Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn

Chương 11


Bạn đang đọc Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn – Chương 11

Hắn tựa người trên thành lan can , thầm nghĩ:
-Đó chỉ là sự thương hại bất chợt đối với cô ta mà thôi.
Hắn tự nói với mình như thế, đôi mắt khẽ nhìn ra không gian bên ngoài , chỉ còn là một màu đen tĩnh lặng mà thôi.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trong trạng thái thiếu ngủ trầm trọng.Đến lúc cô tỉnh táo hẳn thì lại kinh ngạc khi nhìn thấy hắn đã ngồi trên chiếc ghế đặt trong phòng cô.Cô lắp bắp lên tiếng:
-Sao..sao.. anh…vào đây? Ai..cho..cho anh vào đây hả? Mau ra ngoài .
Cô vừa nói vừa dùng tay chỉ ra hướng cửa tỏ ý muốn đuổi hắn đi.Nhưng ngược lại với tư thế hùng hổ của cô, hắn chỉ cười nhạt rồi trầm giọng nói:
-Tôi cho cô 10p sau đó thì đi cùng tôi đến sân bay.
Cô chưa kịp trả lời thì hắn đã đứng dậy rời đi.Cô ngẩn người 1 lát rồi cũng quyết định lao người vào phòng vệ sinh .Đúng 10p sau , cô như lời hắn nói đã có mặt ở phòng khách .Hắn đang nhàn nhã đọc bào, uống trà còn cô thì hớt ha hớt hải , dùng hết tốc độ mình cô để nhanh chóng diện kiến hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, lạnh giọng nói:
-Đi thôi.
Hắn nói xong, thong thả quay người bước đi bỏ mặc cô ở phía sau.Cô thấy thế bèn lẽo đẽo chạy theo sau hắn.Hai người lên xe rồi hướng sân bay mà đi.Xe dừng lại ở trước cổng sân bay.
-Xuống xe.
Hắn ra lệnh cho cô.
Cô luống cuống xuống xe rồi nhìn hắn khó hiểu.
Hắn kéo tay cô đi vào bên trong đại sảnh.Mọi người đi qua đều dừng lại, ánh mắt kinh ngạc có, ngưỡng mộ có , ganh tỵ cũng có.Ngưỡng mộ, kinh ngạc là bởi vì khi bắt gặp một người hoàn mỹ, tuấn tú và mạng vẻ lạnh lùng, vương giả như hắn.Còn ganh tỵ là bởi vì một cô gái bình thường như cô lại có thể sánh vai cùng hắn đi trong đại sảnh của sân bay này.
Cô khó chịu, cố cúi đầu xuống thấp bước nhanh về phía trước.Bỗng nhiên hắn lên tiếng:
-Lát nữa hãy vào vai một người bạn gái của tôi.
Cô vô cùng kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn hắn, hỏi:
-Tại sao?Sao tôi lại phải làm như vậy?
-Nếu cô muốn có gì chuyện gì không tốt xảy đến với họ thì cứ chống đối lại lời tôi.
Hắn lạnh lùng nói với cô.Cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ của hắn khẽ vòng qua eo cô, kéo cô sát lại người hắn mà đi.Ban đầu cô cố giãy dụa ra khỏi nhưng sau rồi cũng cố chịu đựng, cắn chặt môi, ra vẻ nhu thuận đóng vai người yêu của nhau.
-Nhã Phương.
Cô nghe tiếng ai gọi mình liền quay đầu tìm kiếm giọng nói đó.
-Ở đây.
Đó là Thanh Vũ, anh đang cố vẫy vẫy 2 tay để cô có thể nhìn thấy.
Cô mỉm cười nhìn anh , định chạy tới phía anh thì bị cánh tay đang ôm mình giữ lại, trầm giọng nói:
-Cô đang định làm gì vậy?
Cô trừng mắt nhìn hắn rồi lại nhìn sang chỗ Thanh Vũ đang đứng.
-Đi tới đó.
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng đưa cô tới chỗ Thanh Vũ.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên , ánh mắt mang vẻ giễu cợt nhìn Thanh Vũ, đưa tay ra trước mặt anh tỏ ý chào hỏi:
-Chào anh.
