?”
Tiểu Tuấn nét mặt tỏ vẻ e thẹn, gãi đầu, “Em kể chị nghe, không được cười em đấy… Gần đây em viết bài cho tạp chí, kiếm được ít quỹ đen. Anh em quản chặt quá, bố mẹ em, hai quái nhân khoa học ấy thì hoàn toàn phớt lờ em, nên lúc này quỹ đen giúp đỡ được rất nhiều.”