Boss Đại Ca, Em Muốn Làm Vợ Boss!

Chương 1: Nhờ Giúp Đỡ


Đọc truyện Boss Đại Ca, Em Muốn Làm Vợ Boss! – Chương 1: Nhờ Giúp Đỡ


“Ôi trời, biết chừng nào mới xong cái này đây, thật là mệt quá đi mà!” Một tiếng than oai oán nhỏ nhẹ phát ra trong một căn phòng chỉ có ánh sáng và tiếng máy lạnh chạy đều đều “Đói quá đi thôi, chắc phải xuống uống chút nước, đem ít đồ ăn lên đây mới được…Cơ mà làm biếng xuống lấy quá đi thôi! Có nên xuống không ta”
Như đã bật mí trước đó, đây chính là con heo siêu cấp lười biếng Du Du. Du Du là một tiểu thư nhưng thực chất lại chẳng giống tiểu thư một tí nào cả, trái ngược với vẻ bề ngoài vô cùng dễ thương, năng nổ là một vẻ bên trong lười biếng, ham ăn.
“Tiểu thư à, nước và đồ ăn nhẹ của tôi làm cho tiểu thư đã tới rồi đây!” Du Du bình tĩnh đưa mắt nhìn về nơi cánh cửa bị cô người hầu Nguyệt Nguyệt đạp một cách không thương tiếc sau đó lại đưa mắt quét qua cái khay bưng đồ ăn trên tay Nguyệt Nguyệt.
“Pate, trứng, thịt bò, cá hồi à Nguyệt?” Quả không uổng công khi tất cả người hầu trong biệt thự tụ tập lại đặt tên cho cô mà cái tên cũng rất có ý nghĩa đấy chứ: NỮ HOÀNG LAZE ĐỒ ĂN
“Vâng, tôi đã bỏ đi một khoảng thời gian quý báu để dưỡng da mà làm đồ ăn nhẹ cho ngài đấy thưa Nữ Hoàng đại nhân!”
“Ồ, thế ư?” Cô nhận lấy khay thức ăn từ trong tay Nguyệt Nguyệt, khuôn mặt không thể kiềm chế được sự kích động vui sướng.
Đối với cô mà nói, bây giờ không có gì quan trọng bằng việc ăn uống, có ăn thì mới có sức hoạt động, cho dù ăn vào buổi tối sẽ tăng cân nhưng không sao, cứ ăn cho no nê rồi giảm cân cũng được.

“Vâng, điều tôi nói là sự thật thưa Nữ Hoàng” Nguyệt Nguyệt đứng một bên sắc mặt nghiêm trọng thốt ra vài chữ
“Đủ rồi Nguyệt, các ngươi chơi mãi một trò không chán sao? Thôi được rồi, về thông báo cho tất cả chị em là ngày mai Nữ Hoàng ta sẽ bao các ngươi đi spa”
“Vâng thưa Nữ Hoàng” Nguyệt nguyệt để lại một câu đó, xong sau đó liền lập tức rời khỏi phòng, chạy về thông báo cho tất cả chị em người hầu.
Đã có nhiều người nói rằng: được làm người hầu ở nhà Du gia là một niềm hạnh phúc. Đúng như vậy, ở Du gia không có sự áp đặt nặng nề lên các người hầu, nhất là với Du Du, khi làm người hầu, Du Du sẽ coi họ như một người bạn và luôn đối xử rất tốt với họ, ông bà Du cũng vậy, vì thế nên nhiều người đã nói Du gia là thiên đường của người hầu.
Sau khi Nguyệt Nguyệt đi, cô cũng nhanh chóng ăn hết toàn bộ thức ăn của mình rồi hoàn thành nốt công việc đang dở dang, không biết đã hoàn thành như thế nào mà cô đã ngủ quên ngay trên bàn……
“DU DU, con xuống đây ngay ẹ!” Một tiếng la oanh trời đánh thức tất cả những người trong nhà đang say ngủ, tuy nhiên tiếng la thần thánh đó không áp dụng được lên con heo đang say sưa ngủ đến chảy nước bọt ở trên lầu kia.
“Phu nhân có chuyện gì thế ạ?” Một tốp người hầu mắt nhắm mắt mở không hẹn mà cùng một lúc mở cửa ra nhìn bà Du đang nổi cơn thịnh nộ đến mặt cũng đỏ gay gắt
“Lam, con lấy cây chổi ra cho ta” Bà Du nheo mắt lại, nhìn về phía cánh cửa đang đóng không lấy 1 khe hở ở ngay đầu cầu thang mà lẩm bẩm 1 câu con oắt con này, hôm nay ta không đánh được ngươi ta sẽ không sắm đồ 1 ngày
“Dạ chổi đây thưa phu nhân” Bà Du nhận lấy cây chổi từ trong tay Lam, bước chân từng bước đi lên cầu thang hướng đến phòng của cô.
//Rầm//
Cánh cửa phòng cô đã bị nứt ra một đường, nghe được tiếng đập cửa oanh liệt đấy, cô lập tức mở mắt ra theo phản xạ nhìn về hướng phát ra âm thanh đó
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Đôi mắt của cô vì còn buồn ngủ nên hơi lờ đờ khiến cho cô không nhận ra khuôn mặt đang đỏ gay vì tức của mẹ mình
“Con còn dám hỏi? Hom6 nay ta phải đánh con một trận” Vừa nghe được chữ “đánh” cô lập tức chạy ra ngoài ban công mở cánh cửa phòng kế bên chạy thật nhanh xuống lầu mà thoát thân, nhưng theo sau bước chân của cô là sự nhanh nhẹn của Du phu nhân và cây chổi huyên2 thoại…

