Boss À Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!

Chương 34


Bạn đang đọc Boss À Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy! – Chương 34


Chu Nhất Dương lúc nhỏ sức khỏe không tốt, hay ốm vặt nên năm cậu được 5 tuổi, bố cậu đã cho cậu đi học võ.

Ban đầu là để tăng sức đề kháng, rèn luyện thân thể, nhưng dần dà, ông phát hiện Chu Nhất Dương cũng rất có thiên phú trong việc này.
Cậu học võ rất nhanh, mỗi ngày còn đều chịu khó dậy sớm luyện võ.
6 tuổi, Chu Nhất Dương được gửi đến lớp học võ của ông nội Tô Tiểu Bắc.
Ông nội Tô Tiểu Bắc là võ sư nổi tiếng, ban đầu con trai ông, chính là bố của Tô Tiểu Bắc, muốn theo nghiệp cha nhưng ông không đồng ý.

Vì vậy, bố Tô Tiểu Bắc mang theo kì vọng của cha đi học trường luật và trở thành một thẩm phán giỏi.
Rồi bố của Tô Tiểu Bắc trở thành ông trùm của Iris từ năm Chu Nhất Dương đến theo ông nội Tô học võ.
Vậy nên, Iris đã theo Chu Nhất Dương suốt trong những năm tháng ấu thơ.

Và đến khi cậu 15 tuổi, đã quyết định gia nhập Iris.
Ban đầu khi mới gia nhập băng nhóm, Chu Nhất Dương còn khá e dè, ngại ngùng vì cậu là thành viên nhỏ tuổi nhất của Iris.

Mà trong băng, ai cũng có vẻ lạnh lùng, khó gần.

Mỗi khi có nhiệm vụ, Chu Nhất Dương đều chỉ cố gắng làm tốt phần của mình, không giao lưu với ai cả.

Cho đến một ngày, có một chị gái trong băng nhóm tên là Thanh Nguyên, là con gái của nữ trùm đời trước, đã hỗ trợ Chu Nhất Dương trong một nhiệm vụ.
Thanh Nguyên lúc đó 24 tuổi, là một cô gái có tính cách và cả phong cách đều rất lạnh lùng.
Cô đã nói với Chu Nhất Dương rằng, Iris không hợp với cậu.
Mà Chu Nhất Dương hồi đó là một chú ngựa ham đấu đá, háo thắng nên đã chứng minh cho Thanh Nguyên thấy bản thân mình đủ xứng đáng để gia nhập Iris.
Đến khi cậu bị thương, Thanh Nguyên mới nói rằng nhìn cậu khiến cô ấy nhớ đến em trai đã mất của cô ấy, hi vọng cậu đừng làm chuyện gì nguy hiểm.
Kể từ lúc đó, Chu Nhất Dương coi Thanh Nguyên như chị gái của mình.
Thế nhưng, thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, năm Thanh Nguyên 25 tuổi, cô đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn xe liên hoàn.
Và người gây ra, chính là Hắc Mã.
Chu Nhất Dương lấy tên của Thanh Nguyên để đặt làm tên gọi riêng của cậu ở Iris.
Cậu muốn cái tên Thanh Nguyên sẽ sống mãi.
Trở lại hiện tại…..
Chu Nhất Dương đoán, chiếc xe BMW theo sát mình đằng sau, có thể là người của Hắc Mã.

Nếu như theo phong cách làm việc của chúng, thì ở chỗ rẽ đằng trước, sẽ có vài chiếc xe nữa lao ra.
Năm đó chúng đã gây ra vụ tai nạn liên hoàn cũng bằng chính cách thức này.
Chu Nhất Dương tăng tốc để đi đến chỗ ngoặt của đường quốc lộ.
Đúng như cậu dự đoán, có hai chiếc xe nữa từ phía trước đang lao đến.
Chu Nhất Dương không có dấu hiệu giảm tốc độ, ánh mắt cậu kiên định nhìn về phía trước.
Rất rõ ràng, 3 chiếc xe của Hắc Mã là nhằm vào cậu.

Chu Nhất Dương cười lạnh một tiếng, rồi khi cách hai chiếc xe phía trước một khoảng, cậu điều khiển chiếc Porsche bay lên, đi qua trần của chiếc xe phía trước.

Thoát khỏi vòng vây của bọn chúng.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hắc Mã.