Thanh Vũ khó chịu giơ tay về phía trước bắt lấy bàn tay của ai đó đang cố ý truê đùa mình.Anh cộc lốc đáp:
-Chào.
Xong anh nhìn sang cô , ôn nhu hỏi:
-Sao cậu đến đây vậy? Hay là cậu biết hôm nay mẹ và dì An về.
Anh khẽ mỉm cười .
-Ừ.Mình tới đây đón 2 người đây.Vui quá, có cả cậu ở đây.hì hì.

Cô cười tươi đáp lời.
Thanh Vũ chợt nhíu mày nhìn về hướng Vĩnh Phong, hỏi tiếp:
-Nhưng mấy hôm nay cậu đã đi đâu vậy? Mình tìm cậu khắp nơi đấy!
Bỗng nhiên Phong cười lạnh 1 tiếng, đáp lời trước cả cô:
-Ồ! Thật vậy sao? Anh thật sự không biết cô ấy ở đâu hay là có ý khác?
Thanh Vũ lúng túng trước câu đả kích của hắn, ánh mắt hằn những tia máu nhìn chằm chằm vào Vĩnh Phong.
Trái lại với anh, ánh mắt của Phong lại mang ý cười cùng thỏa mãn mà nhìn ngược trở lại Thanh Vũ.
-Thôi thôi.Máy bay hạ cánh rồi đấy! Chúng ta đi thôi.
Cô xen ngang 2 người họ lúc này, cười cười nhìn họ.
Hai người không ai nói gì nữa, xoay người chờ ở khu vực đợi người thân.
-MẸ, DÌ….
Phương bất ngờ hét lên rồi chạy thật nhanh đến 2 người phụ nữ đang kéo vali của họ.
Cả ba vui mừng ôm nhau cười rạng rỡ.
-Ôi!con gái của mẹ.Mẹ nhớ con quá.Nào, để mẹ nhìn xem con của mẹ thế nào nào?
Ngườ mẹ vừa nói vừa kéo cô xoay qua đủ hướng nhìn xem cô thế nào.Dì An đứng bên cạnh khẽ cười, vỗ nhẹ vào vai chị mình:
-Chị à! Nó khỏe mà.giờ chúng ta về nhà đã rồi nói tiếp nhé!
-Ừ Ừ.Đúng vậy.Chúng ta về thôi nhà thôi con.
Bà vui vẻ ôm đứa con gái vào lòng, miệng luôn mỉm cười.Bà bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía 2 người đàn ông cao lớn, tuấn tú đang đứng trước mặt mình.Một người lạnh lùng, còn người kia thì không ai khac-Thanh Vũ người bạn thân của con gái mà bà đã biết từ lâu.
-Trơi, ai thế này.Thanh Vũ đó hả? Con cũng đến đón dì đó hả?
Anh cười hiền gật đầu rồi đáp:
-Vâng ạ.Lâu quá con mới gặp lại 2 dì ạ.Con xin lỗi 2 người.
Dì An tiếp lời, đôn hậu nói:
-Có gì mà con xin lỗi 2 người chúng ta chứ! Hôm nay con đón 2 chúng ta là chúng ta vui lắm rồi.Nhưng còn ai đây?
Dì An liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Thanh Vũ.Vĩnh Phong chậm raĩ bước đến, lên tiếng chào:
-Chào 2 dì .Con là Trịnh Vĩnh Phong-bạn trai của Nhã Phương ạ.
Bà Tuyết và Dì An đều bất ngờ về câu giới thiệu đó.Kể cả Thanh Vũ cũng vậy.Anh mím chặt môi, nhìn về phía cô nhưng cô chỉ biết cúi đầu im lặng.
Rồi đột nhiên cả hai người lớn bật cười , nhìn Vĩnh Phong sau đó lại nhìn cô , hài lòng nói:
-Tốt.Chuyện này để sau nói tiếp.Chúng ta về thồi.Cậu cũng đi cùng chứ?
Bà Tuyết lên tiếng hỏi Vĩnh Phong.
Hắn nhẹ giọng đáp:
-Thưa không !Lần sau cháu sẽ xin phép được đến thăm 2 dì ạ còn hôm nay cho chau xin thứ lỗi vì có chút việc bận nên phải đi gấp .
