Bạn đang đọc Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn – Chương 29
Giữa đồi thông có một ngôi mộ đã bị bỏ quên. Ông yên nghỉ ở đó mặc cho sóng gió ập đến đứa con gái nhỏ của mình. Ông đâu biết rằng chính sự việc ngày hôm ấy lại đi đến kết cục như thế này.
Cô không hề lên tiếng chỉ trầm mặc nhìn tấm ảnh trên bia mộ. Nụ cười hiền hậu của ông luôn dành cho cô giờ đã không còn. Bàn tay ấy từng luôn vỗ về, ôm ấp đưa cô vào giấc ngủ. Nhưng giờ đây chỉ đành câm lặng, lạnh lẽo để bỏ rơi tất cả đến với thế giới bên kia.
Đôi mắt cô mệt mỏi nhắm hờ, tựa lưng lên thân cây cạnh đó.Cô không biết rằng có một người năm nào cũng đến đây thay cô chăm sóc và trò chuyện cùng với cha mình. Khi lấy đủ can đảm, cô đưa mắt nhìn về phía trước. Hắn đã rời đi để cô một mình ở nơi này. Hắn hiểu cô lúc này, có lẽ cô đơn lại chính là điều cô mong muốn nhất.
Giọt nước mắt mặn đắng, nghẹn ngào đọng lại trên má. Cô bước thật chậm, bước chân cứ thế nặng trĩu thêm như lòng cô lúc này. Chợt trời đổ cơn mưa, hạt mưa lạnh lẽo hắt lên gương mặt làm cô dần tỉnh táo. Cô vô lực quỳ rụp xuống trước ngôi mộ. Từng ngón tay xoa nhẹ lên mộ như cố để cảm nhận được hơi ấm từ cha nhưng không nó không có- nó đã biến mất rồi. Lại một lần nữa chà sát lên đất cát nhưng vẫn như vậy, không có thật sự là không có. Môi cắn chặt đến rướm máu nhưng cô vẫn không nói một lời nói. Chỉ cố sức cào mười ngón tay lên ngôi mộ, nước mắt, máu ở tay và mưa cũng từ đó mà hòa vào nhau. Từ bao giờ, người ấy đã đứng ở môt gốc khuất đau xót nhìn bóng dáng nhỏ bé kia như bị nhấn chìm trong cơn mưa tầm tã kia. Hắn biết cô đau, dằn vặt nhưng muốn cô không còn bị ám ảnh bởi con ma của quá khứ chỉ có cách này mà thôi.
Trong mưa hiện lên hai con người đang cố trốn chạy hiện thực nhưng lại bất lực trước cuộc đua của định mệnh. Cô lảng tránh còn hắn lại bước đến gần, cứ như vậy khoảng cách của cả hai không bao giờ chạm vào nhau, dù chỉ là vô tình.
*************
Cánh cửa bị đẩy mạnh, Ngân Bình vượt qua rào cản của bảo vệ rồi lao nhanh vào phóng, tóm lấy cổ áo của người đàn ông đang ưu nhã ngồi trên ghế xoay kia. Sau lưng một lạt tiếng súng lên cò vang lên, bao vây lấy cô. Người đan ông coi như không có chuyện gì, vẫy tay ra ý bảo tất cả lui ra ngoài. Hiểu ý của chủ nhân, mọi người nhanh chóng rời đi để lại hai người trong căn phòng tối.
Cô nhịn không được, đanh giọng nói:
-Anh đang giấu tôi chuyện gì hả? Tô Kiệt anh đừng nói với tôi là anh không hiểu tôi đang nói đến chuyện gì. Tôi là ai? Thật sự tôi là ai hả?
Nếu như trước đó sự tàn nhẫn bạo lực của thuộc hạ hắn khiến cho người ta sợ hãi, thì người đàn ông này dù không nói lời nào, không hành động gì nhưng lại làm kẻ khác cảm giác được sự uy nghiêm, lãnh khốc đằng sau sự trầm mặc của anh ta.
Điều đó càng làm cô mất khả năng kiềm chế của mình, liền quát lên:
-Nói nhanh. Anh nghĩ có thể giấu được chuyện đó hả? Rốt cuộc tôi có quan hệ gì với sợi dây chuyền chết tiệt kia? Thân phận thật của tôi là gì?