Vì chúng đang tăng tốc, lại có chiếc xe của Chu Nhất Dương lúc bay qua chắn mất tầm nhìn nên mắt thấy sắp đâm vào người của mình, muốn phanh lại ngay cũng không kịp.
3 xe của Hắc Mã tự va chạm với nhau, Chu Nhất Dương đi phía trước, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy bọn chúng chắc đã đi chầu tổ tiên rồi.
3 chiếc xe va chạm mạnh với tốc độ nhanh, xe thì tan tác, người chắc cũng chẳng còn.
Hắc Mã chắc không biết, phong cách trả thù của Iris chính là, giết một thì phải đền ba.
Chu Nhất Dương gọi điện cho Tô Tiểu Bắc, làm sao chỉnh sửa đoạn camera giao thông trên đoạn đường quốc lộ này, chỉnh cho chiếc xe của Chu Nhất Dương biến mất, như chưa từng xuất hiện.

Vụ tai nạn sẽ biến thành vụ tự thanh trừ nhau, và Chu Nhất Dương sẽ thoát khỏi liên quan.
Gọi điện xong, Chu Nhất Dương vui vẻ lái xe đi gặp Phó Dật Thần.
Phó Dật Thần thấy Chu Nhất Dương đến thì vội gập tài liệu lại, còn sai người đi mua trà sữa cho cậu.
Chu Nhất Dương mặc dù lúc bước vào văn phòng của Phó Dật Thần có chút căng thẳng, nhưng cậu vẫn làm điệu bộ tự nhiên như mọi ngày.

Chân bắt chéo, một tay gác lên thành ghế sofa.
“Tôi vừa bảo người đi mua trà sữa, cậu còn muốn ăn thêm gì không?”
Chu Nhất Dương lắc đầu.
“Không cần phải vậy đâu, tôi uống trà bình thường là được rồi.

Uống trà sữa nhiều béo lắm.”
Phó Dật Thần nhìn cậu, cười sủng nịch.
“Cậu đâu có béo đâu, uống một chút thì có làm sao.”
Trái tim Chu Nhất Dương đập liên hồi sau khi nghe Phó Dật Thần nói.
Ai đó đến cứu cậu đi, Phó Dật Thần thả thính đúng là giết người ta mà.
Chu Nhất Dương đành chuyển sang chủ đề khác.
“Ừm, anh đến thành phố S là có việc ở đây hả?”
“Không, tôi đến thăm cậu.” – Phó Dật Thần dịu dàng nói.
Chu Nhất Dương nhất thời luống cuống, mặt cậu hơi ửng đỏ.
Aisss, chết tiệt!!!.
“Tôi, tôi cũng có đi lâu đâu mà, anh còn nhiều việc nữa, không cần thiết đâu.”
“Chúng ta là bạn bè mà, đi thăm cậu đương nhiên là việc cần thiết rồi.”

Bạn bè?
Ừ nhỉ, Chu Nhất Dương nghĩ, anh ta coi mình là bạn bè cơ mà, từ nãy tới giờ mình đớp thính của anh ta rồi ảo tưởng.
Nghĩ vậy, nhưng tâm trạng của cậu cũng hơi chùng xuống.
“Cậu giải quyết xong mọi chuyện rồi chứ?” – Phó Dật Thần hỏi.
“Ừm, xong rồi.”
“Vậy, ngày mai có thể cùng tôi trở về thành phố B được không?”
“Tôi chưa biết được, còn liên lạc với Tiểu Bắc nữa xem cậu ấy có về không, hai chúng tôi cùng về luôn.”
“À, được rồi.”
Nói chuyện một lúc thì trà sữa cũng được đem tới, Phó Dật Thần cắm ống hút vào cốc trà sữa rồi đưa cho Chu Nhất Dương.
Chu Nhất Dương, người vừa kêu uống nhiều trà sữa thì béo, nhưng giờ nhìn thấy trà sữa liền hút một hơi thật dài, hết luôn nửa cốc.
Hút một hơi xong cậu quay sang thấy Phó Dật Thần đang nhìn cái ống hút, cậu thử dò hỏi: “Này, anh có muốn uống không?”
Phó Dật Thần bình thường không ăn uống đồ ngọt, nhưng giờ lại đồng ý.

Anh nhận lấy cốc trà sữa từ tay Chu Nhất Dương, ngậm đầu ống hút mà cậu vừa hút qua.
Chu Nhất Dương thấy cảnh này, cậu lại được phen đỏ mặt.
Hình như, bọn họ vừa hôn nhau gián tiếp nhỉ?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.