Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 156: Thừa nhận yêu


Đọc truyện Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước – Chương 156: Thừa nhận yêu

Lâm Thiển Y chui vào trong lòng Tề Diệu, cái đầu nhỏ ma sát qua lại.

Tề Diệu nắm thật chặt áo khoác trên người cô, trong mắt là bi thương vô hạn.

Đột nhiên ánh mắt của anh ngưng trọng. Trên cổ cô lộ ra những dấu hôn rõ ràng kia, đơn giản khiến cho anh tức giận.

Ngày đó ở cửa công ty Hạ Minh Duệ, anh ta không chút thương tiếc đối xử với cô, anh còn suýt chút nữa không nhịn được muốn đánh cho người đàn ông này một trận

Nhưng mà anh không làm vậy, anh cứng rắn nhịn xuống. Không phải là anh không muốn đi đánh anh ta, cũng không phải là sợ, anh chẳng qua không muốn cô ở dưới tình huống đó càng thêm khó chịu, cho nên anh lựa chọn lẳng lặng chịu đựng.

Nếu là lựa chọn của cô, như vậy anh liền tình nguyện yên lặng đứng ở một bên nhìn cô hạnh phúc.

Nhưng mà anh ta thì sao? Anh ta cho cô chính là lần lượt tổn thương cô hết lần này tới lần khác.

Người khác cầu còn không được, Hạ Minh Duệ có phải có được rồi nên mới không biết quý trọng.

“Thiển! Trong mắt em cho tới bây giờ cũng chưa từng tồn tại Tề Diệu này sao?” Thật một chút cảm giác cũng không có sao?

Anh bảo vệ cô bốn năm. Nhìn cô được ôm trong ngực một người đàn ông này rồi sang một người đàn ông khác.

Tề Diệu không nhịn được cúi đầu hôn trán Lâm Thiển Y một cái, cô gái trong ngực với đôi môi đỏ thắm sưng vù đang mơ hồ ngủ.

Nếu như anh ta không hiểu được phải quý trọng em, như vậy lần này anh không ở đây lựa chọn im lặng nữa.

Tề Diệu yêu Lâm Thiển Y!

Nếu như anh ta đối xử với em không tốt, như vậy Tề Diệu sẽ dẫn em đi.


Dẫn em đến một nơi không có bất kỳ thương tổn đau đớn nào.

Tề Diệu liếc mắt nhìn chai rượu ngổn ngang trên bàn, trong mắt ánh sáng vỡ vụn lóe lên sự đau xót, vô cùng quyết tuyệt. 

Anh ôm lấy Lâm Thiển Y trong ngực, sửa sang lại quần áo cho cô. Lúc này Lâm Thiển Y dường như cảm nhận được gì đó, cả người ôm thật chặt tay Tề Diệu, cái đầu nhỏ chôn thật sâu trong ngực anh, ngây thơ nỉ non.

“Hạ Minh Duệ, em thích anh rồi phải làm sao bây giờ?”

Vừa nói một giọt nước mắt từ khoé mắt rơi xuống, đôi mắt sáng của Tề Diều dưới ánh đèn lóe lên vẻ u ám, trái tim ai đang đau?

“Em có thể hay không cũng thích anh một chút?”

Lâm Thiển Y thật chặt níu lấy áo sơ mi trước ngực Tề Diệu, chân mày nhíu chặt, dường như là nằm mơ thấy chuyện gì không tốt.

Tề Diệu ôm Lâm Thiển Y đứng tại chỗ.

“Lâm Thiển Y, lúc nào thì trong mắt em mới có thể thấy sự tồn tại của anh? Anh cũng thích em! Anh yêu em không hề ít hơn những người đàn ông khác, tại sao không quay đầu lại nhìn một chút?”

Nhìn một chút cái người vẫn đứng tại chỗ chờ em quay đầu lại.

Cũng không biết có phải hay không do tác dụng của cồn, rõ ràng anh cũng không uống bao nhiêu thế nào lại cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ đây?

Chất lỏng nơi khoé miệng là gì vậy?

Tại sao tất cả mọi người lại phải khổ cực như vậy? Tại sao tim của anh đau quá?

Đợi tầm nhìn trước mắt trở nên rõ ràng, Tề Diệu ôm Lâm Thiển Y đặt vào trong xe mình.


Xuống xe, Tề Diệu ôm Lâm Thiển Y đến phòng trọ ở tầng 2 trước kia của cô.

Có thể thật lâu không có người ở, trong đêm đen, căn phòng tối lại có chút mùi vắng lạnh.

Tề Diệu lần mò trong bóng tối cẩn thận đặt Lâm Thiển Y xuống giường, kéo chăn đắp cho cô, tự mình mở đèn.

Trong tủ lạnh để một lon bia ướp lạnh, anh không chút suy nghĩ liền trực tiếp mở ra đổ vào trong miệng. Anh bình thường không thích uống rượu, nhưng bây giờ anh cần cái gì đó làm mình tê dại đi, nếu không anh sẽ không chịu nổi mất.

Rõ ràng người phụ nữ anh thích đang ở trước mắt, anh lại không làm được gì.

Tối nay, anh lại không buồn ngủ, cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon, trên bàn trà còn để lon bia anh đã uống xong.

Một lúc sau, điện thoại Lâm Thiển Y trên giường vang lên. Tề Diệu vốn tính không để ý tới nhưng điện thoại lại vang lên hết lần này tới lần khác.

Bất đắc dĩ anh không thể làm gì khác hơn là nhận lấy điện thoại Lâm Thiển Y.

