Đọc truyện Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước – Chương 216: Tề khả
Nghe được tên Mộc Nam, trong mắt của bác gái kia rõ ràng thoáng hiện chút ánh sáng yêu thương.
“Con cũng quen biết Mộc Nam nhà bác hả?”
“Dạ!”
Lâm Thiển Y có chút kinh ngạc, không khỏi ở trong lòng âm thầm suy đoán thân phận của người này.
“Không biết bác là?”
“Bác là mẹ tên nhóc đó!”
“À, hoá ra là bác gái!”
“Không biết quan hệ giữa con và tên nhóc Mộc Nam kia là gì?”
Tề Khả từ trên xuống dưới đánh giá Lâm Thiển Y. Cô gái này thật không tệ. Không giống những cô gái thời nay, trên người chỉ có hai mảnh vải, che cũng che không xong, lại còn trang điểm đậm, nhìn liền khiến người ta khó chịu.
“Chúng con…. xem như là bạn bè.”
Lâm Thiển Y có chút chần chờ, quan hệ của cô cùng Mộc Nam có thể xem như bạn bè chăng? Hình như cũng chưa tới, nếu nói là cấp trên, cô đã từ chức rồi. Thật đúng là làm người ta đau đầu.
Chẳng lẽ cô có thể nói bọn họ là bạn thân? Nhưng mà chuyện này cũng quá kỳ cục.
“À…”
Tề Khả cười tít mắt, à một tiếng, cảm thấy có chút hứng thú. Ánh mắt nhìn Lâm Thiển Y càng thêm khiến người mơ màng.
Lâm Thiển Y bị Tề Khả nhìn toàn thân không được tự nhiên, trong lòng cực kỳ không rõ bác gái này làm gì mà lại dùng loại ánh mắt đó nhìn cô? Sao cô lại cảm thấy như đang bị càn quét nhỉ?
“Không biết nên gọi con như thế nào?”
Tề Khả như cũ cười tít mắt, cô gái đối diện này bà thật sự càng xem càng ưng ý.
“À, bác gái, con tên Lâm Thiển Y, bác cứ gọi con là Tiểu Thiển là được!”
“Tiểu Thiển à, chúng ta vừa đến thành phố A, lạ nước lạ cái, con đó, rảnh rỗi không có việc gì thì tới chơi với bác nha, dù sao hai nhà chúng ta cũng gần như vậy!”
“Dạ được!”
Lâm Thiển Y chỉ cảm thấy gáy mình đổ không ít mồ hôi. Bác gái này thật sự càng nhìn càng quỷ dị, chẳng qua lúc này cô vẫn nên đồng ý trước, thật sự là ánh mắt như nhìn xuyên thấu kia khiến cho cô toàn thân không được tự nhiên.
Chỉ là cô không có nói cho bác gái này biết, trên thực tế cô không thường ở đây, cũng chỉ lâu lâu mới về một chuyến.
Hai người đều mang tâm tư nhập mật mã nhà mình, người nào về nhà nấy.
Tề Khả vừa vào nhà liền nhận được điện thoại từ Mộc Nam.
“Mẹ, đã quen chưa?”
“Quen thì quen, mới vừa xuống dưới đi bộ một vòng. Con người, già rồi đầu óc liền không tốt nữa, thiếu chút nữa lạc đường rồi!”
“Đừng nói bừa, mẹ con trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, cho dù là những cô gái trẻ cũng không đẹp bằng mẹ của con.”
Tên nhóc này, chỉ biết nói ngọt.
“Đúng rồi con trai, cô gái ở nhà đối diện mẹ thấy rất được. Nói thật đi, hai đứa có phát lửa chưa đấy?”
Trong lòng Tề Khả luôn nhớ tới cô gái vừa nhìn thấy, thật sự là càng xem càng vừa ý.
“Đối diện? Ở đâu ra có con gái? Con nói này, mẹ có thể đừng quan tâm những việc vớ vẩn này hay không?”
Mộc Nam cau mày, vẻ mặt ai oán, thật sự là bại bởi mẹ mình rồi.
“Tên nhóc thối tha, con cũng trưởng thành rồi, khi nào mang con dâu trở về mẹ liền không cằn nhằn nữa. Thành thật khai báo, con cùng cô gái đối diện thật sự không có gì?”
“Mẹ, cô gái kia là ai?”
Mộc Nam trong khoảng thời gian ngắn vẫn không nghĩ ra, lấy tính tình playboy của anh, ngày nào bên người lại thiếu phụ nữ chứ?
“Thì là, để mẹ nghĩ chút, à, đúng rồi, là cô gái tên Lâm Thiển Y đó. Mẹ thấy rất vừa mắt.”
Lâm Thiển Y?
Mộc Nam sửng sốt, lập tức cười khổ.
“Được rồi mẹ, đó chỉ là bạn con. Mẹ à, cũng đừng quan tâm những chuyện này, mau chóng nghỉ ngơi đi, con còn phải quay quảng cáo nữa!”
Còn không đợi Tề Khải tiếp tục thao thao bất tuyệt, bên kia Mộc Nam liền cúp điện thoại.
Aizz! Con trai lớn thành sao lớn, lời của bà mẹ già như bà đều như gió thổi qua tai, không còn dùng được. Được thôi, bà đi chăm sóc sắc đẹp là được.
Ôn Hinh rời khỏi văn phòng Hạ Trí Vũ, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn cùng quyết tâm phải có được.
Lâm Thiển Y muốn trói chặt anh Duệ, cô sẽ không cho cô ấy được như ý.
Nhớ tới khi nãy bọn họ ở cùng một chỗ không coi ai ra gì trao nhau ánh mắt thâm tình, Ôn Hinh liền nổi giận ứa gan.