Tô Kiệt cười lạnh, kéo cánh tay đang níu cổ mình ra. Ngả người lại lên thành ghế, giọng điệu bỡn cợt:
-Chả phải tôi đã cho cô biết rồi sao? Bây giờ lại nói chuyện gì nữa vậy.
-Hừ, để rồi xem. Tôi nhất định sẽ tìm ra tôi là ai và có lẽ chính tôi sẽ giết anh trước tiên. Hãy nhớ cho kĩ điều tôi nói ngày hôm nay.
Dứt lời, cô dợm bước đi nhưng chợt bất động bởi câu nói như có như không của hắn ta:
-Cứ đi tìm cái sự thật cô nghĩ đi, còn tôi chỉ hứng thú với việc làm cho tất cả kẻ liên quan đến cô tắt thở rồi nằm trong nấm mồ ở nghĩa trang mà thôi. Cầu mong cô sẽ tìm ra được những người đó.
Tiếng cười rợn người vang lên làm cô rùng mình, nắm tay thành quyền rồi rời đi khỏi căn phòng đó.
***********
Đêm đó, Phương sốt rất cao. Trong cơn mê sảng, cô luôn nhắc đến cái tên Nhi. Cô bật khóc rồi cũng bất chợt nở nụ cười. Cô như đang trở lại với quá khứ ấy, khoảng thời gian cô đã chôn chặt trong lòng. Trốn tránh mọi thứ để rồi ngỡ ngàng khi nhận ra cô nuối tiếc điều gì. “Nhi” cái tên khi sinh ra ông đã yêu thương mà đặt cho cô. Cô cố tản lờ cái tên ấy, kí ức và cả cuộc đời của đứa con gái tên Nhi này. Đêm ấy, mẹ ôm cô vào lòng nhưng cô sợ- sợ chính mùi máu còn vương trên áo bà dù có cố gột rửa thì mãi vẫn không thể phai được. Từ đó, cô luôn trốn một góc để mẹ không đến gần được, quên đi đứa con gái tên Nhi này. Suốt tối ấy, cô mê man chìm vào đoạn phim khứ hồi ấy.Cũng đêm ấy, hắn đã thức để chăm cô, rồi lặng lẳng ôm cô vào lòng.
Cô không thể biết hắn đang tập dần cho bản thân khả năng kìm nén sự bài xích khi bắt gặp cô. Chỉ cần tiếp xúc cơ thể cô của chỉ là hơi thở hay sự đụng chạm bất ngờ cũng làm hắn khó chịu và nôn khan. Hắn cảm nhận được vị máu tanh cùng cảnh tượng năm ấy mỗi khi đến gần cô. Còn bây giờ, hắn sợ mất cô mặc cho đã biết sẽ không bao giờ cô là của hắn. Hắn tham lam hít lấy mùi hương mộc lan của riêng cô để sau này có thể lưu giữ dù chỉ là một chút gì đó của cô.
-Một đêm qua đi thật dài để rồi con tim càng chua xót biết bao-
-Lí do vì sao Phương tiểu thư của anh lại hận anh đến vậy, Thanh Vũ? Tôi khá tò mò bởi nguyên nhân sâu xa này nha.
Giọng mỉa mai của Quỳnh An làm anh nhíu mày, uống cạn li rượu trong tay.
Cô ta đang cố tình chạm đến vết thương đang nhói lên của anh, một vết thương không bao giờ lành được. Không ai biết được từng đêm anh lại tự dối mình tất cả sẽ ổn cả thôi nhưng lại thất vọng vì điều đó là không thể. Anh đã buông tay để giành lấy cái gọi là quyền lực. Mười sáu năm trước chính đôi tay này đã tàn nhẫn buông tay cô bé mới bốn tuổi ấy để cô phải sống quãng đời thực vật và mất trí nhớ. Nhưng tất cả không dừng lại ở đó, chính anh đã hại người anh yêu, ép cô phải nhớ lại tất cả kí ức kinh hoàng ấy để được lợi ình. Anh hận, căm ghét và ghê tởm chính con người mình. Anh không có dũng khí để đứng trước mặt cô cầu xin sự tha thứ từ cô. Anh đành để tội ác dần giết chết lương tâm và con người anh. Anh khẽ nói cho chính mình:
-Anh sẽ trả lại tất cả cho em. Tất cả mọi thứ.
