Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn

Chương 14


Bạn đang đọc Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn – Chương 14

Cô lủi thủi đi theo hắn vào trong.Tiếng nhạc xập xình,âm thanh quá mức cần thiết cùng với bóng dáng của những người đang uốn ** thân mình bên 2 cái cột dài được đặt giữa tầng 1.Nó làm cô kinh hải , chợt nỗi lên 1 dự cảm không lành .Vì chính ở 1 nơi gần giống ở đây cô đã quýt mất đi thứ duy nhất còn sót lại và quan trọng của cô.Cô khựng lại , không dám bước tiếp nữa, định chạy ra ngoài thì bị 1 bàn ta to lớn kéo mạnh vào trong.
Một loạt thuộc hạ thấp đầu cúi chào hắn:
-Ông chủ.
Sắc mặt hắn hờ hững bình tĩnh, không nói gì ngoài sự im lặng thủy chung.Các người dưới trướng hắn biết ý liền lễ phép chào rồi tự động thối lui.Trong gian phong được cách âm này, không còn thứ âm thanh cùng hình ảnh chập choạng, nhức mắt như ở bên ngoài nữa. Ánh sáng nhẹ dịu bao phủ lên hắn, cả thân hình cao lớn dường như vẫn còn vương hơi lạnh trời tuyết. Bộ âu phục thẳng thớm cùng chiếc áo ba-đờ-xuy càng tôn lên vẻ anh tuấn của hắn, lại thêm chiếc cravat đồng màu làm toát lên khí chất vương giả ở hắn. Hắn thong thả cởi áo khoác ngoài ra , vứt qua 1 phía .Hắn buông tay cô ra, ngồi vào ghế sa lon , sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh :
-Ngồi.
Cô trong lòng nhận thấy có điều gì không ổn ở đây , thấp giọng nói:
-Không cần…tôi.
-Ngồi.
Hắn lặp lại 1 tiếng, giọng nói tràn đầy vẻ ra lệnh.
Cô lo sợ ngồi xuống nhưng cố cách hắn 1 khoảng nhất định.Hắn rót rượu vào 2 ly rồi đưa tới trước cô 1 ly , hắn 1 ly, lạnh lùng nói:
-Uống.
Cô chỉ có thể uống được 1 ít rượu nếu vượt quá 2 ly cô sẽ say mất thôi.Cô nhăn mặt , đưa tay nhận lấy ly rượu được rót đầy uống cạn 1 hơi.Xong cô đặt chiếc ly giờ đã trống trơn xuống , khó khăn mở lời:
-Tôi …không uống được nữa.Xin….
-Tiếp.

Hắn lạnh nhạt thốt ra câu tiếp theo, rồi lại rót đày rượu vào ly cô.
Biết mình không có khả năng chống lại lời của hắn cô đành căn răng nhận nốt ly rượu tiếp theo.
-Nữa.
Cứ thế, nó như 1 cục diện xoay vòng, cô cú uống còn hắn chỉ lạnh nhạt ra lệnh cho cô.Rốt cuộc cô say mèm , gục khuôn mặt lên bàn .Còn hắn khẽ đảo mắt nhìn lên người con gái giờ đã say không biết trời đất gì, rồi tự mình uống rượu .Vĩnh Phong khẽ mỉm cười, đưa ly rượu đang bị sóng sánh trên tay nhìn thật lâu rồi lặng lẽ nói :
-Hôm nay có vị đắng mất rồi.Không không thú vị chút nào.Chán ngắt.
Hắn tiếp tục uống , uống mãi như thế nhưng không hề cảm thấy cơn say ập đến với hắn.Vì sao ư? Có lẽ đối với hắn, rượu đã ngấm sau vào từng mạch máu của hắn, chính nó nuôi sống hắn và đưa hắn tới thế giới đầy dơ bẩn này.Hắn muốn mình sẽ được say,sẽ được 1 lần nhưng không thể, mãi mãi là không thể.
Hắn hít sâu 1 hơi , dùng ánh mắt lạnh băng đảo qua cô 1 lần nữa , sau đó không nói gì chỉ lẳng lặng mặc áo khoác, cúi người ôm cô rời đi.
Cô thức dậy cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chán chường , người vô lực mà dựa vào thành giường, ngáp dài 1 tiếng.Mẹ cô đẩy cửa đi vào rồi tặc lưỡi nhìn cô buông 1 câu:
-Qúa bê tha, aiza….Con dậy được rồi đấy.Làm gì mà tối qua uống say dữ vậy, may mà có cậu bạn trai của con đưa về đấy.
-Dá?
Cô mở tròn mắt, ngẩn người nhìn mẹ.
-Gì mà con ngạc nhiên quá vậy? Thì hôm qua không phải thằng gì nhỉ? À! Vĩnh Phong bế con về thì còn ai vào đây! Con còn ngủ mớ đó hả? Dậy đi, ra xem coi có ai gửi bưu phẩm cho con đó.Mẹ để ở phòng khách đó.
-Bưu phẩm hả mẹ! Vâng.Con dậy ngay đây.

