Boss Đại Nhân! Ta Thua Rồi

Chương 5: Tôi chấp nhận đề nghị của anh (1)


Bạn đang đọc Boss Đại Nhân! Ta Thua Rồi – Chương 5: Tôi chấp nhận đề nghị của anh (1)

Sáng hôm sau tôi thức dậy với vẻ mặt mệt mỏi vô cùng.
– Tát cả là tại hắn – tên đáng ghét đồ xấu xa, đồ Hàn Phong chết bầm ; tôi cầu trời cho anh ngay càng già già già gia““. Tôi mặt mày nhăn nhó tự nói với chính mình. Cũng tại hắn hết nói ba cái lời ấy làm cái gì cơ chứ làm tôi cứ suy nghỉ hoài đây này. Tôi chỉ ưa cái đẹp thôi mà hắn thì… Đẹp quá ấy chứ, ngũ quang và đường nét đều hài hòa, dáng vẻ uy quyền cao ngạo còn cả khí chất nữa chứ phải nói là trên cả tuyệt. Chính vì điều đó nên mỗi lần gặp hắn tim tôi cũng có đôi lần loạn nhịp.
Haizz. Thôi mặc kệ tên đó đi, đẹp thì sao? Giàu thì sao? Khí chất có ngời ngời thì sao cơ dù gì cũng là kẻ tay đã nhuốm đầy máu tanh. Tôi khinh, hứ!
Bước xuống bếp với tâm trạng không mấy vui, tôi gọi ngay cho Gia Khang thân êu:
– Hello!
– Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã gọi thế hả?
– Ăn sáng chưa nà?
– Chưa. Ê, mà làm gì giọng bà ngọt thế hả? Khai mau!
– Hihi đúng là không hổ danh là bạn thân của tôi, qua chở tôi đi 2 đứa mình đi ăn sáng.
– Ừm cho tôi 5
Cúp máy, tôi ra trước nhà đợi Gia Khang. Trời ấm áp quá, làm 1 vài động tác thế dục, tôi ngồi xuống xích đu hóng gió. Gio1 hiu hiu thổi mang theo hương vị ngọt của hoa, thơm lừng của cỏ.
*****************************************************************************************
Bing Boong. Uyển Nhi mở cửa, Uyển Nhi
– 5 của ông đó hả? Sao tới trể vậy? Tôi bước ra với vẻ mặt hầm hầm, gì chứ 5 à, đã là 30 rồi hỏi sao mà không tức cho được!

– Sorry mà. Tôi có việc bận đột xuất nên đến trể làm gì mà căng thẳng quá vậy? Bất quá tôi khao bà chầu này!
– Vậy thì tôi có thể xem xét lại.
– Lên xe.
Gia Khang đưa tôi đến 1 quán ăn gần đó. Lúc ăn, cậu ta hỏi có muốn đi đâu chơi nữa không, bảo là đền cái vụ làm tổn hại bao tử ( vì ngồi đợi ) của tôi. Nói gì thì nói chứ đi chơi là tôi chịu liền khỏi phài bàn cải thế là nhất trí đi dạo Hồ Gươm.
Hai đưa tôi ăn xong thì lái xe thẳng đên Hồ Gươm. Mùa này, hồ đẹp không gì bằng. Không khí trong lành xen lẫn ấm áp bao trùm cả Hồ. Mặt hồ gợn sóng,lăn tăn. Tôi và Gia Khang chầm chậm đi dạo quanh hồ, thấy phía trước có chỗ thuê xe đạp thì hứng khởi mà kéo cả cậu ta đi thuê xe. Vừa đi tôi vừa hỏi:
– Đi thuê xe đạp đi!
– Thế cũng được.
Chỉ chờ có thể, tôi càng hăng hái hơn, chạy nhanh hơn mà đâu hay biết rằng mặt ai đó đã đỏ bừng bừng, tim đập lệch đi một nhịp. Gia Khang vốn là một người không mấy thân thiện, trầm tĩnh ít nói hay còn được gọi là khó gần nhưng không hiểu vì lí do gì mà lại chủ động làm quen Uyển Nhi chắc là vì trên gương mặt cô ấy toát lên vẻ u buồn đau thương. Chính vì thế mà Gia Khang lại muốn đem đến sự vui vẻ yêu đời cho cô. Khi tiếp xúc lâu dài, Gia khang nhận ra ở cô có một sức hút tiềm ẩn nào đo mà kéo cậu ngày càng gần lại hay như chính bây giờ, chính Uyển Nhi lại đem đến niềm vui cho cậu. Thầm mỉm cười, Gia Khang đổi lại vẻ chủ động nắm chặt tay cô.
Tới nơi, tôi mới biết là Gia Khang đả nắm tay mình, đáng lẽ là tôi nắm tay cậu ta chứ! Ngước nhìn Gia Khang với vẻ mặt khó hiểu , tôi nhanh chóng quay lại điểm mấu chốt là thuê xe.
Nhưng sau khi thuê xe lại diễn ra 1 cuộc tranh luận…
– Bà chở tôi đi!
– Nờ ô nô
– Why?
– Có biết chạy đâu mà chở!!!