*********
-Quá thân thuộc sẽ thành nhàm chán
Quá quan tâm sẽ thành bó buộc
Quá yêu thương sẽ có lúc đau lòng
Quá sâu đậm sẽ có lúc nhạt nhòa…
Hãy giữ tất cả chỉ là một chút thôi nhé-
***********
HELLO CẢ NHÀ..^^ VĨNH PHONG VÀ ĐAN LẠI LƯỢN LÊN NHÁ….HÈ HÈ…LÀM MN ĐỢI CHAP MỚI LÂU ƠI LÀ LÂU…MN THỨ LỖI NHE…CHAP NÀY DÀI HƠN NHÁ…Ở CHAP NÀY, MEM NÀO ĐÃ ĐOÁN RA BỨC MAN BÍ MẬT ẨN BÊN TRONG TẤT CẢ QUÁ KHỨ NÀO? YEAH!…XIN THÔNG BÁO…CHAP SAU SẼ NÓNG CỰC NÓNG NHÁ…HẤP DẪN NHẮM ẤY..KAKA…
Cuối tháng 6 này Đan hoàn tất việc thi cử lúc đó sẽ ra chap liên tục và sẽ cố full truyện n nhé. Các bạn thông cảm và mong vẫn tiếp tục truyện nha. Truyện cũng dần đến hồi kết rồi, sẽ có ngoại truyện và tất cả mọi vấn đề sẽ được giải đáp. Chưa nói trc Đan sẽ cho truyện kết thúc ntn, có thể HE mà cũng có lẽ là SE. ^^. Dù sao cũng cám ơn mn đã ủng hộ và động viên Đan nhé.
Tối mát.:D
-Author Đan-
**********
Đá phăng cánh cửa, Thanh Vũ lao nhanh vào phòng rồi đập mạnh lên mặt bàn, thanh âm nghiến chặt:
-Trịnh Vĩnh Phong, anh đang muốn giở trò gì vậy hả? Cái gọi là đám cưới anh đang suy tính để lợi dụng Phương, biến cô ấy thành lá chắn, lôi kéo bà ta ra mặt sao? Anh đúng là thằng hèn.
Khóe miệng nhếch lên tia cười thâm hiểm, ánh mắt thích thú nhìn người đối diện đang cố kìm lửa hận trong lòng:
-Cậu yêu cô ta rồi sao? Nhưng liệu cô ta có thể tiếp nhận cậu hay trở lại tìm cậu để giết. Triệu Thanh Vũ, cậu nghĩ rằng chỉ cần đổi họ liền xóa sạch vết dơ trên người cậu ư? Nên nhớ cậu cũng là một trong những kẻ muốn bà ta phải lộ diện. À mà cô ta bây giờ chẳn đang lầm tưởng tôi yêu thương cô ta đến mức có thể đánh đổi tất cả. Suy nghĩ quả là ngây thơ. Yêu? Tôi sẽ thay cậu cho cô ta điều giả tạo đó kèm theo một chút mất mát, đau đớn hoàn lẫn trong máu của mẹ mình có lẽ sẽ rất khoái cảm đấy!
Bàn tay sát sao siết chặt thành đấm, giọng nói lạnh lùng đe dọa vang lên:
-Anh dám?
Vĩnh Phong bật cười, giọng nói bông đùa, bỡn cợt:
-Dám? Tôi không dư thời gian để đùa với cậu. Muốn dừng tay hay không, đó là do tôi.
***********
-Kate, hôm nay anh tới đây làm gì vậy?
Khương Tuấn ngỡ ngàng, sợ sệt nhìn vào người đàn ông đang xỏ hai tay vào túi quần, nhếch miệng cười nhạt.
-Lâu rồi không gặp ông nên tôi có chút buồn ấy mà.
Lông mày nhíu lại, nuốt nghẹn nước bọt, quai hàm trở nên cứng ngắc sợ hãi quan sát nét mặt trầm mặc của Kate.
-Sao, không có ý định mời tôi vào?
Nghe vậy, ông ta giật mình vội nép mình sang một bên nhường chỗ cho đối phương bước vào. Nhìn từng bước chân nhẹ nhàng đi vào nhà chợt dội lên trong lòng ông ta một cảm giác bất ổn. Hắn ta thư thái ngồi xuống cái ghế bành đặt giữa phòng, ngón tay nhịp nhàng gõ trên mặt bàn đặt kế bên.