Cô còn muốn hỏi thêm về cái hành động quá sức kì lạ của hắn vào tối qua với mẹ nhưng nghe đến bưu phẩm của ai đó gửi cho cô thì cô quên bén đi, vội tung chăn , vùng chạy vào làm vệ sinh cá nhân.Chưa đầy 5p , cô đã lao nhanh ra phòng khách để xem cái bưu phẩm đó của mình.
Một chiếc hộp mau xanh dương được bọc ngoài 1 cái nơ to đùng màu đỏ.
-Gì vậy nhỉ? Ai mà gửi mình thứ này đây!lạ.
Cô tự nhủ rồi cũng tiến tới đem hộp bưu phẩm bê vào phòng mình.
Cô đặt cái hộp đó xuống bàn rồi ngắm nó vài lần .Xong rồi chậm rãi, từ từ mở cái hộp đó ra.Cô vừa mở, miệng vừa càu nhàu:
-Ai lại đi tặng mà lại chả có 1 cái thiệp ghi tên tuổi gì cả! Thật là.
Nhưng chợt cô khựng người lại , mắt mở to nhìn vào thứ ở trong chiếc hộp.Một thiệp mời màu hông của ai đo để trong chiếc hộp này.Cô khó hiểu, do dự giây lát rồi đưa tay lấy tấm thiệp đó ra .Cô chợt ngây người, hô hấp như bị ngưng trệ, tay vô thức mà đánh rơi tấm thiệp làm rơi xuống nền nhà.Cả người cô run lên từng hồi, cô lấy tay ôm mình lại nhưng vẫn thế.Đôi môi hồng của cô run rẩy , hàm răng nghe rõ sự va chạm , lập cập đánh vào nhau không thôi.Cô lấy hết dũng khí nhặt tấm thiệp đó lên.Một cái tên, chỉ 1 cái tên:Hoàng Việt Long.Ánh mắt cô dại đi, thẩn thờ nhìn hàng chữ được ghi trên tâm thiệp màu hồng ấy.Một trái tim thật to được khắc công phu lên đo, nó chính là thiệp mời dự lễ cưới của 1 người cô đã cố lãng quên.Cô đã cố , đã từng muốn thế nhưng mãi mãi không thể làm được.Anh ta đã từng là người cô yêu, có thể yêu hết cuộc đời này, dùng hết nó để có thể ở gần người tên Long này.Nhưng chính sự yếu đuối, ích kỉ cùng niềm tin vào tình yêu , nó đã giết chết tất cả.Đã từng ai hỏi cô:” Cô hận anh ta không?”
Cô sẽ trả lời 1 từ-đó là hận.Vì quá yêu vì quá tin để rồi sự đau khổ, tiềm thức ấy dằn xé trái tim cô và bây giờ chỉ còn lại 1 con người sống bằng từ hận này.Người ta nói rằng : Yêu và hận là hai thứ luôn song song với nhau .Cô đã không tin và phủ nhận nó nhưng khi cô biết được thế nào là sự thật cùng phản bội thì tất cả đã không còn gì.Đúng, tình yêu và thù hận mãi mãi như thế và chính cô cũng thế.
Tiếng điện thoại vang lên cắt ngang dòng riêng tư của cô.Cô thất thần , ngó nghiên nhìn vào cái tên hiện lên trên di động, chậm rãi cô ấn nút nhận cuộc gọi, ngay sau đó một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô:
-Cậu ….không sao chứ?
-“..”
-Phương à, Cậu trả lời mình đi!
-“..”

