Boss À Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!

Chương 29


Bạn đang đọc Boss À Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy! – Chương 29


Mặt Lương Mạnh hơi tái, rồi sau đó hắn ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.
Cuộc điện thoại này gần 15 phút.

Đến khi quay lại, hắn hơi lộ ra vẻ mặt đắc ý, ra hiệu cho đám người Chu Nhất Dương lên tầng nói chuyện.
“Tóm lại là anh muốn cái gì?” – Chu Nhất Dương không muốn dây dưa mãi với loại người này.
“Ở đây không có hai đứa em tao, nên tao sẽ thẳng thắn nói cho bọn mày việc này để bọn mày rõ.

Đầu tiên, bố tao đã chết, và đương nhiên từ lâu ông già đã chuẩn bị di chúc, nhưng đáng tiếc là không có phần của tao, nên hiện tại, tao trắng tay.

Bọn mày nói đúng, lúc đầu tao muốn gọi cảnh sát chỉ đơn thuần là dọa thôi, kể cả mấy đứa em tao muốn kiện, thì kiện chỉ tổ mất tiền, mất thời gian mà thôi.

Bù lại, nếu bọn mày đồng ý đi đánh quyền anh ở chợ đen, dù thua hay thắng, tao cũng có tiền, như vậy có thể bỏ qua không kiện.

Điều thứ hai, nếu như bọn mày không đồng ý, thì dù thế nào tao cũng sẽ đi kiện, và đương nhiên tao sẽ mất nhiều hơn, nhưng thanh danh của bọn mày cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Và hiện tại thì bọn mày kể cả có tội hay không, thì cũng không có gì để chứng minh đúng không? Và chẳng hạn như cảnh sát phát hiện ra điều gì bất thường trên xác bố tao, tao có đủ lí do để đối phó.


Tao đây là đang cho bọn mày cơ hội để lựa chọn mà thôi, nên vừa nãy để mặc bọn mày nói.”
(Ở đây đại khái là Lương Mạnh đưa ra 2 lựa chọn: một là đồng ý đi đánh quyền anh, hắn có tiền, và sẽ tha không kiện, hai là không đồng ý, thì bên Tiểu Hắc lại không có chứng cứ để chứng minh bản thân vô tội, hơn nữa thanh danh của cả băng nhóm cũng sẽ bị ảnh hưởng)
“Đánh quyền anh ở chợ đen? Tại sao nhất định phải là đi đánh quyền anh?”
Phải biết rằng, đối với Iris mà nói, đánh quyền anh ở chợ đen là điều cấm kị, nếu ai phạm phải sẽ bị đuổi thẳng cổ, nhưng Lương Mạnh này lại không chọn cách kiếm tiền khác mà lại dùng quyền anh.
Rõ là vừa nãy thì sợ báo cảnh sát, nhưng gọi xong một cuộc điện thoại thì lại hùng hồn như này.
100% là có kẻ khác nữa đứng sau chuyện này.
(Chỗ này có hơi rối trong tâm lí của Lương Mạnh.

Đúng là ban đầu hắn sợ báo cảnh sát thật, và khi đám người của Chu Nhất Dương dọa thì hắn sợ thật, nhưng khi gọi điện xong và có người đảm bảo, thì hắn mới dám đưa ra điều kiện).
“Sao? Có vấn đề gì à? Đây là cách kiếm tiền nhanh và bảo đảm nhất mà, dù bọn mày thua hay thắng.”
“Vừa nãy rõ là không dám báo, sao bây giờ lại có gan thế?” – Tiểu Hắc châm chọc.
“Tao không đùa nữa, có người bảo kê cho thì tại sao lại không dám.

