Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 11


Đọc truyện Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia – Chương 11


Bước ra từ An Thọ Viện, mặt trời đã vươn ra khỏi tầng mây, Cố Hoài Du chầm bước đi, trong lòng đang suy tính chuyện của Vương Khuê.


Sáng sớm hôm nay trời còn chưa sáng, Trần Thanh đã mang tin tức đến.

Tối qua Lâm Tu Ngôn đã phái người đã bắt Vương Khuê và cứu đi người nhà của hắn ta, hiện nay ván cờ đã đặt sẵn rồi, chỉ còn xem Vương Khuê lựa chọn như thế nào thôi.


Vừa bước vào hoa viên, liền nghe thấy tiếng nói của Ánh Tuyết vang lên từ phía sau: “Nhị tiểu thư chờ đã!”
“Có chuyện gì sao?” Cố Hoài Du xoay người.


Ánh Tuyết cười bước lên trước, nâng nâng cái tráp trong tay: “Lúc nãy lão phu nhân quên đưa món đồ này cho tiểu thư, nên đặc biệt dặn nô tỳ mang đến cho người ạ.”
“Làm phiền Ánh Tuyết tỷ tỷ phải đi chuyến nữa rồi.” Cố Hoài Du nhận lấy, hộp trang sức bằng gỗ tử đàn khảm ngọc chứa đầy ắp trang sức.


Ánh Tuyết cười nói: “Lão phu nhân đau lòng Nhị tiểu thư mấy năm qua sống không dễ dàng gì, nên tặng mấy món đồ này cho tiểu thư.

Mồng 3 tháng sau là thọ thần của lão phu nhân, mong tiểu thư chuẩn bị thật kỹ, đến lúc đó lão phu nhân sẽ công bố thân phận của tiểu thư.”
Cố Hoài Du gật đầu nói ừ, muốn cùng với Ánh Tuyết đi vào Thọ An Viện để cám ơn, nhưng lại nghe Ánh Tuyết nói: “Lão phu nhân nói nếu như lúc nãy đã thỉnh an rồi, vậy bây giờ không cần nữa đâu.”
“Đa tạ tổ mẫu.”
Đang nói chuyện, Cố Hoài Du quay đầu liền nhìn thấy hai người đang ôm nhau ở phía trước.

Tay của Lâm Tu Duệ đang vuốt ve dọc theo sống lưng của Lâm Tương rồi lưu luyến dừng lại tại vòng eo, ánh mắt thâm tình quyến luyến, bên mai Lâm Tương cài một cây trâm Tịnh đế tường vi, cái đầu nhỏ gác lên vai Lâm Tu Duệ cười hi hi không ngừng.


Lục Chi có lẽ là lần đầu tiên thấy tình thế như vậy, kinh ngạc nói: “Là Thế tử và Quận chúa!”
Ánh Tuyết cười nói: “Thế tử của chúng ta và Quận chúa từ nhỏ đã như vậy, Quận chúa có lúc lười biếng không muốn đi, Thể tử liền cõng nàng đi vòng vòng quanh phủ.

Cũng không biết tương lai ai có phúc được gả cho Thế tử, nhìn Thế tử đối xử với Quận chúa dịu dàng như thế, chỉ e là đối xử với Thiếu phu nhân còn tốt hơn nữa ấy chứ!”
Cố Hoài Du cười không nói gì, cái nhà này là một gia đình không có luân thường gì hết.

Người làm trong phủ nhìn mãi cũng thành quen, đều cho rằng đây là chuyện bình thường mà thôi, cũng giống như kiếp trước, hai người họ rõ ràng đã làm rõ quan hệ, vẫn còn có nhiều người thấy thế lấy làm vui, sau lưng thì khen ngợi đây là một chuyện tình đẹp.


Cố Hoài Du lại biết rằng, lúc Lâm Tu Duệ động lòng với Lâm Tương, hắn vẫn chưa biết thân phận thật sự của nàng ta.

Vừa hưởng thụ sự thân mật với muội muội, vừa bị dày vò bởi khoảng cách giữa mối quan hệ huynh muội.


Mãi cho đến khi, hắn biết được tất cả mọi chuyện, dục vọng chiếm hữu với Lâm Tương ngay lúc đó cũng đạt đến mức độ cao nhất, hành vi cũng càng thêm ngang ngược vô lý.

Nắm tay, ôm nhau đã không thể thỏa mãn hắn nữa.


Khoảng cách của nam nữ Đại Chu tuy không nghiêm khắc như tiền triều nữa, nhưng có những cử chỉ cũng không thể làm được.


Cũng giống như bây giờ vậy, ôm lấy cổ nhau, thân mật bên tai.


Nếu nói là phu thê tân hôn, vẫn còn có thể lý giải được đây là không kìm lòng được.

Nhưng tình hình bây giờ vẫn chưa nói rõ, ngoài mặt hai người vẫn là huynh muội, tuy nói là thân mật một chút cũng không sao, nhưng sự thân mật này thái quá mất rồi, đây thực sự là không bình thường mà.


Càng hoang đường hơn là những trưởng bối và trong lòng hai người đều biết rõ họ không phải huynh muội ruột thịt, nhưng lại cứ không tránh né.

Người làm không hiểu, lẽ nào Vương gia Vương phi cũng không hiểu sao? Chuyện này nếu như bị đồn ra ngoài, còn không biết sẽ bị bao nhiêu người nhổ nước miếng mắng chửi đây.


Lấy danh nghĩa huynh muội, làm ra những động tác như vậy trước mặt bao nhiêu người ở nơi công cộng, quả thực là có chút quỷ dị.


Cũng may Lâm Tu Duệ đối với Lâm Tương không có lòng riêng, nếu không cô gái nào gả đến Vương phủ đều phải chịu khổ.