Dì An gật gật đầu rồi nói:
-Không sao.Cậu cứ đi làm việc của mình đi.Lúc nào rãnh thì đến thăm 2 chúng tôi và cả …con bé này nữa nhé!
Dì An kéo tay Nhã Phương lại gần, nháy mắt với Vĩnh Phong.Hắn khẽ cười gật đâu rồi xin phép đi trước.Hắn đi khỏi rồi nhưng cô vẫn cứ ngây người ra.Lý do vì sao ư? Chỉ có thể là 1 điều…đó ..chính là nụ cười lúc nãy của hắn.Cô nhận thấy đó là nụ cười đúng nghĩa của hắn, không 1 chút giả tạo nào.
nói thật là Đan cứ ém cái bí mật này hoài cũng khổ lắm…mún cho cả nhà bít liền á nhưng đành cúi đầu thứ lỗi m.n rùi… …mà nam chính sẽ bá đạo hơn nữa đấy nhé, lạnh lùng, tàn nhẫn và 1 chút gì đó đáng yêu xuất hiện thi thoảng ở con người này…cùng đón xem nhé!
Sơ lược chap típ theo nhé:
-Anh đưa em đi đâu thế?
-Chỉ là muốn em thoải mái thôi.

-Ồ, thật nhiều hạc giấy.
Hạc giấy…hạc giấy….nó là gì trong nét chữ mờ nhạt này.
****
-chào cô, đã lâu không gặp.cô…còn nhớ tôi không?
Một cô gái trạc 22 tuổi khinh thường nhìn cô.
-Xin hỏi cô là ai? Thanh Vũ đâu?
-Anh ta hả? Nói sao nhỉ! Tôi …không muốn nói cho cô biết.
Khóe môi cô ta khẽ nhếch lên, ánh mắt căm phẫn rơi trên người cô.
*****
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ cõng cô đi tới căn phòng.Hắn đứng đầu giường nhìn người con gái đang bất tỉnh, khuôn mặt tái nhợt đi, hơi thở yếu ớt.
——
Một cuộc gặp gỡ bí mật của 2 người trong 1 căn phòng kín.Một tiếng cười lớn vang lên trong căn phòng cùng 1 lời nói để lại:
-Anh đừng quên giao ước của chúng ta.Và mục đích…mà anh cùng tôi đến bây giờ vẫn ngồi chung trên 1 con thuyền.Hãy nhớ lấy điều đó.Tôi và anh quá khứ, hiện tai và cả tương lai mãi mãi vẫn không có quyền lựa chọn hướng rẽ khác cho cuộc đời này đâu.
-Đi thôi con .
Bà Tuyết cười cười nhìn đứa con mình còn đang ngây ngốc vì chàng trai trẻ lúc nãy.Cả 3 người lên xe của Thanh Vũ để về nhà.Trên xe ngoại trừ Thanh Vũ chỉ mỉm cười mà không nói câu nào thì không có gì phải để tâm nữa.Xe dừng lại trước cửa nhà cô, mẹ và dì hớn hở xách vali đi xuống nhưng bị anh dành lại đem vào trong nhà.Vừa bỏ vali xuống, anh xoay đầu , khẽ nói với mẹ cô:
-Dì ơi! Dì cho con mượn Phương hôm nay nhé!! Hết hôm nay con sẽ hoàn trả lại cô ấy cho Di nhé!
Anh cười nhẹ , ánh mắt nài nỉ nhìn mẹ cô.
Bà Tuyết phì cười, nháy mắt nói với anh:
-Con cứ tự nhiên.Mà nhớ là dì chỉ cho con mượn tạm ngày thôi đó nhé! Tối nhớ đưa nó về sớm.
-Vâng.Con hứa.
Anh đáp gọn lẹ , cúi đầu chào tạm biệt mẹ cô và dì rồi kéo tay cô đi ra ngoài.Cô cứ ngây người, tròn mắt nhìn anh ,chưa kịp hỏi gì đã bị anh lôi xềnh xệch lên xe từ lúc nào.
Anh cúi người gài dây an toàn lại cho cô làm cô bất ngờ, mặt đỏ ửng lên vì hành động tự nhiên đó của anh.Anh nhìn cô khẽ cười, xoa đầu cô , ánh mắt dịu dàng, ấm áp nhìn sâu vào mắt cô:
-Đi với mình đến 1 nơi nhé!