“Du Du đứng lại ẹ!” Và bây giờ thì bà Du đã dí cô chạy gần hết cái sân rồi, thật không thể tin được mẹ cô chính là TUỔI GIÀ SỨC TRÂU mà.
“Tiếu, mở cửa cho tôi” Cô la lên, tăng tốc chạy về phía cánh cửa to lớn đồ sộ của nhà mình
Ôi trời, không thể tin được là hai mẹ con nhà này lì đến như thế, chạy muốn hết nguyên cái căn biệt thự mà vẫn chưa ai chịu đầu hàng, sức như thế này thì nên đi thi chạy để không uổng phí sức trời trao
Cánh cửa vừa được mở ra, cô lại dồn hết sức lực của mình chạy nhanh thật nhanh ra khỏi cánh cửa đó, cô mà còn ở trong căn biệt thự này nữa thì tỉ lệ sống sót sẽ rất thấp nha
~………..
“Du Du đứng lại” Đã gần ra tới đầu hẻm rồi mà tiếng mẹ yêu dấu của cô vẫn không có một chút nào mà gọi là giảm âm thanh đi, vẫn nghe rõ mồn một mà đinh tai nhức óc.
“hộc…hộc…mệt…quá…” Cô lấy tay quệt đi những giọt mồ hôi trên khuôn mặt, chợt ánh mắt nhìn vào một bụi cây đủ để che cả người cô khi đứng thì liền nhảy vào và chạy thêm một doạn nhỏ nữa, núp ở đây thì có lẽ mẹ thân yêu của cô sẽ không biết đâu.
“Du Du con đừng tưởng là mẹ không thấy con đấy nhá!” Bà Du khẽ cười, tiếng bước chân từng bước giẫm lên lá khiến cô nghe mà lạnh cả người.
“Chúa ơi, xin người cứu con” Cô nhắm mắt, hai tay chắp lại hướng lên trời
“Lần này con chết rồi Du Du à” Giọng bà Du càng ngày càng gần khiến sự sợ hãi của cô càng dâng cao.

Trong lúc sợ hãi cô đã đưa ra một quyết định sáng suốt đó là: Ơ hay mình đã biết mình làm gì có tội đâu mà phải chạy trốn chi vậy, ra thôi núp quài không giải quyết được gì hết.
Ngay khi cô mở mắt thì thấy có một chiếc xe Lamborghini màu đen đã ở trước mặt mình từ bao giờ…
“Dám làm bể cái chậu cổ của mẹ à” Lời bà Du vừa phát ra khiến thần sắc cô biến đổi hoàn toàn, ngay lúc này cô liền nảy ra ý định trốn nhờ trong chiếc xe đó.
“Này, anh mở cửa cho tôi vào một tí đi năn nỉ anh đó” Cô hiện tại của bây giờ có chút thảm hại nhưng có đôi phần quyến rũ , đầu tóc rối tung cả lên, đôi mắt đã không còn dấu vết của sự lờ đờ buồn ngủ mà thay vào đó là một đôi mắt đen láy ngây thơ vô cùng trong trẻo, cái mũi cao thon, đôi môi đỏ ửng vì băm lại trong cuộc rượt đuổi, cái áo ngủ mỏng tanh đã bị mồ hôi làm ướt đến dính cả vào cơ thể làm lộ ra thân hình hơi ú nhưng vẫn cân đối với những đường cong thiếu nữ, chiếc váy ngắn màu đen làm tôn lên đôi chân trắng nuột thẳng tắp, đôi chân vẫn còn mang đôi dép đi trong nhà con thỏ màu hồng nữa.
“Giám đốc, chuyện này….” Người tài xế ngồi trong khó xử hỏi người đàn ông đang bận việc ở ghế đằng sau
“Cho vô đi, ghế sau…….”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.