Bạn đang đọc Boss À Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy! – Chương 25
Chu Nhất Dương lúc đó đi ra từ văn phòng tổng giám đốc thì gặp Cao Vân Thiên bước ra từ thang máy.
Sau một hồi chào hỏi giữa anh tóc nâu nói đạo lí và nhóc bán xô thì Chu Nhất Dương mới biết hóa ra đây là em trai của Cao Ngạn.
“Ồ, hóa ra anh là trợ lí thực tập mới của anh trai em à?”
“Ừ, có vấn đề gì không?”
“Em đã bảo mà, kiểu gì em với anh cũng gặp lại nhau.”
“Nhóc tiên tri giỏi thật!” – Chu Nhất Dương cười.
“Đúng rồi, tên anh là gì thế?”
Chu Nhất Dương còn chưa kịp nói tên thì Cao Ngạn bước ra.
“Thiên, đến rồi à?”
Cao Ngạn hỏi xong thì thấy hai người có vẻ như vừa nói chuyện.
“Hai người quen nhau à?”
Cao Vân Thiên gật đầu.
“Chính là cái anh mà em từng kể với anh rồi đấy!”
“Ồ, hóa ra, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” – Cao Ngạn cũng khá bất ngờ.
Chu Nhất Dương chỉ ngại ngùng cười.
“Mà Thiên này, cậu ấy tuy là trợ lí của anh, nhưng cũng là thiếu gia nhà họ Chu, người có máu mặt, nói chuyện đừng có hỗn đấy biết chưa?” – Cao Ngạn nhắc nhở em trai.
Cao Vân Thiên lại được một phen sững sờ.
Hóa ra anh ấy bảo không nói tên là vì không muốn mình bị sốc là thật.
“Anh là Chu Nhất Dương đúng không?”
“Anh nổi tiếng thế cơ à?”
Cao Vân Thiên kéo Chu Nhất Dương đi, nhóc ra hiệu cho Cao Ngạn đi vào phòng để nhóc nói chuyện riêng với Chu Nhất Dương.
“Không phải em bất ngờ vì tên thật của anh đâu, mà là em nghe chị họ em kể rằng, trong thành phố B có vài người thuộc băng nhóm Iris, một người có chức vụ khá quyền lực, tên của anh ta trong băng là Thanh Nguyên, tên tiếng anh là Carl, còn tên thật thì trong tên có một chữ Dương.
Là anh đúng không?”
Chu Nhất Dương khẽ giật mình, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm bình tĩnh.
“Chị em là ai?”
“Chị ấy à, là một thiên tài về máy tính, nhưng em không tiết lộ tên được.”
“Không phải anh.
Thành phố B thiếu gì người tên Dương đâu.”
“Không phải, chị ấy bảo, người đó còn là một thiếu gia bậc nhất thành phố B nữa.
Không anh thì là ai?”
“Tại sao chị em lại nói thế?”
“Tại em muốn gia nhập vào băng, nghe nói băng Iris có 99 thành viên, thêm em là 100 thì chị ấy bảo là đừng.
Chị ấy là hacker mà, nên có biết được một chút.”
“Trông anh giống người quyền lực đó không hả?”
Cao Vân Thiên nhìn lướt Chu Nhất Dương từ trên xuống dưới một lượt rồi đưa ra kết luận.
“Rất giống luôn.”
“Được rồi, đừng nói đến việc này nữa, nhóc lo học hành đi.
Bây giờ ổn hơn rồi chứ?”
Chu Nhất Dương muốn chuyển chủ đề nhưng nhóc con Cao Vân Thiên cứ dùng dằng mãi.
“Nhóc mà còn hỏi nữa là anh không gặp nhóc nữa đâu đấy.”
“Ấy, đừng, đừng, đừng.”
“Bố mẹ nhóc đối với nhóc thế nào rồi?”
“Thì em nói rõ ra là em muốn cái gì, em muốn trở thành người thế nào, rồi chứng minh cho bố mẹ em thấy.”