Nhưng mà ít ra, tao vẫn cho bọn mày lựa chọn đấy thôi.”
“Cho chúng tôi thời gian để suy nghĩ, rồi chúng tôi sẽ đưa ra câu trả lời.”
“2 ngày.”
Chu Nhất Dương đồng ý rồi dẫn người về.
Bây giờ nhiệm vụ trước mắt là phải khôi phục lại đoạn camera khi xảy ra vụ việc vào tối qua.
Nhưng khi vừa về căn cứ của Iris ở thành phố S thì nhận được cuộc điện thoại.
Hai thiên tài máy tính của thế giới, đều là thành viên của Iris, đã bị tai nạn giao thông.
Camera không đơn thuần là bị lỗi, mà còn được cài mật mã nữa, không phải hacker nào của Iris cũng phá giải được.
Vậy là người có khả năng có thể khôi phục camera nhất thì lại bị tai nạn.
Xâu chuỗi lại các sự việc.
Đầu tiên là Tiểu Hắc đi làm nhiệm vụ, sau đó thấy ai đó dùng con dao của mình để gây án.

Trong phòng nơi xảy ra án mạng, camera bị hỏng, nhưng ngoài hành lang thì vẫn hoạt động.
Lương Mạnh ban đầu không báo cảnh sát, nhưng sau một cuộc điện thoại thì lại nói là vì muốn cho Tiểu Hắc “cơ hội lựa chọn”.
Trước mắt Tiểu Hắc rất bất lợi vì không có bằng chứng chứng minh mình vô tội.


Dấu vân tay trên con dao, camera ngoài hành lang, và lí do anh ta tới Lương gia, đã đủ để kết tội anh ta.

Thứ duy nhất có thể chứng minh là đoạn camera trong phòng nơi xảy ra án mạng, nhưng hiện tại, những người có khả năng khôi phục nó đã bị tai nạn nhập viện.

Rõ ràng là, từ đầu tới cuối là một cái bẫy.
Và cũng có khả năng cao là, Lương gia chủ đã chết trước khi bị đâm, con dao hoàn toàn là ngụy tạo hiện trường để đổ lỗi cho Tiểu Hắc.

Sợ rằng cảnh sát cũng là người của Lương Mạnh.
Có lẽ kẻ đứng sau không chỉ nhằm vào mình Tiểu Hắc, mà còn cả Iris nữa.
Buổi tối Chu Nhất Dương đến phòng bệnh thăm hai thành viên bị tai nạn kia, một người thì gãy tay, còn một người thì đầu bị chấn thương.
Có vẻ như đối phương muốn từng bước từng bước ép bọn họ.
“Nguyên à, xin lỗi cậu, e là chúng tôi không giúp được rồi.”
(Thanh Nguyên là tên của Chu Nhất Dương trong Iris).
Chu Nhất Dương mỉm cười, nói.
“Không sao, tôi không trách hai anh.”
“Camera đó, nhất định phải khôi phục nó sao? Không còn cách nào khác ư?”
Chu Nhất Dương khẽ thở dài.
“Ừ, trước mắt là như thế, bọn chúng chỉ cho thời hạn là 2 ngày thôi.”
“Camera mà ngay cả những hacker khác trong Iris trừ hai chúng tôi ra, không ai phá giải được.

Vậy thì chỉ có một khả năng cao, kẻ đứng sau tất cả là Hắc Mã.

“Hắc Mã?”
Hắc Mã là kẻ thù truyền kiếp của Iris, nhưng băng nhóm này thiên về đầu óc hơn là thể lực, nên có những người rất giỏi.
Nhưng hiện tại, không có gì để chứng minh kẻ đứng sau là Hắc Mã.
“Tôi biết có một người, trừ hai chúng tôi ra, có khả năng phá giải và khôi phục camera.

Nhưng người đó ở bên ngoài, không thuộc băng nhóm nào cả.

Chỉ sợ là khó tìm thôi.” – Tiểu Duy, một trong số 2 người lên tiếng.
“Là ai vậy? Cậu cứ nói đi.”
“Trong giới hacker chúng tôi, cô ấy được mệnh danh là nữ hoàng, tên trong giới là Jade, còn tên thật là Cao Vũ Đình.

Tôi có một ít thông tin về cô ấy đây.”
Tiểu Duy đưa cho Chu Nhất Dương xem.
Cao Vũ Đình, 27 tuổi, là người thành phố B.
Thành phố B ư?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.