Cô vô thức gật đầu, mắt vẫn không thôi nhìn anh .Anh bĩu môi, nhìn rồi trêu cô:
-Mình biết mình đẹp trai ..nhưng cậu cũng không cần thể hiện rõ như thế đâu, Phương à!
Cô sực tỉnh, mặt càng đỏ hơn, lấp liếm lên giọng nói:
-Cậu tự kỉ quá đấy! Mình nhìn cậu hồi nào? Mình mà thèm nhìn cậu hả?
Anh bật cười lớn, nhún nhún vai nói:
-Mình đâu có nói cậu nhìn mình đâu! Cậu tự nhận mà.
Cô “hừ” lạnh 1 tiếng, ngoảnh mặt ra phía khác, không thèm nhìn anh.
Anh ho nhẹ vài tiếng rồi thong thả lái xe đi.Cô vì còn tức anh nên dù không muốn cái khoảng im lặng này nhưng cũng đành nuốt nghẹn, nhịn đi.Cô tự nhủ:
-Ừ.Cứ cười đi.Cậu mà không lên tiếng trước thì mình cũng không thèm.hừ.
-Còn giận mình à!
Đột nhiên anh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.Cô khẽ liếc sang anh 1 cái rồi lạnh giọng nói tỏ vẻ còn giận:
-Mình đâu nhỏ mọn như cậu nghĩ.
Khóe môi anh kẽ nhếch lên tạo ra 1 đường cong hoàn hảo,thong thả nói:

-Cậu và hắn …người tên Vĩnh Phong đó đang yêu nhau à!
Cô kinh ngạc nhìn anh, không biết trả lời như thế, nói thật hay là…
-Cậu cứ nói đi.Mình không trách gì cậu đâu!
Câu nói đó có vẻ như không có vấn đề gì nhưng cô biết nó không đơn giản chỉ dừng lại ỏ việc anh không trách gì cô.Cô buồn buồn trả lời:
-Ừ.Nếu cậu nghĩ như vậy cũng đúng mà không nghĩ như vậy cũng đúng.
-Không thể nói ra sao?
Anh nói với cô nhưng mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Cô chần chừ 1 chút rồi gật đầu coi như đã đáp lời anh.Và thế khoảng lặng lại bao trùm cả 2 người .
5p
10p
15p
…..
30p.
Cô cảm thấy không thể cứ im lặng mãi thế này liền càu nhàu:
-Này, đã nửa tiếng rồi đó, cậu không định nói chuyện với mình dù là nửa câu sao?
-Không.
Anh lạnh lùng trả lời.
Cô bực mình muốn xuống xe ngay lập tức nhưng đành nhịn , thở ra rồi ngồi yên không nói gì nữa.
Tiếng điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt hiện tại.Anh nhíu mày , khó chịu nhìn tên của người gọi tới .Anh vứt điện thoại ra ngoài cửa kính và tiếng reo cũng theo đó mất đi bất ngờ.Cô giật mình, khó hiểu hành động cùng thái độ cáu kỉnh đó của anh.
-Sao cậu không bắt máy? Người ta gọi cậu lỡ như…
Chưa để cô nói hết câu, anh đã lạnh lùng trừng cô một cái.Cô biết điều vội cụp mắt xuống, ngoan ngoãn ngồi im.
-Đến nơi rồi.Xuống xe hay để mình ôm cậu ra khỏi xe?
Anh thờ ơ hỏi.
Cô bối rối, vồi vàng xua xua tay nói:
-Không, không cần.Mình..tự xuống.
Thấy lông mày anh khẽ nhướng lên , cô liền bổ sung thêm 1 câu:
-À cái này phải nói là tự than vận động vẫn hơn.Hì hì.
Cô cười trừ nhìn anh,tay vô thức nắm chặt dây an toàn.
Anh nhìn thoáng qua tay cô rồi thấp giọng nói:
-giữ chặt dây thế sao xuống xe được?
Cô ngộ ra cái hành động ngu ngốc của mình liền nhanh chóng tháo dây ra rồi lao nhanh ra khỏi xe.Anh chỉ đành lắc đầu nhìn cô rồi cũng từ từ bước xuống xe.