” Nghĩa là bây giờ ổn thỏa rồi đúng không?”
“Ừm, trước mắt là thế.”
Chu Nhất Dương đang định xoa đầu Cao Vân Thiên thì nhóc này lại bảo.
“Em có linh cảm, vài tháng nữa anh sẽ có việc nhờ đến em.”
“Anh thấy nhóc làm thầy bói cũng được, bây giờ hành nghề luôn đi.”
“Không phải, linh cảm thật mà, em, có năng lực siêu nhiên đấy!”
“Vậy nhóc có linh cảm được là anh đang muốn đập nhóc không?”
Cao Vân Thiên không nói gì nữa, chạy biến vào phòng làm việc của Cao Ngạn.
Chu Nhất Dương vào thang máy đi xuống tầng, cậu nghĩ mãi về lời nói của Cao Vân Thiên.
Rốt cuộc có bao nhiêu người nữa biết rồi?
Những ngày tháng làm thực tập sinh khiến Chu Nhất Dương khá thoải mái.
Mỗi ngày đến công ty, có thể gặp gỡ và làm quen nhiều người mới, thỉnh thoảng Phó Dật Thần sẽ đến nhà cậu nấu ăn, rồi thỉnh thoảng cậu sẽ đi tụ tập với Tô Tiểu Bắc, đi chơi với Thẩm Triết, Cao Vân Thiên.
Nhưng cuộc đời mà, không thể lúc nào cũng có những chuyện vui vẻ, chẳng hạn như, giông tố ập tới vào tháng 7.
Nhưng trước đó, có một ngày đặc biệt, đó là sinh nhật của Chu Nhất Dương, ngày 30 tháng 6.
Như mọi năm thì Chu gia sẽ mở tiệc, hoặc cả nhà cùng đi du lịch, cùng ăn uống với nhau.
Nhưng năm nay đặc biệt hơn, có thêm Phó Dật Thần.
Buổi tối hôm trước ngày sinh nhật Chu Nhất Dương, Phó Dật Thần sang nấu cho cậu một bữa.
Mà chẳng hiểu sao dạo này Chu Nhất Dương thấy Phó Dật Thần càng ngày càng đẹp trai, thấy anh ta làm gì cũng rất giỏi.
Thậm chí còn nghĩ, sau này chắc ai lấy được Phó Dật Thần thì sẽ rất hạnh phúc.
Nhiều lúc não cậu cứ bay đến chỗ Phó Dật Thần như thế, cậu nghĩ có lẽ dây thần kinh não đã ảnh hưởng xuống tim rồi.
Hai người ăn uống xong thì Phó Dật Thần bảo muốn chở Chu Nhất Dương đến một nơi.
Đi hết thành phố B, có một ngôi làng, cuối ngôi làng có một ngọn đồi tên là “kính hoa thủy nguyệt”.
Kính hoa thủy nguyệt nghĩa là hoa trong gương, trăng dưới nước, đẹp đến mức hư ảo, không có thật.
Nghe cái tên đã gợi sự tò mò của Chu Nhất Dương rồi.
Phó Dật Thần lái xe qua địa phận thành phố B rồi rẽ vào một ngoại ô nhỏ, ngôi làng ở sâu bên trong.
Ngôi làng này tuy nhỏ, nhưng rất đẹp và thơ mộng.
Buổi tối, không có đèn đường như ở thành phố, mà thay vào đó là đèn lồng treo khắp các ngõ xóm.
Mỗi ngôi nhà đều trồng những giàn hoa trước sân hay trên ban công tầng hai.
Đặc biệt, trước cửa mỗi ngôi nhà có treo một chiếc đèn lồng nhỏ xinh.
Một ngôi làng như trong thế giới cổ tích.
Không có nhiều xe cộ, không có khói bụi, chỉ có dòng sông với hàng liễu rũ hai bên, có con thuyền nhỏ trôi lững lờ và những cánh hoa rơi trên sông..