Bạn đang đọc Boss Đại Nhân! Ta Thua Rồi – Chương 17: Trò chơi không nên bắt đầu
Có nỗi nhớ nào dành riêng cho em
Trong khoảnh khắc hay phút giây bất chợt
Trong ánh hoàng hôn mỗi buổi chiều tắt lịm
Trong phút xao lòng và hiện tại bị bỏ quên?…
……………..*********************………………………..
Hà Nội mang một màu cam vàng dịu nhẹ trong ánh chiều tà. Ông mặt trời như chjếc thau đồng đỏ ối từ từ khuất sau những rạng mây xám tro. Có lẽ sắp mưa rồi.Hàn Phong rất ít khi đi dạo thế mà hôm nay hắn lại có nhã hứng đi dạo cơ chứ, có lẽ hắn muốn đi cho khuây khoả, cuộc sống của hắn lúc nào cũng vội vã. Đang đi thì hắn trông thấy một cô gái đang lao ra dòng xe, gương mặt này rất quen dường như…Hắn chạy nhanh đến nắm lấy tay cô rồi bảo:
– Thiên Băng sao em lại ở đây?
Cô gái ngoảnh mặt lại làm Hàn Phong giật mình, hắn hỏi thêm một lần nữa với vẻ thảng thốt:
– Thiên Băng em tỉnh rồi sao?
Cô gái ngạc nhiên, đôi mắt mở to long lanh ánh nước. Cô ấy mỉm cười gạt tay Hàn Phong ra.
– Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải Thiên Băng tôi là Bảo Hà.
Hàn Phong bừng tỉnh, đôi mắt như lấy lại vẻ vô hồn vốn có hắn nói:
– xin lỗi. Tôi nhận nhầm.
Cô gái xua xua tay, mỉm cười vui vẻ:
– không sao. Tôi có thể mời anh đi uống tách cafe không? Xem như kết giao thêm bạn.
– Không cần. – Hàn Phong lẳng lặng bước đi nhưng cô gái này lại kéo lấy tay hắn gương mắt trông tựa thiên thần:
– Thôi mà, tôi sẽ pha cho anh một ly đặc biệt.
Hàn Phong nhìn cô thận trọng đánh giá. Xem ra cô ta cũng là người mến khách có lẽ cũng như bao người khác mà thôi. Hắn mỉm cười, khó lòng từ chối; theo như tính cách bình thường thì có lẽ hắn đã gạt cô ra nhưng vì thật sự rất rất giống.