Cô nhìn quang cảnh xung quanh mình, chỉ biết miêu tả bằng 2 từ -Hoang vu.
Cô xoay người đối diện với anh, thắc mắc hỏi:
-Đến đây làm gì? Có gì để xem đâu.
Anh cười nhạt , đáp lời:
-Sẽ có thứ để xem chứ! Đừng lo.Nào, đi với mình.
Anh vừa nói vừa kéo lấy tay cô đi về hướng ngôi miếu cũ.Phía sau ngôi miếu cũ này là lại có 1 ngôi nhà 3 gian màu xanh dương.
-Vào trong đi.
Anh nhẹ giọng nói.
Cô theo anh đi vào trong căn nhà nhỏ .Một thứ làm cô phải nagcj nhiên đó chính là sự trái ngược của ngôi nhà này với quang cảnh vắng vẻ, hoang vu ở phía bên ngoài. Nó không có gì gọi là nhà hoang cả, mọi thứ đều gọn gàng, sạch sẽ chứng tỏ 1 điều ở đây có người ở và còn được dọn dẹp rất ngăn nắp.Ngôi nhà pủ lên 1 không gian ấm áp, hơi ấm bất ngờ lan tỏa mọi ngóc ngách tâm hồn của con người.Cô vô thức đua bàn tay nhỏ nhắn của mình về phía chiếc chuông gió làm bằng sò biển.Nó phát ra những âm thanh rất vui tai mỗi khi một làn gió nhẹ thoảng qua.Cô như chìm vào không gian bình lặng, thư thái này nếu không vì tiếng nói gần sát bên tai mình thì có lẽ cô còn chưa thôi miên man cảm nhận sự yên bình nơi này.
-Đẹp không? Mình nghĩ ..cậu sẽ thích nên mình đã dẫn cậu đến đây!
Anh thì thầm vào tai cô.Cô mỉm cười , nhỏ giọng nói:
-Mình rất thích.Cám ..
Anh dùng ngón tay đặt trên môi cô ngăn không cho cô nói từ mà anh không muốn nghe.

-Đừng nói từ đó với mình.Chỉ cần cậu thích mà thôi.
Bất ngờ tiếng nhạc because of you vang lên từ điện thoại cô, cô cuốn quýt lấy điện thoại, thè lưỡi , cười cười nhìn anh rồi nhấc máy:
-Alo.Tôi Nhã Pương nghe.
Giọng nói lạnh lùng cố hữu của hắn không thể lẫn vào ai đột nhiên truyền đến tai cô:
-Rời khỏi ngôi nhà đó và trở về nhà cô nhanh cho tôi.
Cô bực mình, lớn tiếng nói lại:
-Sao tôi lại phải nghe lời anhchứ?
Hắn gằn từng chữ, đè thấp giọng ra lệnh cho cô:
-RA –KHỎI-NƠI-ĐÓ.NGHE RÕ CHƯA?
-Anh…
Cô chưa nói hết lời đã bị Thanh Vũ đứng ở bên cạnh giật lấy điện thoại ném đi.Điện thoại bị lực ném mạnh vào tường nên bể nát ra ngay sau đó.Cô kinh ngạc xoay người hỏi anh:
-Cậu sao..
Trước mặt cô ường như không còn nhìn thấy thân ảnh cao lớn của anh nữa, chỉ toàn một mảng đen ,trắng cứ mờ nhạt, mơ hồ quanh cô.Cô ngất đi , nằm dài trên sàn nhà lạnh lẽo.Thanh Vũ thấy vậy định lao ra đỡ cô nhưng bị một cánh tay chặn lại, lạnh lùng nói:
-Cẩn trọng trong cách hành động bồng bột của anh.Đã hết việc của anh, còn bây giờ là tôi.Đi đi.Tôi sẽ đưa cô ta về đúng giờ như anh nói.
Bàn tay anh nắm chặt thành quyền, mắt vẫn không hề dời khỏi người con gái đang ngất đi trên nền nhà lạnh .Một lúc sau, anh thả lỏng bàn tay ra, hít mạnh vào 1 hơi, xoay người dứt khoát rời đi.
Người lạ mặt xuất hiện ở đây không ai biết đến con người thật của cô ta.Cô ta là ai, và vì sao lại có mặt ở đây.