-Mình biết cậu đang như thế nào.Mình biết điều đó, chờ mình, chờ mình nhé.Mình sẽ tới bên cậu ngay.
Đáp lại chỉ là sự trầm mặc , khuôn mặt đờ đẫn của 1 người.Cô khẽ tắt máy, nhắm mắt an thần và cũng từ đó dòng nước mắt đã trào dâng cả ở trên gương mặt cô và chính tận sâu trong lòng cô.Nó đau, nhói lên như vậy.Cô trượt người dần rồi ngồi xuống hẳn, lưng khẽ tựa vào bức tường lạnh lẽo để cảm nhận thấy từng đợt co rút liên hồi của trái tim.
‘Rầm”
Cánh cửa phòng bật mở, Thanh Vũ lao nhanh vào đau lòng nhìn cô với khuôn mặt ngây dại, ánh mắt vô hồn không cảm xúc.Anh ôm cô thật chặt vào lòng , sự bất an lấn chiếm làm anh hiện lên tia sợ hãi, vội nói:
-Cậu đừng khóc.Cậu đã hứa với mình rồi mà.Đừng khóc nhé.Mình cầu xin cậu, cậu xin cậu.Đừng như vậy.
Cô vẫn cứ thế, sụi lơ nằm trong lòng anh , không để tâm đến lời nào bên tai mình.
Tình trạng ấy diễn ra cho đến khi cô đột nhiên đẩy nhẹ anh ra, khẽ cười nhưng nó lại càng làm cô trông thật thương tâm hơn.Cô vỗ nhẹ vào vai anh rồi nhỏ giọng nói:
-Mình không khóc, mình đã hứa với cậu rồi mà.Phải không?
-Ừ.Đúng vậy.
Anh ngạc nhiên giây lát vì hành động bất ngờ đó của cô rồi cũng trấn tĩnh, nhìn sâu vào mắt cô đáp.
-vậy tốt, giờ mình cần phải đi.À không cần cậu đi cùng mình đâu.Mình…không muốn.
Cô đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn anh khẽ nói:
-Cậu không đi có được không?
Vũ giữ cánh tay của cô lại, lo lắng hỏi.
Cô khẽ cười gượng, lắc đầu đáp:

-Mình không sao.Sớm muộn gì cũng phải đối diện với nó thôi mà.
Cô nhíu mày , cười cười trêu anh:
-Này, không phải nhờ có điều đó mà cậu và mình mới như bây giờ hay sao! Nếu không có lẽ cho đến giờ mình cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của cậu.
Cô lặng lẽ xoay người rời đi , bước từng bước trong cơn mưa cuối đông.
Anh nhắm nghiền 2 mắt lại, khẽ thì thầm với chính mình:
-Em có biết , dù không xảy ra việc đó thì anh cũng sẽ cố tìm được em.
Cô chào mj và dì một tiếng rồi bước ra ngoài.Cô đến 1 salon thời trang cố tình chỉnh chu lại bản thân.Sau 1 tiếng đồng hồ , cô đứng dậy nhìn mình trong gương thấy đã ổn vội cảm ơn rồi xoay người rời đi.Cô dừng lại ở giưa đường đông người qua lại, khẽ ngước lên nhìn chiếc ô màu trắng mà cô vừa mới mua .Tiếng mưa rơi tí tách, từng hạt từng hạt nhỏ lên nó.Nó tạo ra âm thanh vui tai nhưng giờ đối với cô , nó lại làm tinh thần cô chùn xuống, khó có thể thoát ra được.
Cô đi tiếp và đứng trước khách sạn lớn nhất cả nước Come On.Cô cất dù rồi chậm rãi ước vào đại sảnh .
-Xin mời vào.
Một cô nhân viên khách sạn được phân công đưng để chào khách tham dự lễ cưới.Cô khẽ gật đầu , nhất thời do dự giây lát nhưng cố hít sâu rồi thong thả từng bước đi vào.
Cô nhìn những vị khách sang trọng đang ở trong hội trường.Một lễ cưới xa hoa, lộng lẫy và hào nhoáng.Nó hoàn toàn trái ngược với ước mơ của cô-một lễ cưới đơn giản chỉ cần đủ nghi thức và …chỉ cần có anh.Từng là thế và hiện tại nó lại mâu thuẫn với cô như thế.Cô lùi dần về 1 góc khuất của hội trường, không quan tâm những lời nói xung quanh, bỏ mặc những sự việc , nhwungx con người đó , trong ánh mắt chỉ tồn tại 2 còn người đang tiến tới cạnh cô từ lúc nào không hay.Một trong số đó là…Anh….Người đã từng không thể thiếu trong cuộc sống của cô, từng là thế.
Long cùng vợ bước từng bước đến trước mặt cô.Trái tim cô như đang bị dằn xé từng mảnh, đau đớn….thật sự là rất đau.Lòng cô chợt tê tái, lạnh lẽo đến tột cùng.Cô gượng cười, tỏ ra không có gì đang xảy ra đối với mình nhẹ giọng nói:
-Chúc mừng hai người.Hai người thật xứng đôi.
Thanh âm khàn khàn, run run đang cố kìm nén những giọt nước mắt đau khổ không tuôn rơi.Cô khó khắn lên tiếng:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.