Sự hoảng hốt hiện lên trong ánh mắt của ông ta. Kate là người ông vô tình bắt gặp rồi dần dần bị thế lực ngầm của hắn ta trói buột đưa lên khung sắt của tù ngục. Nhà tù do chính Kate tạo ra, nơi mà con người phải sống với ác mộng, sự chết chóc áp chặt đến tắt thở.
-Anh đột nhiên xuất hiện ở đây là có ý gì? Tôi…không tin anh tới tìm tôi mà không có lấy một mục đích nào.
Giọng ông ta trở nên run run, cố gắng nói hết câu nhưng ánh nhìn lại như đang tránh né ánh ta.
Khóe miệng đỏ tươi Kate nâng l ên một nụ cười lạnh, trong mắt đẹp hiện rõ sự khinh bỉ.
-Hôm nay có một người muốn gặp ông. Chắc giờ cũng sắp đến rồi đấy!
“A”
Ông ta hét lên một tiếng rồi lật đật mở khóa cửa để thoát ra bên ngoài. Nhưng chưa kịp chạm đến chốt khóa cửa thì chân trái nhói lên, đau đớn mà quỵ rạp người xuống. Ông ta đau thấu xương, cả người như bị điện giật, tóm vội đầu gối đang chảy máu do bị bắn từ súng giảm thanh kia.
-Anh muốn giết người giệt khẩu. Tôi cam đoan anh sẽ phải hối hạn vì ngày hôm nay đã giết chết tôi.
Hắn đặt súng về vị trí cũ, cư nhiên ngồi xổm xuống đối diện với người đang giãy dụa trong vũng máu kia.
-Chỉ là để ông gặp một người thôi mà. Sao ông lại sợ hãi đến như vậy. Đừng làm trái lời của tôi, nếu không cả chết ông cũng không xong.
“Cạch”
Cánh cửa bất ngờ bị mở ra, một thân ảnh ngồi trên xe lăn được người đàn ông nhẹ nhàng đẩy lên phía trước.
Kate đứng dậy, gật đầu ra chiều chào hỏi người ngồi trên xe lăn kia rồi tự động đi tới thay người đẩy xe.
-Mừng ngài đã trở lại.
Đôi mắt đen như ngọc cẩm thạch lạnh lùng đảo mắt nhìn người nằm dưới đất, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy khí thế lạnh lẽo, cằm khẽ nâng lên, dù đang ngồi trên xe lăn, cả người vẫn toát ra cảm giác kiêu ngạo.
-Ông ta đây sao – người thay thế Khương Tuấn tôi ?
Giọng nói lạnh băng chợt cất lên làm không khí căng thẳng đến mức làm người ta hít thở không thông.
-Vâng. Đúng là ông ta. Tên thật là Lê Kiều Vĩnh, người sống dưới lớp vỏ bọc của ngài trong bốn năm qua.
Người Khương Tuấn giả giờ phút này sống lưng trở nên lạnh toát, ra sức lùi vào góc tường, nhưng người đàn ông kia bỗng ngẩng đầu nhìn về phía ông ta. Tuy rằng không thấy rõ ánh mắt anh ta nhưng trong lòng ông vô cùng khiếp sợ.
Đang lúc kinh hồn bạt vía, người đàn ông kia không hề có dấu hiệu báo trước ra lệnh cho Kate đẩy anh ta tiến về phía ông.
Dưới ánh sáng của đèn điện, người đàn ông kia giống như thân cây to màu đen, không lên tiếng mà chỉ im lặng quan sát con mồi.Từ trong ánh sáng mờ nhạt ấy dần lộ rõ khuôn mặt của một người trẻ tuổi, thân hình cường tráng. Ngũ quan hoàn mĩ trầm tĩnh, phảng phất như một tác phẩm điêu khắc tráng lệ từ thời thượng cổ, như một dòng sông tĩnh lặng.
Anh ta nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt trầm tĩnh lợi hại hơn bất cứ người nào ông ta từng gặp qua, vô duyên vô cớ làm cho người ta cảm thấy áp bức mãnh liệt.
Thân hình Lê Kiều Vĩnh càng ngày càng cứng ngắc. Nhưng không đợi ông ta định thần thì một âm thanh hờ hững truyền đến:
-Giết ông ta.
Chưa kịp dung nạp câu nói đó thì một phát súng nhắm thẳng tại mi tâm đã bắn ra.
Máu chảy thành dòng nhỏ, trào ra từ đầu xác chết rồi uốn lượn trên sàn nhà cho đến khi chạm phải một góc của bánh xe lăn.