– Trời ơi! Thế thì thuê xe làm gì hả?
Ngước nhìn Gia Khang vời vẻ mặt vô tội, tôi nói:
– Tôi tưởng ông biết!
-Thì tôi…tôi…tôi…tôi biết
-Biết thì chở tôi đi hihi
– HiHi biết chạy thì mau chở tôi đi nào, nhanh lên tài xế Gia Khang!
– Nhưng mà chở con gấu mẹ vĩ đại như bà chắc tôi mệt chết quá!
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn nhưng có tức đến đâu thì cũng không còn cách nào khác chi bằng yên phận mà chở cô bé xinh đẹp là tôi đây này
Nhìn vẻ mặt như bánh bao ngâm nước tôi cố lắm mới không phát ra tiếng cười chứ nếu lúc này mà còn cười chắc cậu ta quăng cả xe mà nhào vô đánh tôi quá. Đi được vài vòng tôi bắt đầu thấy chán, tôi nói:
– Về thôi, tôi nóng quá à!
– Tôi chở mát muốn chết mà nóng cái gì? Tôi không than thì thôi chứ!
– Tôi nói vậy cho ông khỏi than với tôi cho khỏi quê mà còn chửi tôi hả?
– Mệt quá, đi vê““`!!!!!!

Phải nói chứ tài diễn kịch của tôi gần bằng Triệu Vy luôn ấy chứ ( p/s: =_=) làm Gia Khang cứ xin lỗi tôi suốt cả quãng đường về. Mà cậu ta đúng là đầu óc đơn giản, tôi diễn thế mà không biết chắc là tôi diễn quá đạt. Sau 1 tràng cười như điên loạn tôi vui vẻ bước vào phòng mẹ. Vừa mở cửa ra, tôi giật mình khi thấy mẹ nằm trên sàn nhà không động đậy, mắt nhắm nghiền. Hoảng sợ cực độ, tôi lay mẹ:
– Mẹ…mẹ tỉnh dậy đi mẹ, mẹ/
Mẹ vẫn nằm đấy, không buồn mở mắt. Nhanh chóng gọi điện cho bệnh viện, tôi rối trí trong cơn kinh hãi. Yên vị trên chiếc xe cấp cứu , tôi nắm chặt tay mẹ bằng đôi bàn tay con đang trong tình trạng run lẩy bẩy. Tôi cứ nắm chặt thế cho đến khi chiếc giường bệnh đưa mẹ đi khuất sau cánh cửa phòng cấp cứu.
1 tiếng…, 2 tiếng…,3 tiếng…rồi 4 tiếng
Cạch. Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Vị bác ỉ mặc áo blue xanh tiến về phía tôi. Lập tức đứng dậy tôi lay mạnh cánh tay bác sĩ:
– Xin bác sĩ hay cứu lấy mẹ cháu!
Nước mắt rơi lã chã, tôi khẩn khoản cầu xin , vị bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm:
– Bệnh ung thư máu rất khó chữa nhưng ta sẽ cố gắng.Cháu đến quầy thu phí thanh toán hết viện phí rồi ta sẽ đưa mẹ cháu nhập viện để tiện bề theo dõi.
– Vâng ạ!
Buông tay vị bác sĩ ra, tôi bước đi không chủ đích; trong đầu lặp đi lặp lại 1 câu nói hệt như con robot đã được lập trình : tiền, cần có tiền!
Tôi bước đi trong vô vọng trên con phố đông đúc người, tôi cảm thấy mình sao mà nhỏ bé quá như lọt thõm giữa phố đông. Vù…ù…ù gió lạnh ở đâu tràn về, tạt vào khắp mặt tôi tư từ mà khoét sâu vào chổ trống trong lòng ăn sâu vào các tế bào. nhìn về 1 phía, tôi dừng lại trên bảng hiệu bar black& white. Tiến lại gần hơn, tôi ôm 2 cánh tay lạnh buốt ý định bước vào nhưng anh bảo vệ bước tới ngăn tôi lại:
– Em không được vào, em bao nhiêu tuổi?
Chắc có lẻ anh ta nghỉ rằng tôi chưa đủ tuổi vị thành niên nhưng tôi đã 20 tuổi rồi trông tôi trẻ thế cơ à?
– 20 tuổi
– Em muốn xin việc làm sao?- 1 giọng nói vang lên
Nghe đến việc làm thì tôi mừng rỡ, nói:

– Vâng
– Mai em có thể đến làm
– Không thể làm hôm nay sao?
– Hôm nay? Oh được chứ! Em hãy đến khu vức dành cho người phục vụ, Dũng sẽ hướng dẫn em
– Mà anh ơi em đã từng học qua bartender có thể làm không anh?
– Xin lỗi em , anh chỉ tuyển phục vụ
– Em chỉ hỏi vậy thôi, em có thể làm mà!
Tôi đến đó và gặp đúng Dũng, cậu ta bảo tôi thay đồng phục rồi đến từng bàn để tiếp từng vị khách theo yêu cầu của họ.
Ở đây đúng như tên gọi của nó black&white thiên đường của đàn ông – địa ngục của phụ nữ. Những cô gái ăn mặc mát mẻ như muốn phô bày hết cả thân thể cho người ta ngắm nhìn còn bọn đàn ông thì không ngừng vung tiền cho họ và cả những chai rượu ngoại đắc tiền gia trên trời. Đảo mắt một vòng, tôi dừng lại ở dáng vẻ 1 người than niên được bao phủ bở 1 làn thuốc lá trắng đục, xung quanh hắn ta có rất nhiều người mặc y phục đen vây quanh. Khí chất thật xuất phàm lạnh lùng như của vua chúa dòng dỏi bậc đế vương. Dáng dấp quyền uy ấy đâu phải người nào cũng có, nó chỉ xuất hiện trên người hắn – Hàn Phong không lẫn đi đâu được. Trên tay hắn cầm một ly rượu vàng đậm là màu của rượu Cognac, tôi dễ dàng nhận ra vì đã từng học bartender. Quay đi vội để không bắt gặp ánh mắt của hắn, tôi quay về với công việc của mình. Đặt chai rượu vodka trên bàn tôi vội xoay người đi nhưng tay tôi đã yên vị trong bàn tay to béo của gã mập.Ông ta đặt tay lên bả vai tôi vuốt 1 cái làm tôi rùng mình có cảm giác buồn nôn Ông ta nói:
– Người đẹp, em ra giá đi bao nhiêu?
– Tôi…tôi không bán thân. Tôi nói trong nước mắt. Vốn dỉ tôi đã nghe rất nhiều về những việc phức tạp trong bar nhưng tôi thật ngu ngốc khi chỉ nghỉ vào đây để làm phục vụ kiếm tiền. Tôi hối hận lắm hối hận thật rồi. Bất đắc dĩ, tôi nhìn vào góc phòng tìm kiếm bóng hình quen thuộc của hắn- Hàn Phong nhưng tôi không thấy hắn ở đâu nữa.
Ông béo đả ngà ngà say, giọng nói lè nhè :
– Kiêu thì cũng tốt đấy nhưng kiêu quá thì không vui đâu, ở đây làm phục vụ thì ai mà không bán thân. Nào lại đây anh hôn cái nào.
Ông ta đáng tuổi ông tôi luôn ấy chứ mà xưng bằng anh thật ghê tởm. Tôi đau đớn nhắm chặt mắt lại. Gíá như có người cứu tôi, làm ơn cưu tôi với Hàn Phong…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.