Lâm Tương đang trốn tránh sự thân mật bên tai của Lâm Tu Duệ, cười vô cùng vui vẻ, tầm mắt vừa chuyển liền nhìn thấy Cố Hoài Du đang ở nơi không xa, ánh mắt của nàng ta có chút bất ngờ.

Nhón chân đến gần bên tai Lâm Tu Duệ, nhỏ giọng nói: “Ca ca, huynh về trước đi, muội có chuyện muốn nói với muội muội.”
Ôn hương ngọc nhuyễn đang trong lòng, Lâm Tu Duệ vốn không muốn buông ra, ảo não cắn nhẹ lên cần cổ của nàng ta một cái, môi không hề rời đi, ồm ồm nói: “Nói cho cùng thì cũng chỉ là người ngoài, có gì để nói chứ.

Hôm nay khó khăn lắm ta mới nghỉ sớm, muội không thể ở bên cạnh ta chút sao?”
Lâm Tương nhún nhún vai, kéo tay áo hắn cười dịu dàng: “Huynh đừng cắn muội, nhột lắm.

Luận thân phận, nàng dù sao cũng là muội muội ruột của huynh…”
Lâm Tu Duệ cười phụt một tiếng: “Ta hả, trong lòng chỉ có mình “muội muội” này thôi.

Hơn nữa, nàng ta thì tính là muội muội gì chứ, ta không thích nàng ta.”
Lâm Tương nghe thấy lời này trong lòng như được uống mật vậy, lòng tràn đầy mãn nguyện mà rời xa cái ôm của hắn, kéo tay hắn lắc lắc: “Dù sao thì huynh cứ về trước đi mà.”
Lâm Tu Duệ thở dài bất lực, nâng tay lên xoa xoa đầu nàng ta, khiến cho Lâm Tương giận hờn, lúc này hắn mới cười mà quay người rời đi.

Còn về Cố Hoài Du, nàng không thèm nhìn bọn họ một cái luôn.


Ánh Tuyết thấy người bước đến đây, vội khom người hành lễ với Lâm Tương, ánh mắt của Lâm Tương rơi vào cái tráp trong tay Cố Hoài Du, ánh mắt lóe sáng.


Nàng ta nhìn mấy món đồ này có vẻ giá trị không nhỏ, lại nhìn Ánh Tuyết một lần nữa, đột nhiên liền hiểu ra.

Mấy thứ đồ này có thể là do lão phu nhân tặng, nếu nói như vậy, Cố Hoài Du vừa về hai ngày đã có thể làm cho lão phu nhân vui lòng rồi.


“Ánh Tuyết tỷ tỷ hôm nay không hầu hạ ở chỗ tổ mẫu sao, sao lại đến đây?”
Ánh Tuyết giải thích: “Lão phu nhân sai nô tỳ mang chút đồ cho Nhị tiểu thư ạ.”

Trong lòng Lâm Tương đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy cơ, lão phu nhân bình thường là người khó lấy lòng nhất.

Nàng ta có lòng tin khiến cho tất cả mọi người trong Vương phủ đều đứng về phía nàng ta, trừ mỗi lão phu nhân!
“Muội muội.” Lâm Tương đi đến gần, nhìn Cố Hoài Du, giọng nói vô cùng thương tiếc, trong lời nói lại cứ như đâm chọt vào chỗ đau của người khác: “Ầy, chỉ trách Cố thị hại muội, bây giờ đến nỗi đổi về họ cũ cũng không được, muội đừng ngàn vạn lần đừng đau lòng quá nhé!”
Cố Hoài Du nháy nháy mắt, cười tươi nói một cách đầy ẩn ý: “Sao lại gọi là đau lòng chứ? Chẳng qua chỉ là cái họ thôi mà, vốn là thân phận gì ắt sẽ là thân phận đó, sẽ không chỉ vì muội mang họ Cố mà thật sự trở thành người nhà họ Cố.

Cũng sẽ không bởi vì muội là con gái của vú nuôi, đổi thành họ Lâm, thì thực sự sẽ trở thành người nhà họ Lâm được.

Chuyện máu mủ này, sẽ không thay đổi chỉ vì họ tên.”
Trong lòng Lâm Tương kêu “lộp bộp”, sao nàng ta cứ cảm thấy trong lời nói này có ẩn ý gì đó.

Máu mủ thân tình không dễ gì thay đổi, chính mình vốn dĩ đã thua người khác một bậc rồi.


Đang lúc ngây người liền nghe thấy Cố Hoài Du nói: “Tỷ tỷ nói, đúng không?”
Lâm Tương cười cười không tự nhiên, nói: “Đúng là như vậy.”
Ý của nàng ta vốn dĩ là muốn làm cho Cố Hoài Du không vui lòng, nào ai biết được lại biến thành như thế này.

Trong lòng âm thầm mắng một tiếng, nhưng trên mặt nàng ta vẫn mang theo ý cười.


Ngươi cứ cố gắng làm lão phu nhân vui lòng đi, không sao, đợi cho đến khi ta chặt đứt mọi đường lui của ngươi rồi, mặc kệ ngươi tác oai tác quái thế nào, cũng sẽ không có ai thích ngươi đâu.


Nhờ vào ánh sáng ấm áp, Cố Hoài Du có thể nhìn thấy khóe miệng của Lâm Tương nhếch lên: “Qua vài ngày nữa là thọ yến của tổ mẫu rồi, đến lúc đó ta sẽ nói với mọi người giúp muội, muội cũng nên tiếp xúc nhiều với các quý nữ thế gia đi, làm quen thêm vài người bạn tốt.”
“Vậy thì đa tạ tỷ tỷ rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.