Cô ta nhìn bóng dáng Thanh Vũ dần khuất đi, liền đảo mắt nhìn cô gái trước mặt mình giờ đã ngất lịm, không ý thưc được gì.Khóe miệng cô ta dần lộ ra 1 nụ cười nham hiểm và tà mị không lường trước được.
Cô tỉnh dậy, lắc nhẹ đầu cố nhìn kĩ mọi thứ xung quanh mình.Cô lờ mờ nhớ ra những việc xảy ra đột ngột lúc nãy.Cô thầm nghĩ:
-Thanh Vu đâu rồi, tại sao hắn ta lại gọi điện ra lệnh cho cô rời khỏi ngôi nhà đó. Và vì sao…ôi đầu đau quá!Nhưng…vì lý do gì cô lại ngất đi thế này.
Cô nhìn lại những thứ xung quanh mình hiện giờ, cô hốt hoảng nhận ra đây không phải là nơi cô đặt chân đến cùng Thanh Vũ.
Cô loạng chọạng đứng dậy, dầu óc vẫn còn choáng váng không thể nhìn rõ mọi thứ.Cô đi lên bậ thang để lên tầng trên.Cô quan sát xung quanh không hè thấy anh, cô lên tiếng gọi:
-Vũ, cậu ở đâu? Mau ra đây đi.Mình không muốn chơi trò này đâu!
Cô bước vào một căn phong không có cánh cửa.
-Hạc giấy.Sao ở đây nhiều thế nhì!
Cô khó hiểu nhìn những con hạc nỏ bé được gấp bởi 1 người nào đó treo lơ lửng ở mọi nơi trong căn phòng.Cô nhún nhún vai định xoay người rời đi.Nhưng không biết vì cái gì ,cô dừng bước nhìn xéo qua 1 góc trong căn phòng.Một bức ảnh rất lớn, trên đó là hình 1 cô bé đáng yêu đang nằm ngủ trong vòng tay 1nguoiwf phụ nữ xinh đẹp như 1 nữ thần.Cô cứ nhìn vào bức ảnh đo rồi vô thức đưa tay lên giữ chặt lòng mình, khẽ nhíu mày nói:
-Đau…
Bàn tay còn lại của cô chạm vào mặt bàn bên cạnh cô.Có thứ gì đó chạm vào tay cô, cô vội nhìn xuống xem thử-một con hạt bằng giấy to bằng một quyển sách.Cô nhẹ nhàng cầm con hạt đó lên, đột nhiên một dòng chũ mò nhạt hiện ra ở bên phải của con hạc.
-hạc giấy…hạc giấy…Tặng chị yêu của em…
Cô nhìn chằm chằm vào nét chứ mờ nhạt trên con hạc rồi lại liếc nhìn bức ảnh ở phía trên.
Bât ngờ giọng cười lớn của 1 người làm cô giật mình, quay đầu nhìn phía sau mình.Một giọng nói trong trẻo chào cô:
-Chào cô, đã lâu không gặp….còn nhớ tôi không?
Một cô gái trạc 22 tuổi khinh thường nhìn cô.
Cô nhướng mày nhìn cô gái đó, không hề có cảm giác đã từng gặp qua cô gái này.Cô gượng xười nhìn cô ta, khẽ đáp:
-Tôi nghĩ cô nhận nhầm người rồi.Tôi sao có thể biết cô được.Tôi..chưa bao giờ gặp cô.
-Vậy sao.Thật đáng buồn.Cô làm tôi buồn quá đi.
Cô ta cười cợt , mỉa mai cô.
Cô cố duy trì nét cười trên gương mặt mình, hỏi tiếp:
-Vậy xin hỏi cô là ai? Và cô..có thể cho tôi biết Thanh Vũ đang ở đâu không?
-Anh ta hả? Nói sao nhỉ! Tôi…không muốn nói cho cô biết.
Khóe môi cô ta khẽ nhếch lên, ánh mắt căm phẫn rơi trên người cô.
-Cô …đã thấy những thứ bên trong căn phòng này, phải không?
Cô ta bước từng bước đến gần cô, chẳng mấy chốc đã đứng đối diện cô ở cự li rất gần, khẽ thì thầm vào tai cô:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.