“Em ở đâu?”

Tề Diệu còn chưa kịp nói chuyện, đối phương liền dùng giọng nói nổi giận đùng đùng tới chất vấn.

“Là tôi!”

Giọng nói Tề Diệu cũng chẳng tốt hơn chút nào, cũng lạnh lùng giống vậy.

“Anh là ai? Lâm Thiển Y đâu?”


Tay cầm điện thoại của Hạ Minh Duệ có chút chặt. Buổi tối anh trở về nhà họ Hạ, chờ thật lâu cũng không thấy Lâm Thiển Y người phụ nữ này trở lại. Vốn anh cho là cô có chuyện gì nên phải nán lại, cho nên anh vẫn chờ vẫn chờ, chờ đến nửa đêm, người phụ nữ kia cũng còn chưa trở về.

Không biết thế nào, trong lòng liền có chút bối rối, nhớ tới mấy lần trước Lâm Thiển Y tuyệt vọng xin anh để cho cô rời đi, anh liền cảm thấy tim phát run, đồng thời một cỗ lửa giận vô danh càng cháy càng mạnh.

Lúc ấy anh liền nghĩ, nếu để cho anh tìm được người phụ nữ đáng chết này, nhất định không để cho cô sống dễ chịu.

Lúc ở nhà, anh vẫn đặc biệt bất an. 7 giờ Lâm Thiển Y không có trở về, Hạ Minh Duệ nghĩ có thể cô có việc nên nán lại. 8 giờ, sắc mặt anh có chút âm trầm, điện thoại di động cầm trong tay, trong lòng suy nghĩ người phụ nữ này nếu là có chuyện gì cũng nên gọi cho anh một cuộc chứ? Hoặc là gửi tin nhắn? Như vậy anh có lẽ có thể tha thứ cho cô. Nếu là cô giải thích với anh, anh liền đại nhân không chấp nhất tiểu nhân, tha thứ cho cô lần này.

Cho nên anh nổi giận đùng đùng chờ, kết quả mãi tới 9 giờ, Lâm Thiển Y chẳng những không có gọi điện thoại mà ngay cả một tin nhắn ngắn cũng không có.

Đến gần 10 giờ, Hạ Minh Duệ vọt vào tắm nước lạnh, lúc ra ngoài trên người khoác cái áo choàng tắm, tóc cũng chưa kịp lau, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng lửa giận càng cháy càng mạnh.

Khi anh nghĩ tới người phụ nữ này không phải là chạy trốn chứ? Tức giận trong lòng nháy mắt bị hốt hoảng thay thế. Nếu là cô dám chạy trốn, chờ cô bị anh bắt được nhất định đem cô nhốt ở nhà, không cho đi đâu hết.

Anh cũng không biết mình ôm tâm tình gì khi gọi điện cho Lâm Thiển Y.

Có tức giận, có hốt hoảng! Cũng có luống cuống, đồng thời còn có một loại sợ hãi mà anh cũng không biết được đang lan tràn trong lòng.

Nhưng anh liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại mà Lâm Thiển Y đều không nghe máy.

Hạ Minh Duệ đơn giản là tức đến bể phổi.

Thật vất vả có người nhận điện thoại, lại là một người đàn ông xa lạ.

Trong nháy mắt đó, ngọn lửa trong tim Hạ Minh Duệ có thể dùng hình ảnh lửa cháy lan ra đồng cỏ để hình dung.

“Anh là Tề Diệu?”

Giọng nói Hạ Minh Duệ rất đè nén, rất lạnh lùng.

“Đúng vậy, là tôi!”


Giọng nói Tề Diệu cũng giống vậy, rất đè nén. Hai người đàn ông vào lúc này trong lòng tức giận ngập trời.

“Cô ấy đâu?”

Hạ Minh Duệ lạnh lùng chất vấn.

“Ở nhà tôi!”

Giọng nói Tề Diệu nhàn nhạt, mang theo chút hơi rượu.

“Anh để cho cô ấy nghe điện thoại!”

Có trời mới biết vào lúc này Hạ Minh Duệ có một sự kích động muốn giết người, người phụ nữ này không trở về nhà, cư nhiên chạy tới nhà người đàn ông khác? Cô quên trước kia anh cảnh cáo cô thế nào rồi ư?

Tề Diệu liếc mắt nhìn Lâm Thiển Y đang ngủ ngon trên giường, trong mắt xẹt qua một chút mất mát.

“Cô ấy say, ngủ rồi!”

“Anh nói gì?”

Giọng nói Hạ Minh Duệ có chút cắn răng nghiến lợi.

Cái người phụ nữ đáng chết này lại uống say, rồi lại ở trong nhà người đàn ông khác? Lỡ như tên đàn ông này đối với cô làm chút gì đó, như vậy…

Càng suy nghĩ thêm về điều đó, sắc mặt Hạ Minh Duệ càng lúc càng khó coi, khuôn mặt tuấn tú giăng đầy mây đen.

“Anh nếu không có chuyện gì khác vậy tôi cúp máy đây, khuya rồi, tôi cũng muốn ngủ!”

Tề Diệu hiện tại rất không muốn nhìn thấy Hạ Minh Duệ. Nếu là giờ phút này anh ta đứng trước mặt anh, nói không chừng anh đã đem cái tên nhóc chết tiệt đó đánh cho mặt nở hoa.

Nghe được Tề Diệu nói anh muốn ngủ, khuôn mặt Hạ Minh Duệ âm trầm đáng sợ, nếu thật để cho anh ta ngủ, vậy thì hỏng mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.