Càng nghĩ càng giận, cô hận không thể lập tức đuổi cái người phụ nữ đáng giận Lâm Thiển Y kia đi. Nhưng mà vì sao anh Duệ lại đối tốt với cô ta như vậy? Chẳng lẽ anh quên rồi sao? Anh nói cả đời sẽ đối xử thật tốt với Ôn Hinh! Nhưng mà người phụ nữ Lâm Thiển Y kia là chuyện gì cơ chứ? Cô ta đoạt đi thứ hạnh phúc vốn dĩ thuộc về cô.
Ôn Hinh phẫn nộ đấm lên tường, cũng không biết là do dùng lực quá lớn hay vì lý do gì khác, lập tức ảnh hưởng tới bụng, có chút đau.
Lúc này cô mới nhớ tới bản thân đang mang thai, không thể kích động như vậy. Cô hít thở thật sâu mấy hơi, đợi sau khi bụng bớt đau mới lái xe trở về nhà họ Hạ.
Lúc Ôn Hinh về vừa khéo gặp Ôn Uyển Thiến đang ngồi trên sofa trong phòng khách, hai tay khoanh lại, vẻ mặt thất thường.
“Cô?”
Ôn Hinh đi qua, ngồi xuống bên cạnh Ôn Uyển Thiến.
“Cô làm sao vậy? Người nào lại chọc cô không vui rồi hả?”
Ôn Hinh cưỡng chế đáy lòng không thoải mái, tận lực để cho giọng nói chính mình nghe qua bình tĩnh.
“Còn không phải là anh Duệ của con? Mấy năm nay thật đúng là coi thường nó rồi!”
Ôn Uyển Thiến hầm hừ, chỉ thiếu chút nữa là nghiến răng nghiến lợi.
“Anh Duệ? Anh ấy làm sao?”
“Hoá ra ông chủ đứng phía sau Minh Thiên chính là Hạ Minh Duệ, nó vậy mà lại muốn đối phó với anh Vũ của con, muốn phá huỷ nhà họ Hạ.”
Ôn Hinh kinh ngạc trừng lớn mắt, anh Duệ là ông chủ của Minh Thiên? Là Minh Thiên tài lực hùng hậu có thể sánh ngang với Hạ thị sao?
“Cô, cô không nói lầm chứ? Cô cũng biết, anh Duệ luôn đối với chuyện làm ăn không mấy hứng thú, làm sao có thể là ông chủ của Minh Thiên?”
Mắt to trong suốt của Ôn Hinh hiện lên một tia u ám, có chút khó hiểu. Cô tò mò chớp đôi mắt to ngây thơ, lông mi dài không ngừng chớp động giống như cánh bướm.
“Hừ! Đây là chính miệng nó thừa nhận!”
“Nhưng mà, anh Duệ vì sao lại muốn đối phó với nhà họ Hạ?”
“Còn không phải bởi vì anh Vũ của con là người thừa kế tương lai của nhà họ Hạ sao? Nó đây là ghen tị không cam lòng! Vì vậy mới muốn khiến cho nhà họ Hạ sụp đổ!”
“Anh Duệ không phải là người như thế chứ?”
Con ngươi như nước của Ôn Hinh loé lên, có chút do dự.
“Ôn Hinh, con phải giúp cô, cũng giúp cho anh Vũ của con, khiến cho Hạ Minh Duệ thu tay lại, như vậy mọi người ai cũng tốt, đều là người một nhà cả hà tất gì chứ!”
“Chuyện này con sẽ cố gắng, nhưng mà lời nói của con anh Duệ sẽ nghe sao?”
Ôn Hinh nâng cặp mắt to ngập nước lên, cắn chặt cánh môi, có vẻ điềm đạm đáng yêu. Cô thật sự không xác định có thể lay động được anh Duệ.
“Cô tin tưởng con có thể, đừng quên con là Ôn Hinh, đã từng là người phụ nữ Hạ Minh Duệ cùng Hạ Minh Tứ yêu nhất.”
Ôn Uyển Thiến cố ý nhấn mạnh ba chữ Hạ Minh Tứ kia. Quả nhiên khi cô nghe tới bà nhắc đến cái tên này, toàn thân Ôn Hinh run lên một cái, trong con ngươi thoáng hiện chút âm trầm không dễ dàng phát giác được.
“Cô, con mang thai rồi! Đứa bé là của anh Duệ!”
Giống như vô ý vướng vào đề tài này của Ôn Uyển Thiến, cũng giống như vì tránh đi ba chữ ‘Hạ Minh Tứ’ kia, Ôn Hinh thành công đổi đề tài.
“Cái gì? Con nói cái gì? Là thật sao Ôn Hinh?”
Ôn Uyển Thiến đột nhiên nắm lấy cánh tay Ôn Hinh, mạnh mẽ lắc.
“Cô, cô làm đau con rồi.”
Ôn Uyển Thiến siết tay cô thật chặt, cánh tay của cô chắc bị bà nắm đến bầm tím rồi.
“Ôn Hinh, đây chính là cơ hội tốt! Cơ hội tốt để đuổi Lâm Thiển Y đi, con vạn lần phải nắm chắc. Đứa bé chính là vũ khí cuối cùng của con!”
“Con biết mà cô!”
Con ngươi Ôn Hinh loé loé, thoáng hiện ánh sáng sắc bén.
“Thế Hạ Minh Duệ có biết không?”
“Con còn chưa nói cho anh Duệ!”
Đôi má Ôn Hinh hơi ửng đỏ, giống như một cô gái nhỏ hạnh phúc.